Chương 67: Hoàng tử thách đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cửa phòng đóng lại. Flora ngồi bệt xuống sàn nhà và thở dài nhẹ nhõm. Ánh mắt cậu ta vừa xong thật đáng sợ, chân tay cô vẫn chưa thôi run.

Yuko, cậu ta đủ thông minh để đoán rằng việc cô làm vậy là để ép buộc cậu ta.

Điều đó có lẽ sẽ khiến cô khó điều khiển cậu ta theo ý mình. Nhưng dù sao thì cô cũng đỡ công đoạn ép buộc cậu ta bằng lí do hôm nay.

Flora cần gạt chuyện tình cảm sang một bên, cô cần phải ưu tiên di sản mà cha cô đã để lại. Cô không muốn ông ấy thất vọng về cô.

Nghĩ lại thì cũng thật may mắn khi gặp cậu ta ngay cùng với tên hoàng tử.

Cậu ta trông không có vẻ gì là sẽ ưa cô sau việc ban nãy. Nhưng không sao, lũ đàn ông luôn là thứ dễ bị dụ dỗ.

Mẹ cô từng nói: Hãy luôn biết cách tận dụng mọi lợi thế của mình.
________________________________

“Sao mình lại bị lôi vào cái mớ rắc rối này vậy? Đang lẽ nên bỏ mặc cô ta thì hơn.”

Cậu về phòng với một tâm trạng không tốt chút nào. Cái giá phải trả cho việc bỗng dưng nổi lòng tốt giúp đỡ người khác là như thế này đây.

“Sao anh lâu về vậy?”

Giọng nói dễ thuơng của Yui, làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cậu.

“Anh đi vệ sinh vì đã uống quá nhiều nước ngọt…”

“Anh nói dối. Mùi của anh hòa lẫn với mùi của ai đó khác không phải của em.”

Mũi của cô nàng quả thực thính ngoài mức tưởng tượng, bởi cậu đang đứng tít phía cửa và cô nàng thì đang ngồi trên giường. Vẻ mặt của cô nàng dường như cho biết rằng chủ nhân của nó đang chuẩn bị chuyển sang trạng thái giận dỗi.

“Ah… thì anh đã gặp vài chuyện rắc rối với Flora…”

Cậu kể hết tất tần tận những chuyện đã xảy ra từ việc tên hoàng tử đến quấy rối Flora và cả việc cô ta đã lỡ mồm nói rằng cậu là hôn phu của cô ta để tránh việc phải nhận lời cầu hôn từ tên hoàng tử ấy.

Nghe hết câu chuyện, Yui nhíu đôi mày thanh mảnh và nhìn cậu.

“Vậy anh định xử lí kiểu gì với cô ta?”

“Anh cũng chẳng biết nữa… Việc cô ta buột miệng nói ra những điều vô lí như vậy liên quan đến vấn đề quốc gia mà cô ta còn không biết hậu quả của nó.”

“Thôi được rồi… dù sao cũng khuya rồi… em đi ngủ đây.”

Cô nàng nhanh chóng chui vào trong chăn, cuộn tròn mình lại.

Bình thường thì cô nàng sẽ để cậu ôm như một chiếc gối ôm, nhưng hôm nay thì không. Cậu bị giận thật rồi.

“Anh xin lỗi, đừng giận anh…”

“Em không giận… em chỉ đang buồn ngủ thôi. Anh cũng ngủ đi…”
_______________________________

Mới sáng sớm, tiếng của phòng Yuko vang lên đánh thức cả hai người dậy.

“Ai vậy…?”

“Để anh ra xem.”

Linh cảm chẳng lành của cậu chẳng sai chút nào khi thấy Flora bên ngoài cửa.

“Cô tới đây để làm gì?”

“Hoàng tử muốn nói chuyện với ta, vì ta đã lỡ nói rằng cậu là hôn phu của ta nên chúng ta không thể cho cậu ta biết rằng chúng ta nói dối.”

“Tại sao tôi phải giúp cô cơ chứ?”

“Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cậu cho đến khi cậu đồng ý.”

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy hai người. Cậu thấy ánh mắt của Flora không có chút sự dối trá, có lẽ cô ta sẽ làm thật.

Yuko thở dài rồi nhìn về hướng Yui. Cô nàng trông hơi cau có một chút nhưng rồi gật đầu.

Dù sao để một cô công chúa quỳ ở đây sẽ thu hút sự tò mò và chú ý.

“Thôi được rồi… tôi chỉ giúp cô thêm một lần này nữa thôi đấy....”

Cậu rời khỏi phòng và đi theo chỉ dẫn của Flora.

Đến trước một căn phòng với cánh cửa sang trọng, cô ta dừng lại. Căn phòng này có lẽ giống như một căn phòng vip vậy.

Trước khi cô ta kịp gõ cửa thì nó đã được mở ra bởi tên hoàng tử. Cậu ta trông rất khó chịu khi thấy cậu.

“Tsk, ta chỉ gọi nàng sao cả tên này cũng đến vậy?”

“Anh ấy muốn đi cùng ta, có vấn đề gì không?”

Tên hoàng tử tỏ ra còn khó chịu hơn lúc nãy, tặc lưỡi ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ rồi mở rộng cửa phòng.

Ngay sau khi ngồi xuống, ngay lập tức cậu ta mở miệng.

“Ta chắc chắn rằng hắn ta không phải là hôn phu của nàng, đừng lừa ta!”

“Ta không lừa ngài, hoàng tử. Ngài thấy rồi đó, ngài nên từ bỏ đi thì hơn. Ta đã có người ta yêu rồi.”

Flora nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Tay của con gái lúc nào cũng rất mềm mại và nhỏ nhắn, nhưng cậu lại chẳng cảm thấy có chút cảm xúc nào ở đây cả.

Cơ mặt của hoàng tử bắt đầu khẽ giật giật trước hành động thân mật của cô ta đang tỏ ra với cậu, nhưng rồi đột nhiên cậu ta tỏ ra như vừa nhận ra điều gì đó có lợi cho bản thân vậy.

“Tay phải của hôn phu nàng không có dấu ấn quý tộc. Có vẻ như tên này chỉ là một thường dân hèn mọn. Một công chúa đi thành hôn với một kẻ thường dân!? Điều này thật nực cười! Quá nực cười!”

Và đúng thế thật.

Theo như thái độ khinh bỉ của hoàng tử lúc này, cậu có thể đoán được rằng việc này là một điều không tốt.

Tuy nhiên Flora dường như không mảy may đến điều đó.

“Thì đã sao? Dù rằng anh ấy không phải quý tộc? Chỉ cần tình yêu là đủ rồi.”

Trình độ của cô ta có thể nói đã sánh ngang với các diễn viên Hollywood, không thể đùa chút nào.

Mặt cậu ta biến sắc.

“Nàng có biết điều đó sẽ làm vấy bẩn dòng máu hoàng gia!? Chưa kể tên hèn mọn này không có đủ tư cách để làm chồng nàng!”

Tên này làm cậu cảm thấy khó chịu, cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, không, giống như một đứa trẻ cứng đầu vậy.

Cậu nhấc môi.

“Vậy thế nào mới đủ tư cách thưa ngài?”

Flora tỏ ra ngạc nhiên nhìn cậu như thể “Chúng ta đang làm sai kế hoạch rồi!”.

“Tên hèn mọn nhà ngươi giờ mới dám lên tiếng à? Có vẻ như ngươi đang tỏ ra hỗn láo vì được núp bóng Flora Hamburg?”

“Xin lỗi, tôi chưa từng núp bóng ai cả.”

Bỗng cậu ta phá lên cười.

“Ồ, ngươi muốn hỏi cách nào để có đủ tư cách hả? Ku!? Sao không đấu kiếm với ta một trận nhỉ? Nếu ngươi thua thì hãy rời khỏi nơi không thuộc về ngươi ngay lập tức.”

Flora đứng bật dậy, trông có vẻ rất lo lắng khi nghe những lời lẽ chua chát từ hoàng tử.

“Cái gì!? Ngài không thể làm thế được. Ta chưa chấp nhận yêu cầu của ngài.”

“Nhưng hôn phu của nàng đã chấp nhận rồi đúng không?”

“Nhưng mà…”

Cậu cần trấn an cô ta một chút nhỉ.

“Em yên tâm, sẽ ổn thôi.”

Nghe sến đến kinh khủng. Cậu còn chẳng ngờ miệng mình vừa gọi cô ta bằng “em”. Ước giừ dưới đất tự dưng xuất hiện một cái hố đủ sâu để có thể chui xuống dưới đó mà chốn, hoặc chết luôn trong đó cũng được.

“Thật không…?”

Trông cô ta dường như đang lo lắng cho cậu thật.

“Chắc vậy.”

“Nào nào đủ rồi đấy, đừng câu giờ nữa~”

“Nhưng ngài có chắc đây là một ý tưởng hay?”

Nghe thấy vậy, cậu ta cười phá lên thêm một lần nữa bằng chất giọng cao đến phát ớn.

“Hahahaha! Ngươi bắt đầu thấy sợ rồi hả tên thường dân ngu ngốc? Nếu vậy thì giờ ngươi tự đầu hàng và rời khỏi đây mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn đó tên hèn kém!”

“Cũng không hẳn vậy thưa ngài. Vậy ngài muốn đấu kiếm ở đâu vậy?”

“Ồ, ngươi gan gớm nhỉ? Cũng ra có chút dũng cảm đấy.”

Hoàng tử đưa tay ra và ngay lập tức hai tên vệ sĩ đứng cạnh rút hai thanh gươm loại không lưỡi chỉ có mũi nhọn đặt vào tay cậu ta. Yuko thầm nghĩ “Trông nó thật sự rất ngầu.”.

Cậu ta tung một cái về phía cậu với nụ cười khinh khỉnh.

“Chúng ta sẽ đấu ngay trong này. Nhà ngươi có cần ta chỉ cho cách cầm không?”

“Thưa ngài, tôi có biết cách cầm kiếm.”

“Kukuku, đừng đổ lỗi cho ta nếu làm ngươi bị thương nhé~”

“Tôi hiểu thưa ngài.”

Cái màn chào hỏi này quá sức nhàm chán. Cậu thật sự muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng.

Chỗ ngồi Flora được chuyển về phía tường bên phải, cách xa chỗ cuộc đấu chuẩn bị diễn ra để tránh nguy hiểm cho cô ta nếu đường kiếm bị lạc.

“Sao ngươi cứ nhìn thanh kiếm vậy? Có gì không ổn à?”

“Không thưa ngài, tôi chỉ cảm thấy không quen vì nó hơi nhẹ thôi. Nhưng giờ thì chúng ta có thể bắt đầu rồi.”

Loại kiếm mà cậu đang cầm thiên về đâm chứ không phải chém như kiếm thường nên cấu tạo của chúng cũng khác. Thân trụ và nhọn ở mũi, mảnh và nhẹ. Chất liệu tốt nên khá bền và cứng, tuy nhiên thì cậu không quen cầm một thứ gần như không có trọng lượng như vậy.
_____________________________

Cái tên chết tiệt này! Chẳng lẽ cậu ta vì quá sĩ diện mà lại làm vậy!? Cậu ta sẽ phải rời khỏi đây thêm một lần nữa. Thắng thua đã rõ rồi, làm sao có thể thắng được hắn về khoản đấu kiếm cơ chứ!

Lí do đầu tiên giúp cô có thể khẳng định như vậy là bởi cậu ta không hề có bất cứ kĩ năng nào.

Lí do thứ hai, cô biết cậu ta có sức mạnh, nhưng loại hình đấu kiếm này lại thiên về tốc độ. Hắn ta đã được đào tạo bài bản nên chắc chắn phần thắng sẽ không nghiêng về phía cậu ta một chút nào.

Nhưng dòng suy nghĩ của cô bất chợt đứt đoạn bởi điều vừa xảy ra trước mắt cô lúc đó.

Yuko đứng cách hắn một mét rưỡi. Hắn thủ thế nhưng cậu ta thì vẫn điềm nhiên đứng một cách bình thản. Là vì cậu ta không hề biết bất cứ kĩ thuật nào, chắc chắn là như vậy.

Đó là điều mà cô đã nghĩ trước đó.

Ngay khi hắn xông đến. Thanh kiếm của cậu ta đã tiếp cận cổ hắn và dừng ngay lại khi chỉ cách một khoảng cách cực nhỏ. Còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt.

Động tác hắn bị khựng lại với ánh mắt nửa bất ngờ nửa sợ hãi.

Cậu ta thì vẫn như vậy, điềm tĩnh đến lạ thường.

Và rồi cậu ta nói.

“Bài học thứ nhất. Đừng bao giờ coi thường đối thủ nếu ngài chưa muốn chết.”

Flora cảm thấy khó tin vào mắt mình dù cho một vài giây đã trôi qua.

Thứ tốc độ này… đã hoàn toàn vượt qua thứ gọi là “Giới hạn con người”.

Hắn bỗng mất thăng bằng ngã xuống sàn với một tiếng huỵch. Hai tên vệ sĩ vội vàng tiến lại để đỡ hắn dậy. Tuy nhiên hắn vội vã ra lệnh cho chúng dừng lại.

“Đ-đừng tưởng bở, d-do ta mất đà thôi.”





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro