chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó.

Lâm Phỉ cúi gập vai vào giường mềm mịn màu trắng tinh khôi, vòng eo mảnh mai bị một bàn tay to lớn đè mạnh xuống, lồi lõm thảm thương, tấm lưng lộ rõ xương bướm run rẩy. Cậu cố gắng xoay đầu qua một bên, đôi môi đỏ hồng mở ra và đóng lại liên tục, van nài rằng cậu muốn uống thuốc.

Ban đầu, Veid Kaorfis chỉ lặng lẽ cởi quần áo của Lâm Phỉ - Ôn Lai, một tay xoa bóp và mở cặp mông tròn và đầy đặn của Lâm Phỉ - Ôn Lai, ngón tay thô bạo đâm thẳng vào điểm đỏ hẹp bí mật ở giữa, hành động thô bạo khiến Lâm Phỉ - Ôn Lai không thể kiềm được mắt đỏ, cậu dùng khuỷu tay yếu đuối đỡ lên nửa phần trên của cơ thể, lặp lại "Em muốn uống thuốc!"

Veid dừng lại, một tay ôm lấy eo của Lâm Phỉ - Ôn Lai, nâng cả người Lâm Phỉ - Ôn Lai lên. Lâm Phỉ - Ôn Lai yếu đuối để Veid di chuyển, lưng tựa vào lòng Veid, quần lót và quần ngoài còn đang treo dưới đùi và mắt cá chân của cậu, đôi mông trắng tinh ngồi trên thứ gì đó ở giữa chân của Veid, cơ thể mảnh mai của cậu dính sát vào ngực cường tráng của Veid.

Yết hầu của Veid trượt lên xuống, anh cúi đầu tựa cằm vào vai cậu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đôi màu xanh của Lâm Phỉ - Ôn Lai, thấy cái lưỡi Hồng phấn của cậu đang thè ra vì hổn hển. Anh hỏi "Uống thuốc gì vậy?"

Bàn tay trắng như ngọc của Lâm Phỉ - Ôn Lai vòng ra sau, bám vào bờ vai vạm vỡ và cơ bắp mạnh mẽ của Veid, cậu nghiêng đầu sang một bên, lè lưỡi liếm khoé miệng Veid, để lại dấu nước lấp lánh ở khoé môi của Veid. Cậu nói nhẹ bên tai Veid, "Lần trước em đã nói với anh rồi, đó là loại thuốc chống mang thai đấy. Em uống xong, rồi bồi anh nhé?"

Veid Kaorfis khẽ động cằm, lông mi cụp xuống, đôi mắt màu tím như chứa đựng ngàn ngôi sao sâu thẳm, ánh mắt từ tấm lưng trắng tinh của Lâm Phỉ nhìn sang đôi mắt xanh lá cây đầy nịnh nọt. Ngón tay của Veid, đang nắm lấy eo mảnh mai của Lâm Phỉ, di chuyển lên cổ mịn màng của anh,"Bà xã,anh thích trẻ con, em đẻ cho anh một đứa nhé."

Sau đó, anh ấn mạnh ngón tay, đâm mạnh vào cái lỗ khô hạn. Cảm giác đau đớn từ độ sâu của lỗ hẹp lan tỏa, Lâm Phỉ - Ôn Lai kìm lại cảm giác đau bằng cách nắm chặt môi. Cậu không biết tại sao Veid lại bạo lực như vậy, chỉ còn cách ôm chặt người đàn ông mang đến cho cậu cảm giác đau đớn.Đáng thương cầu xin, "Để em uống thuốc đi, sau này em sẽ sinh cho anh một đứa, được không, anh trai?"

Veid Kaorfis, người nhỏ hơn Lâm Phỉ - Ôn Lai hai tuổi, đột nhiên dừng lại. Lâm Phỉ - Ôn Lai thấy vậy, cậu nắm chặt cơ hội để hôn Veid trên môi, gò má, và trán, mũi. Đôi mắt màu xanh của Lâm Phỉ - Ôn Lai tập trung chăm chú vào Veid Kaorfis. Cậu cố gắng dỗ dành, "Anh muốn xem bộ đồ em mặc trong buổi biểu diễn không? Hử? Sau khi em uống thuốc, em sẽ thay cho anh xem, được không?"

Veid Kaorfis, với đôi mắt màu tím đậm, hít sâu một hơi. Anh rút ngón tay ra khỏi lỗ hẹp, ngón tay thô ráp có vết chai sần chạm qua nội tràng, khiến Lâm Phỉ - Ôn Lai giật mình. Lỗ nhỏ hẹp không còn có vật gì, mặc dù vẫn cảm thấy đau nhức giống như bị bỏng, nhưng đã được nới lỏng.

Lâm Phỉ - Ôn Lai vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp hồi phục từ cơn đau, đầu dương vật to và ấn tượng lại đập mạnh vào lỗ hẹp nhỏ, "Đừng..." Lâm Phỉ - Ôn Lai nhăn mày tinh tế, đóng mắt và hét lên, hai tay siết chặt, móng tay cà vào vai rộng màu đỏ của Veid Kaorfis để lại những vết sẹo đỏ.

Đầu cặc hoàn toàn không thể xâm nhập, lỗ hẹp quá khô han và hẹp hòi, đầu lớn lại vài lần đập vào lỗ hẹp nhưng vẫn không thể xâm nhập. Cửa lỗ nhanh chóng trở nên đỏ sưng, gần như sắp chảy máu. Ban đầu Lâm Phỉ - Ôn Lai còn kêu "Ngừng lại", sau đó chỉ còn tiếng gào khóc nức nở, cậu đấm Veid nhưng không khác gì mưa trên sa mạc, cú đấm mềm mại đập vào cơ bắp vạm vỡ của Veid, không gây thương tổn.

Một lần, hai lần, ba lần, đôi tay Veid nắm lấy vòng eo Lâm Phỉ, động tác trên dưới kết hợp, muốn cho Lâm Phỉ trực tiếp ngồi xuống.

Hỗn hợp máu trộn lẫn với dịch thể chảy ra từ quy đầu của Veid làm cửa huyệt trở nên trơn trượt hơn, quy đầu to lớn cứng ngắc dùng sức đập vào tràng đạo mỏng manh, thành ruột không chịu nổi đòn tấn công thô bạo co giật run rẩy. Lâm Phỉ đau sắp ngất, hành vi thô bạo chưa từng thấy của người yêu khiến cậu đau đớn, lồng ngực run lên khi cậu khóc, nước mắt từng giọt chảy xuống, nhanh chóng ướt đẫm đầu vai Veid, lúc này anh mới thoát khoải trạng thái tình dục dã man đó.

Đôi tay Veid buông lỏng, Lâm Phỉ yếu ớt ngã vào lồng ngực anh.

Đồng hồ kêu tích tắc , căn phòng im ắng giếng sâu tĩnh lặng, thiếu đi sự âu yếm hay quan tâm. Lâm Phỉ - Ôn Lai đặt tay lên cánh tay của Veid, nâng khuôn mặt đỏ bừng do khóc, mắt sưng tấy, nhìn thẳng vào Veid.

Khuôn mặt của Veid trở nên nặng nề, không có chút vui sướng khi ân ái, khi phát hiện nước mắt trên khuôn mặt Lâm Phỉ - Ôn Lai, anh dụng ngón tay có vết chai sần để nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Phỉ - Ôn Lai.

Lâm Phỉ - Ôn Lai nhớ ăn không nhớ đánh. Trước những cử chỉ nhẹ nhàng này, cậu chỉ cảm thấy đắng lòng, nước mắt lại sắp rơi. Cậu ngay lập tức ném sự uỷ khuất không đáng kể của mình lên chín tầng mây, ôm eo Veid. Cậu khó nhọc đứng dậy đối mặt với cơn đau ở lưng, ôm khuôn mặt của Veid, lo lắng hỏi, "Có gì vậy? Anh không vui à? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Phỉ - Ôn Lai nhẹ nhàng hôn lên trán của Veid, môi bị bản thân cắn rách, những sợi lông mi dài rủ xuống khuôn mặt Veid như cánh bướm lướt qua đoá hoa. Ánh mắt tò mò và quan tâm của cậu lộ ra dưới bóng mi dài, nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Veid.

Veid đặt tay lên để vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Lâm Phỉ - Ôn Lai, nhưng trong tâm trí anh, cảm thấy thật nực cười.

Nực cười vì việc anh và một người yêu nhau mà lại không biết thật sự giới tính của đối phương, nực cười về việc anh tự mình tự dối lòng mình rằng mối quan hệ dựa trên tiền bạc và thể xác có thể được coi là tình yêu chân thành.

"Nói cho anh biết, em muốn uống thuốc gì?"

Veid nhẹ nhàng hỏi.

Trái tim của Lâm Phỉ - Ôn Lai đột ngột đập nhanh, cậu cảm giác đối phương đã phát hiện điều gì đó. Cậu chớp mắt không tự chủ nhìn xuống phía dưới, "Chỉ là... viên tránh thai."

"Không ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?" Veid nắm chặt bờ vai mềm mịn của Lâm Phỉ - Ôn Lai, bàn tay của anh lộ ra dấu gân xanh.

Lâm Phỉ - Ôn Lai ngay lập tức an tâm khi nghe điều này, cậu thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Nghĩ rằng Veid đang lo lắng về việc cậu có thể ăn quá nhiều loại thuốc và có tác dụng phụ đối với sức khỏe - mặc dù sự quan tâm này có vẻ hơi quá mức kỳ quái. Ánh mắt long lanh, Lâm Phỉ - Ôn Lai tỉnh táo và nắm lấy đầu Veid. Cậu cố gắng bắt chước cảnh trong phim truyền hình khi an ủi người khác:

"Không sao đâu, chỉ ăn một chút thôi, không sao cả," cậu dừng một chút, sau đó thâm ái nói nhẹ vào tai Veid, "Không ảnh hưởng đến việc có con sau này đâu."

Trong quá trình tương tác với Don Veid, Lâm Phỉ - Ôn Lai phát hiện rằng mặc dù Veid luôn trông lạnh lùng và có vẻ không quan tâm đến người khác, thực tế anh có một trái tim mềm mại. Anh yêu thích những động vật nhỏ, cũng như con trùng non. Mỗi khi Lâm Phỉ - Ôn Lai sử dụng những từ ngữ đó để an ủi anh, Veid sẽ vui vẻ như một chú cún bự , sau đó anh sẽ ôm chặt Lâm Phỉ và bắt đầu mơ mộng về một tương lai hạnh phúc và xa xôi.


Điều mà anh ta thường mơ ước nhất là một ngôi nhà ở nông thôn, có một khu vườn hoa bao quanh, sân vườn tràn đầy các loài hoa, và một cái xích đu tự làm bằng gỗ mà anh ta tự làm, để Lâm Phỉ và những đứa trẻ có thể chơi đùa. Bên cạnh bậc thang dẫn vào nhà, anh ta muốn đặt một chậu hoa hồng, hoa hồng và hoa tháng tư đỏ tươi, giống như màu môi của Lâm Phỉ. Trong nhà, sàn nhà sẽ được trải bằng thảm có sợi dày và mềm mịn, để Lâm Phỉ không bị cảm lạnh khi quên mang giày. Trên cửa sổ sẽ có những bông hoa lily trắng tinh khôi hoặc hoa nghệ tây, và cũng có thể đặt vài con búp bê nhỏ, những đứa trẻ chắc chắn sẽ thích...


Trong tưởng tượng của Veid luôn tươi sáng và hạnh phúc đến nỗi mỗi khi nghe về "đứa nhỏ," Lâm Phỉ luôn cảm thấy hạnh phúc chân thành. Đứa nhỏ này như một tín hiệu bí mật giữa họ, biểu tượng cho những mơ ước tươi đẹp có thể trở thành hiện thực một ngày nào đó.
Tuy nhiên, lần này, tín hiệu này dường như đã không còn hiệu quả.

Veid không ôm chặt Lâm Phỉ như mọi khi. Anh ta thả tay ra và trên khuôn mặt anh ta xuất hiện một biểu cảm khiến Lâm Phỉ không rõ mình nên hiểu là vui hay buồn. Anh ta cười một tiếng và nói, "Lâm Phỉ - Ôn Lai, đi uống thuốc đi."

Lâm Phỉ cảm thấy tay mình nổi da gà bởi làn gió se lạnh đến từ đâu đó. Cậu nhìn Veid một cái rồi đứng dậy rời giường để đi uống thuốc.

Tất nhiên, đó không phải là thuốc tránh thai. Lâm Phỉ · Ôn Lai, với tư cách một trùng đực, không có khả năng sinh sản, và hơn nữa, nếu không có sự hỗ trợ của các loại thuốc, con trùng đực gặp khó khăn khi kết hợp với trùng đực khác. Lỗ hậu của cậu ấy không thể tiết ra chất lỏng giống như trùng cái, chỉ có thể thông qua việc dùng thuốc để mô phỏng một số biểu hiện thân thể và sinh lý giống như trùng cái.

Sau khi trộn 2,3 viên thuốc với nước lạnh rồi nuốt xuống bụng,Lâm Phỉ nghe thấy Veid yêu cầu cậu mặc trang phục biểu diễn, cậu quay đầu, có phần kiêu ngạo, "Vừa nãy không phải đã nói không mặc rồi sao? Em không mặc cho anh xem đâu."

Veid ngồi trên giường mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Lâm Phỉ cảm thấy lo lắng, chỉ nghĩ rằng anh tâm trạng không tốt, vì vậy cậu ấy tự biện minh : "Được rồi, em sẽ thay đồ cho anh xem."

Cậu nhanh chóng thay đồ và đứng trước mặt Veid.

Lớp lớp vải trắng như cánh ve, chẳng biết bao nhiêu tầng nhưng lại để lộ vẻ xuân sắc. Nhìn từ phía trước, chiếc váy ren trắng tinh khiết che đậy đôi ngực của Lâm Phỉ, tôn lên vẻ duyên dáng của đôi vai và chiếc cổ yêu kiều của cậu, chiếc dây chuyền kim cương lấp lánh giữa khe ngực, đối xứng với làn da trắng mịn một cách quý phái.


Cậu di chuyển với đôi chân làm lộ ra chút da thịt , khiến cậu trông như một Thánh Tử đáng kính, đồng thời cũng giống như một thiên sứ sắp sa đoạ. Nếu nhìn từ phía trước, cậu chính là thánh tử đang lang thang giữa địa ngục và thiên đường, nhưng nếu nhìn từ phía sau, cậu chính là một mị ma phóng đãng.

Ngoài chiếc vải ren dài đang buộc quanh cổ, đôi vai mềm mại và lưng mịn màng như lụa của cậu hoàn toàn trần truồng, nhìn xuống dưới gần như có thể thấy một chút rãnh mông dụ hoặc. Phía dưới là một dải tơ lụa lớn hình con bướm, khiến cậu trông giống như một món quà tinh tế chờ được mở ra, đắt đỏ, nhưng sẽ có được nếu bạn có đủ tiền.

"Tiếp theo là những lớp vải mỏng trắng xếp chồng lên nhau, Lâm Phỉ - Ôn Lai quỳ trên giường, cả người cậu như chìm trong lớp váy dưới mềm mại này. Hai bàn tay của cậu dơ lên, mỉm cười và nói, 'Em mặc chiếc váy này có giống như một cây nấm lớn màu trắng không.'

Cậu nhỏ hơn Veid rất nhiều, nên khi cậu quỳ trước đối phương, Veid phải cúi đầu nhìn cậu, thấy phần ngực phấn hồng của Lâm Phỉ - Ôn Lai ẩn hiện trước mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro