Chương 2: Sự kì lạ tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Sự kỳ lạ tiếp cận.
"Tiểu Thập! Chúng ta đã chia tay! Chúng ta không nên làm phiền nhau nữa! Đây là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho em”

Tiểu Linh choáng váng tỉnh dậy cùng với vết thương nơi cổ tay, cô đã tỉnh dậy trong một không gian mới. Cô khó khăn ngồi dậy thấy chiếc điện thoại vẫn đang mở kèm theo dòng tin nhắn chia tay vừa gửi. Thời gian là mười giờ trước.

    Cô trở thành người phụ nữ "An Khánh" này từ khi ánh sáng trắng  kia đột ngột lan ra. Có rất nhiều kỷ niệm  đang lùng bùng trong đầu. Sau khi cô xử lý vết thương trên cổ tay liền bắt đầu nấu mì để lấp đầy chiếc bụng đang biểu tình mãnh liệt. Có lẽ nó đã bị bỏ đói một thời gian khá dài.
    Tiểu Thập mắc chứng ám ảnh xã hội nghiêm trọng, cô ấy luôn ở trong nhà cả ngày và chẳng muốn đi bất cứ nơi đâu và bạn trai của cô ấy Quốc Nam -  người cô đã gặp trên Internet sáu tháng trước, biết rằng cô ấy bị ám ảnh xã hội.Thời gian trôi qua, anh ngày càng mất kiên nhẫn với cô bạn gái này và sự việc cuối cùng cũng đến đỉnh điểm. Đó là sau khi Tiểu Thập đi cùng anh đến bữa tiệc của bạn cùng lớp.

    "Em có biết, mọi người đều nghĩ em bị bệnh tâm thần! Tất cả họ đều thông cảm với tôi! Em thực sự  đã khiến tôi  rất mất mặt!"

    "Hãy chia tay."

    Nói xong Quốc Nam rảo chân bước sang bên kia đường mặc kệ Tiểu Thập đang ngẩn ngơ với diễn biến này. Sau một hồi ngây người  Tiểu Thập cố gắng tìm “ bạn trai cũ “ để giải thích rõ ràng nhưng anh ta lại  không kiên nhẫn với sự vướng víu này của cô ấy. Và rồi Tiểu Thậpchọn cách cắt cổ tay và tự sát.

   Tiểu Linh nhìn vào gương ngắm. Tiểu Thập là một người nhợt nhạt, gầy gò,  nếu ban đêm cô mặc một chiếc váy trắng rồi thêm mái tóc dài rũ rượi thì không khác gì một con ma bị còi xương. Khuôn mặt cô tái nhợt, và cơ thể cô dường như có thể bị gió thổi bay bất cứ khi nào. Cô không nên tự tử bằng cách cắt cổ tay. Mặc dù rất nhiều máu đã đổ ra vào thời điểm đó, nhưng nó chắc chắn không gây chết người.
    "Vậy đây có phải là một cái chết bất ngờ ..."
    Mùi thơm của mì bay đến, cô ngồi vào bàn và ăn từ từ. Cô đói và cô sắp ngất đi. Cô không muốn chết nữa.

    "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    Cô ấy ngẩng đầu lên và nhíu mày. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô liếc nhìn ID người gọi và nhấn nút gọi. Giọng nói bên kia thể hiện rõ sự tức giận hét lên. "Tổ tiên tổ tiên !!! Bà cô cô của tôi !!! Bản thảo! Bản thảo đâu!!!! Cô nói sẽ gửi sớm sao giờ vẫn im hơi lặng tiếng???? “

   Đột nhiên một đoạn ký ức lại xuất hiện, Tiểu Thập có thể giữ mình trong nhà cả ngày mà không chán nản bởi vì cô là một tiểu thuyết gia. Mặc dù doanh số trung bình,  lượng fan hâm mộ cũng không lớn, nhưng cô vẫn thoải mái với cuộc sông của mình và lo liệu ổn thỏa chi tiêu bằng phí bản thảo và tiền bản quyền.

    Và điều dĩ nhiên, cuộc điện thoại này là của Biên tập đang gọi thúc giục cô gửi bản thảo. Anh ta tin rằng  với tài năng của Tiểu có thể tham gia một cuộc thi, vì vậy anh đã thuyết phục "Tất nhiên, cuộc thi này được tổ chức bởi một ông trùm truyền thông để làm cho con gái anh ta hạnh phúc. Nó không quan trọng. Điều quan trọng là phần thưởng không chỉ rất hào phóng mà còn được quảng bá tác phẩm của mình và điều quan trọng: nó hoàn toàn miễn phí! Tất cả mười tác giả hàng đầu sẽ được quảng bá miễn phí trên nền tảng và có cơ hội đăng ký làm phim, cô hãy thử nghĩ về nó, chỉ cần ký một bản, cô có thể nuôi sống bản thân bao lâu! "

    Sau một hồi nghe biên tập thuyết phục Tiểu Thập cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.Với trình độ của cô, có lẽ vẫn tham gia được vào top. Sau khi cuộc bầu cử rôi qua, top 100đã được công bố và dĩ nhiên là có tên cô, và bây giờ là chặng tiếp theo: một trăm đến năm mươi, nhưng bản thảo của Tiểu Thập thì vẫn biến mất.

    Tiểu Linh không thể nhớ về nó. Nhưng cô cũng không thể cứ im lặng như thế này. Cô không biết tại sao mình  lại trở thành Tiểu Thập, và cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu. Bởi vì Tiểu Thập luôn ở trong nhà cả ngày đặc biệt sau khi chia tay bạn trai cô lại càng khép kín bản thân hơn, trên thực tế cô không có người thân thiết. Với tính cách và con người như vậy Tiểu Linh cũng phần nào nhìn ra được văn phong của cô gái này.
    Tất nhiên,cô không có nhiều kinh nghiệp trong việc tạo linh cảm để viết truyện nhưng với tình hình này có lẽ cô đành phải ép bản thân mà tìm thấy linh cảm.
    Bên kia đầu máy thấy sự im lặng hiểu ý mà thở dài hỏi tiếp " Em viết  được bao nhiêu rồi? Bao nhiêu?"
    Tiểu Linh nhìn vào chiếc laptop vừa bật, đạp vào mắt cô là một file tiểu thuyết khoảng 10.000 từ.
    Lại im lặng.
    Biên tập viên có một linh cảm đáng ngại từ sự im lặng này, đột nhiên giọng trầm xuống, "Em không được nói với tôi ..."

    "Anh có thể cho phép tôi từ bỏ không? "Tiểu Linh đã ngắt lời, không cho biên tập tiếp tục nói vế sau.

   Đầu máy bên kia hoàn toàn chết lặng. Thở dài tuyệt vọng, tiếng thở dài truyền sang khiến Tiểu Linh có thể được cảm nhận qua điện thoại.
    Sau một lúc, biên tập viên lên lại tinh thần " Tôi bị ù tai, phải, tôi nghe nhầm, tôi nghe nhầm Tôi nghe nhầm rồi phải không ... Tiểu Thập cô cũng đùa quá rồi "
    " Vâng, tôi muốn từ bỏ, tôi ... không thể viết nó. " Tiểu Linh nhanh chóng đáp lại
    Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng. Nửa giây sau, biên tập viên:" Tiền thuê nhà ,chi phí sinh hoạt của em rồi còn món nợ em đã nợ tôi 20.000 nhân dân tệ trước đây. Em nghĩ kĩ đi" "
“ ... “
    Tiểu Thập sống nhờ phí bản thảo. Để tham gia cuộc thi, cô ấy đã viết một truyện ngắn trong một thời gian dài. Cuốn tiểu thuyết cuối cùngbán được. Nhưng để mua một món quà cho bạn trai, cô ấy đã mượn 20.000 nhân dân tệ từ biên tập viên .
    Nếu tham gia cuộc thi này thì cô sẽ có tiền phí bản thảo. Nếu cô ấy lọt vào top 50 lần này, cô ấy có thể nhận được nhiều hơn 20% so với giá thị trường.
    Tiểu Linh, người chỉ nhớ đoạn này: "..."
    Giọng nói của biên tập viên trở lại bình thường và thân thiện, "Hãy bình tĩnh lại, rm có năm ngày để viết nốt bản thảo. Tôi tin vàoem, em có thể làm được “
Đoạn hội thoại kết thúc, Tiểu Linh vẫn ngồi trước máy tính một hồi lâu .
    Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia cuộc thi kia. Cô hiểu rõ về trình độ của mình. Nhưng với thực tế tại thời điểm này, với cái tên mới này, cô không thể không viết.
    Cô mở tài liệu của Tiểu Thập để xem phong cách của cô ấy, cô ấy đã lên ý tưởng về tiểu thuyết lần này. Cuộc thi này không giới hạn thể loại: Ảo tưởng, tiểu thuyết, khoa học viễn tưởng, v.v. không giới hạn. Số lượng từ được yêu cầu phải từ 100.000 đến 120.000 từ.

    Trước đây Tiểu Thập đã viết một cuốn tiểu thuyết tình yêu thành thị. Nhưng dường như nó quá thực tế nên hiệu ứng để lại không tốt. Sau khi đọc toàn bộ bài viết, mọi người cảm thấy vô cùng chán nản, vì vậy mà doanh số không được tốt.
Tiểu Linh đọc phần đầu tiểu thuyết mà Tiểu Thập đang viết dang dở để cố bắt theo lối văn chương ấy, cô thấy nó khá ổn. Đối diện với màn hình máy tính một lúc, hình ảnh của Tiểu Thập trước đây đột nhiên lóe lên trong đầu cô.Cô ấy đã nhìn thấy những điều đáng kinh ngạc như vậy trước đây.  Nét mặt Tiểu Linh thoáng chuyển động.
Thực sự có rất nhiều điều trên thế giới không thể giải thích được bằng khoa học. Vì các vị thần thực sự tồn tại, còn ma thì sao? Tiểu Linh sau một hiện tượng lạ trên tay mà nhập vào cơ thể của Tiểu Thâp,  theo lý thì Tiểu Thập đã chết, thân thể của cô ấy giờ Tiểu Linh đang dùng nhưng còn linh hồn của cô ấy thì sao? Cô ấy đã lên thiên đàng hay vẫn còn đâu đó quanh thân thể này?
    Nếu cô ấy cô ấy ở quanh đây, có phải cô ấy đang nhìn vào người chiếm giữ cơ thể của mình không?
    Cảm hứng đến thật bất ngờ. Tiểu Linh nhìn vào màn hình máy tính và cuối cùng  cũng có một cái gì đó để viết. Cô lướt các ngón tay lên bàn phím và lấp đầy màn hình máy tính từng chút một.
    .........................
……………..
   Tiểu Linh gửi 30.000 từ mà cô vừa có cảm hứng viết gõ vào hộp thư của biên tập viên, cứ thế mà gửi. Cô cảm thấy nó khá tốt. Một đề tài trước giờ cô ít bận tâm nay lại là cứu tính cho cô. Xong việc Tiểu Linh ôm chiếc bụng đói và trèo lên giường mà ngủ thiếp đi.

    Biên tập đang có ý định tắt laptop thì đột nhiên có một lời nhắc nhở đến từ hộp thư. Anh ta mở nó ra và thấy người gửi, anh ta không thể không vui mừng nở một nụ cười u ám, "Em đúng là phải để tôi cầm dao dí vào lưng mới chịu viết ..."
Nội dung bản thảo:
(   Tên tiểu thuyết "Đằng sau".
    Chà, nó khá ổn. Biên tập tiếp tục nhìn xuống. Do đã làm việc với máy tính trong một thời gian dài nên đôi mắt có chút khô khốc nhưng anh vẫn cố gắng đọc bản thảo mà anh đã phải mất không ít tâm tư để thúc giục chủ nhân của nó bỏ chút thời gian vẩy ra vài từ, nhưng chỉ cần nhìn thấy vài dòng đầu tiên, anh đã nổi da gà.
Tôi thức dậy ... Khi.......... )

    Tiểu Linh tỉnh dậy, thấy một số cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tất cả từ biên tập viên và có đến gần 20 tin nhắn chưa đọc, tất cả đều được gửi ngay khi cô tắt máy leo lên giường ngủ.
    "Em vừa viết 30.000 từ? Phong cách cũng đã thay đổi? Tất nhiên, điều quan trọng nhất là cái bên dưới!"
    Tiểu Linh chớp mắt, rồi nhấp vào phía dưới. Nội dung của nó “có lẽ cũng cảm thấy rằng cô ấy sẽ đi ngủ, sẽ không trả lời anh ta, và cuối cùng miễn cưỡng nói, "hãy chắc chắn về bản thảo, chỉ còn vài ngày hạn chót "”
    Tiểu Linh đã suy nghĩ về việc để anh ta xem phong cách viết của mình đã khác so với chủ nhân trước kia – Tiểu Thập để anh ta có thể bỏ cái suy nghĩ cho cô tiếp tục trong cuộc thi. Tuy vậy trong đầu cô vẫn nghĩ : “ những gì minh viết nó ổn mà nhỉ? “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro