~ Chap 1 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi biết, tôi không điên, em ạ. em mới là kẻ điên, còn tôi là kẻ phàm giả điên để tự cuốn mình vào em như con thiêu thân đập cánh về ánh mặt trời, si mê và cuồng dại, để rồi cuối cùng tự rụi thiêu lấy chính đôi cánh của mình và ngã xuống vực thẳm không đáy.nhưng tôi ngẫm lại, một kẻ giả điên quá lâu thì cuối cùng rồi cũng hóa điên mà thôi.lão già lọm khọm run rẩy bám víu lấy gấu quần sờn cũ, cúi đầu hỏi tôi, rằng tôi có thấy chúa của lão không. tôi lắc đầu, bảo không và phả ra một làn khói thuốc dày đặc vào mặt lão để xua lão khuất khỏi tầm mắt. đã là lần thứ một ngàn năm trăm lẻ tám trong tuần lão hỏi lũ bệnh nhân xung quanh lão câu này, tôi nhớ vậy. đã là lần thứ một ngàn năm trăm lẻ tám trong tuần cơn hoang tưởng của lão tái phát.khuôn mặt nhăn nhó của lão ta phờ phạc và hai hốc mắt thì sâu hoắm vì chứng mất ngủ. lão cứ lởn vởn quanh góc phòng, ngay trước máy vô tuyến cũ rích mà lẩm bẩm, hệt như một con ma đói. mãi cho đến khi người điều dưỡng gọi tên lão, tôi mới thấy lão giật thót mà vội đi về phía gian nhận thuốc.thú thực, tôi chẳng mấy tin vào thánh thần. đức tin suy cho cùng cũng chỉ là thứ con người thêu dệt nên để vùi lấp nỗi bất an của bản thân trong một nỗi bất an khác, để phần súc sanh trong con người phần nào được bao biện. suốt những tháng ngày tôi ròng rã nguyện cầu trước thánh thần, tôi chẳng bao giờ nghe được tiếng ngài hồi đáp, và con quỉ đeo bám tôi vẫn không tài nào bị nước thánh gột rửa.thánh thần chưa bao giờ trả lời tôi, nhưng em thì có.

** *

Gaon hé miệng, khoe tôi viên thuốc an thần và nhuận tràng chưa nuốt nơi đầu lưỡi em một cách trêu ngươi. tôi hốc hai viên thuốc vào miệng, và cũng thè chúng ra theo em ngay khi điều dưỡng vừa kiểm tra xong hai chúng tôi.em cười khúc khích, khi tay tôi và em khẽ khàng đan vào nhau. giữa chốn náu mình của những kẻ điên, tôi thấy em như một người tình lạc vào cơn mê man.tôi thấy em như thánh thần của tôi.

** *

Gaon nằm cạnh tôi. tóc mai em đen nhánh xõa ra tấm nệm trắng, khi em nghiêng mình hỏi tôi, rằng tôi có biết tại sao con người lại tồn tại không. tôi sững lại đôi chút. cổ họng đắng nghét và ngứa ran đến bỏng rát, tựa hồ như vừa nuốt vào hàng ngàn con sâu bướm ngoe nguẩy và hàng tá miểng chai nát bươm, mặc dầu đêm nay tôi mới chỉ nếm thử mật ngọt nơi khóe môi em."con người tồn tại để biết yêu lấy nhau, chúng yêu lấy nhau để biết rằng bản thân có tồn tại." tôi đưa tay ôm lấy khuôn mặt Gaon, ve vuốt lấy nốt ruồi nhỏ trên gò má ấy, để rồi chạm đến một vết cắt phía dưới xương quai hàm của em, hay đúng hơn là một vết rạch. một vết rạch không quá sâu để điều dưỡng biết rằng em đang tự hại khi trông chừng em tắm, nhưng cũng không đủ nông để em nén lại cái giật mình và tiếng rỉ rên vô thức khi ngón tay tôi sượt qua vết thương hở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro