Chương 1: Tôi đã mất cái mình rồi ư?...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vốn là người mang cho mình một nỗi điên loạn từ khi lên 10 tuổi, thế rồi đã gặp em vào lúc vào một trường cấp hai nhìn em lúc ấy vừa dễ thương khiến con tim tôi lúc nào cũng đập mạnh sắp chết.

Mỗi lần bị gia đình lẫn những người xung quanh chửi bới một cách tệ hại em đều an ủi và khuyên bảo tôi. Mọi thứ cứ như thế tôi bắt đầu cảm thấy mình đang hạnh phúc thật sự khi ở bên em.

Đến khi lớn lên em vẫn luôn bên tôi nhưng rồi căn bệnh điên loại lại bắt đầu giật lên xuống khiến tôi phải cố từng ngày ngăn cản lại. Lúc ấy cả tâm trạng tôi chỉ bắt đầu hiện lên những từ :

"Giết... Giết hết đi nào... Đúng thế màu đỏ đó là sự tuyệt vời nhất! Aaaa, say mê quá đi há há."

Ngày ngày tôi đàng phải giấu đi vì em là con gái tuyệt vời nhất một người luôn bên tôi mỗi ngày. Mái tóc tôi để dài giờ cũng đã bắt đầu có giấu hiệu trắng dần. Đôi mắt tôi ngày xưa tràn đầy niềm vui hấp dẫn mà sao bây giờ lại bắt đầu có màu đỏ vậy... Lòng mắt giống như con quỷ dại xoa ham hố sự chết chóc.

Sợ hãi tụt độ, nôn bừa bãi, gào khóc nhốt mình vào căn phòng tối ngột ngạt không muốn nhìn thế giới. Sợ sẽ gây hại cho em bất cứ khi nào. Nhưng rồi 10 ngày trôi qua tôi bắt đầu cảm thấy mình đang dần dần thoải mái rất lạ thường. Cơ thể tôi bắt đầu giống như một con rối thèm khát máu người.

Bước lấy con dao thái ở bếp rồi ra khỏi căn phòng cảnh vật vào 3h sáng nó khiến tôi có biểu hiện lạ thường. Tôi đi đến nhà em và rủ em ra ngoài đưa em ra căn nhà mới bị bỏ hoang. Em ngây ngơ hỏi tôi sao lại ra một nơi lạnh người như này, tôi mỉm với nụ cười đầy sự hạnh phúc tôi nói mai sẽ là ngày vui của riêng em nên muốn có món quà nhỏ nhoi để gửi đến em. Em bất ngờ nhưng lại có chút lo lắng hỏi tôi:

"vậy món quà đó là gì vậy ạ? Mà mai là ngày vui gì vậy anh, tóc anh sau mấy hôm không gặp... trắng quá! Anh ổn chứ...? "

Tôi bước đến và ôm chặt lấy em nói là mình ổn lắm ổn mà tim muốn phát điên đến mức giết em đấy. Nói xong lấy từ tay áo ra con dao, tôi đâm thẳng vào tim em, em gào khóc một cách chói tai nhưng chẳng ai nghe thấy.

Aaa, máu em đang tràn ra! Đẹp quá hấp dẫn lên hết cả bàn tay lẫn con dao tôi thật rồi đây là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời tôi rồi! Aaa đừng khóc em à... Đừng để tôi chặt cổ em ra, đừng để tôi phải lấy em chặt từng khúc từng khúc một lúc ấy tôi sẽ lấy máu em làm thành một chai rượu say hết lối đi. 

" Thế giới tới tận 7 triệu người
Nhưng chỉ có cơ thể,máu em của làm tôi say phê..."

_hết phần 1 thôi tôi đi chơi đã nha ôeeoeo_
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro