Chap 2: Lần 2, có duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần gặp ấy, tôi lên thư viện trường Nam Trung 2 lần  nhưng không gặp Thiên Hạo nữa. Rút kinh nghiệm lần trước, Tiểu Hoa đưa cho tôi cả ID và passsword để tôi thoải mái muốn đọc sách lúc nào tuỳ thích. Tôi luôn luôn chọn cái máy tính trong cùng , chỗ ít ánh sáng nhất và cũng là nơi tôi đã gặp Người-Lạ đặc biệt lần đầu tiên.
-Thứ Sáu tuần này trường tao chiếu phim cho học sinh toàn khối 11,đi không? -Tiểu Hoa huých tay tôi
-Vậy hả? Phim gì?
-Chẳng rõ, nghe đồn là tuần giao lưu với học sinh Pháp nên chiếu phim của Pháp. 3 rưỡi bắt đầu chiếu, bận gì không?
-Ờ... Không
Chiều thứ 6, hội trường đông nghịt. Chúng tôi đến sát giờ chiếu nên phải căng mắt để tìm được 2 ghế trống cạnh nhau. Tiểu Hoa kéo tôi đi phăm phăm đến chỗ ấy rồi ngồi phịch xuống một cái:
-Nhanh, không lại mất chỗ bây giờ!
Nó lúc nào cũng vậy, mọi thứ cứ phải nhanh thật nhanh khiến tôi chóng cả mặt. Tôi ngồi phịch xuống, trúng ngay cái chai nước khoáng mà ai đó để đấy
-Bạn gì ơi... chỗ này của mình...
Tôi quay lại, há hốc nhìn Người -Lạ đang đứng sau lưng và chỉ tay vào chai nước tội nghiệp mà bị tôi ngồi cho bẹp dí
-Ơ...
Chúng tôi chỉ tay vào nhau ngạc nhiên rồi cùng cười phá lên, chẳng vì cái gì cả. Tiểu Hoa trợn tròn mắt nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Thiên Hạo cứ thể như nó vừa chứng kiến 2 vật thể lạ vừa rớt xuống trước mặt mình. Sau vài giây định thần ,chẳng cần tôi giải thích thì nó cũng hiểu chuyện, rằng thì ở trường này tôi còn quen ai ngoài "ông bụt" áo xanh cơ chứ? Hội trường bắt đầu tắt đèn để chiếu phim thì 3 đứa chúng tôi vẫn đứng quanh 2 cái ghế trống nói chuyện bâng quơ. Chẳng biết Thiên Hạo quay sang thì thầm gì đó với bạn ngồi ghế bên cạnh mà lát sau đã thấy đứng dậy nhường chỗ cho chúng tôi. "Ngoại giao khá đó chứ!" - Tiểu Hoa huých vào tay tôi nói nhỏ
Đèn tắt hẳn , tiếng ồn ào tràn ngập hội trường bắt đầu lắng xuống để nhường chỗ cho đoạn nhạc dạo đầu phim . Phải đến gần 20 phút chúng tôi mới nhận ra là ... phim chán ốm! Ba đứa chúng tôi bắt đầu quay sang tám chuyện linh tinh
-Umm... Đằng ấy có buồn ngủ không?
Thiên Hạo quay sang gợi chuyện với tôi trước-Mà đằng ấy tên gì nhỉ...?
-Tớ tên là Lưu Nguyệt Vũ, cậu cứ gọi tớ là Tiểu Vũ là được rồi. Còn đây là Tiểu Hoa- Tôi chỉ sang con bạn trong cái điệu bộ sắp gục đến nơi. Nó giật mình một cái rồi quay sang cười giả lả như thể thân quen lắm rồi lại cúi đầu như chuẩn bị ngủ tiếp.
-Giờ này thư viện vẫn mở cửa đấy, hay là tụi mình len đó ngồi đi, ở đây chán lắm!?
Tôi chẳng nói gì, quay sang chỉ tay về phía Tiểu Hoa đang say giấc nồng
-Cứ để bạn ấy ngủ. Hai bạn chắc có số điện thoại của nhau đúng không?
Tôi gật đầu cái rụp,lưỡng lự 1 lúc rồi cũng đứng dậy để cho đứa bạn thân thoải mái hưởng thụ giấc ngủ thỏa mãn của nó. Đấy là 1 buổi chiều đặc biệt khi tôi nhận ra chúng tôi, ý nói là tôi với Thiên Hạo, cũng có duyên đấy chứ!
Suốt 1 tháng trời, cứ thứ 6 là tôi lại đến trường Nam Trung để xem phim dù biết phim ấy tôi xem rồi hoặc biết thừa rằng bộ phim đó kiểu gì cũng khiến tôi sớm lăn ra ngủ một giấc. Luôn có 1 người đến sớm giành chỗ cho tôi, không phải là Tiểu Hoa vì nó đã thề với lòng là sẽ không bao giờ đi xem phim giao lưu văn hoá của trường nữa.
Sau mỗi chiều thứ Sáu, lòng tôi lại xốn xang nhè nhẹ ☺️☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro