chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói, sự dụ hoặc đến cực điểm chính là thứ độc dược trí mạng đối với những người đang yêu. Giống như những kẻ nghiện ma tuý, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn lao vào, hết lần này tới lần khác chịu tổn thương tới cực điểm. Trái tim tan nát vẫn ôm lấy ảo tưởng tình yêu có thể phá tan giới hạn cuối cùng của sự dụ hoặc cực hạn...

***

Macao, Trung Quốc

Khách sạn Grand Lisboa, dạ tiệc lúc 10h...

Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười đưa tình. Dàn nhạc ưu nhã đang diễn tấu, tiếng vĩ cầm du dương êm dịu như mặt nước
phẳng lặng quanh quẩn tới từng góc nhỏ của khách sạn tráng lệ.

Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly...

Trên tầng hai, một cô gái thanh nhã nhẹ nhàng dựa trên sofa, tay vịn lên lan can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát tất thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly ánh lên trên những ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Bộ váy dạ tiệc đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại, nhưng trong đôi mắt trong veo xinh đẹp kia lại mang vẻ ngây thơ có chút không phù hợp với không khí bữa tiệc này.

"Hiếu Mẫn, có thấy người cô gái bên kia không?" Ngồi đối diện cô gái là một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ăn mặc rất sang trọng, những móng tay sơn đỏ kẹp lấy một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, hơi bĩu môi hướng xuống tầng dưới.

Hiếu Mẫn khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, cố gắng khiến bản thân mình phù hợp với không khí nơi này, ánh mắt thanh nhã có chút thản nhiên nhìn về phía phòng tiệc dưới lầu...

Cô gái kia ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không nhìn rõ tướng mạo lắm nhưng bóng dáng hơi cao lớn của cô lộ rõ vẻ cao quý.Cô hơi nghiêng người, bộ lễ phục vừa vặn khéo léo tôn lên từng đường cong thân thể. Cô đang trò chuyện khá vui vẻ với một người đẹp, mặc kệ cánh tay nhiệt tình của người đẹp kia tuỳ ý khoác lên cổ cô. Chẳng bao lâu, người cô gái kia hơi cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai người đẹp khiến cô ta bưng miệng cười, liền đó mặc cho cô gái kia vòng tay ôm eo cô ta đi về phía cuối phòng tiệc.

"Một vị tiểu thư ăn chơi trác táng điển hình." Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về ở phía đối diện, "Tìm cách khiến cô ấy chú ý cô đi, chỉ có vậy cô mới có cơ hội nắm được chứng cứ xác thực có lợi cho thân chủ của mình."

Hiếu Mẫn đặt ly rượu xuống, trong mắt ánh lên chút lưỡng lự. Một lúc lâu sau mới than nhẹ,
"Chị Tề Hân, phiên toà lần này nắm chắc mấy phần thắng?"
-Chỉ cần lấy được cuốn băng ghi hình trong tay hắn, đã nắm chắc 9 phần thắng rồi! Hiếu Mẫn, đây chính là phiên toà đầu tiên của cô khi bước chân vào giới luật sư này. Nếu giành thắng lợi thì con đường sau này của cô sẽ ngày càng thuận lợi." Tề Hân gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp,
- "Cô thử nghĩ xem, thân chủ của cô mới mười bảy tuổi đã bị mấy tên công tử nhà giàu kia cưỡng bức. Mọi người trong gia đình cô ta đều đặt hết hy vọng vào cô, đừng để họ phải thất vọng."

Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ đang khẽ dao động trong ly, cúi đầu nói nhỏ,
- "Thành thực mà nói, phiên toà này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi chỉ là trợ lý của anh ấy mà thôi."

"-Chính vì thế, cô mới càng phải giúp cậu ta." Tề Hân cười cười,
"Tôi biết cô thầm mến Húc Khiên, nếu như cậu ta biết chứng cứ trọng yếu này do cô giúp cậu ta tìm được, cậu ta nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Đêm nay chính là một cơ hội tốt."

Tề Hân là luật sư rất có địa vị trong văn phòng luật, chuyên phụ trách các vụ kiện đòi ly hôn. Cô ta tốt nghiệp trường luật cùng khoá với Ôn Húc Khiên, còn Hiếu Mẫn là đàn em ít tuổi hơn bọn họ mấy khoá, lúc vừa mới tốt nghiệp liền đến văn phòng làm trợ lý cho Ôn Húc Khiên chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn giản, nàng thích học trưởng Ôn Húc Khiên.

Hiếu Mẫn khẽ nhấp chút rượu, thản nhiên nói, "Nếu trong lòng anh ấy có tôi, thì cho dù tôi không làm gì đi nữa cũng vẫn khiến anh ấy chú ý. Còn nếu trong lòng anh ấy không có tôi, thì cho dù tôi có làm nhiều cỡ nào cũng vô dụng."

"Cô đó, thực đúng là học luật nhiều quá đến ngốc rồi. Thật không biết nên nói cô quá lý trí hay quá thiếu kinh nghiệm. Đàn ông , hay phụ nữ ,họ chỉ muốn trao đổi "thứ đó" mà thôi, cô hiểu không? Tề Hân lại châm điếu thuốc khác, khẽ nhả ra một vòng khói khá điệu nghệ.

"Ok, trao đổi." Hiếu Mẫn cười nhẹ, đứng dậy.

"Đi đâu vậy?"

"Đến chỗ phụ nữ thích trao đổi, nếu không làm sao lấy được chứng cớ?" Hiếu Mẫn cầm lấy ví, quay đầu lại nhìn Tề Hân "Chị xác định cô ta chỉ là một tên phá gia chi tử, sẽ không có phiền phức gì chứ?"

"Đương nhiên." Tề Hân gật đầu.

Hiếu Mẫn hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc tầng dưới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl