kế hoạch làm bố 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 73:

Chiếc ghế làm việc mới chẳng rộng, chẳng êm, cũng chẳng có hẳn một phòng riêng. Nhưng Thư lấy đó làm động lực để cố giành lại mọi thứ của mình. Khi Thư đã bắt đầu làm việc, Kỳ Tuấn thậm chí ngồi không xa cô bao nhiêu mà Thư cũng không thèm ngó ngàng tới. Quả thực Thư đã trở lại là con người của công việc. Điều này làm Kỳ Tuấn lấy làm lo lắng, anh đang cố gắng kéo Thư ra khỏi mớ lẫn quẫn với Phương Dung.

- Chỗ ngồi mới không êm ái, không có phòng riêng, không có không gian riêng tư thì quả là khó chịu Thư nhỉ?

Minh Thư đang đau đầu với những thứ trước đây cô chưa từng phải trải qua nhưng Thư cũng phải làm việc. Cô ngước lên nhìn Phương Dung với ánh mắt không mấy là hoan nghênh:

- Có chuyện gì vậy?

- Không gọi tôi một tiếng là sếp được sao?

- Cô muốn gì đây?

- Quan tâm nhân viên thôi mà.

Minh Thư lắc đầu và mỉm cười:

- Không cần thiết. Tôi sẽ sớm quay trở lại thôi. Của tôi là của tôi. Không có đi đâu được hết.

- Vậy sao? Thế mà tôi không biết đó chứ. Những thứ gì đã là của cô nào?

- Những gì bây giờ tôi đang có tức là của tôi.

Phương Dung cười một tràn cười thật lớn, cô nói:

- Đừng quá tin người, cũng vì cô quá tin người mà đôi khi cô không hay người ta đã cái vào cô một quả bom nổ chậm đấy.

- Cô đang nói ngoài vấn đề công việc rồi đó.

- Bây giờ thì cô chưa hiểu tôi nói gì. Nhưng đến lúc hiểu ra … tôi rất thích cảm giác cô quằn quại trong đau khổ. Giống tôi lúc trước.

- Tôi không để cô đụng tới con trai tôi đâu.

- À… Ra vậy. Dĩ nhiên thằng nhóc Thái Quang Hy là tất cả với cô rồi. Ai cũng nghĩ nó là một kết quả hạnh phúc giữa cô và gã playboy số 1 tòa soạn này. Nhưng tôi thì không nghĩ thế…

Phương Dung bỏ đi. Trước giờ những lời nói lấp lửng của Phương Dung không làm Minh Thư bận tâm, nhưng tại sao cô cứ cố trở thành một nỗi sợ hãi đe dọa Minh Thư như thế này. Thư vừa về đến nhà, dì Tư hiểu ý nên bồng Kimi xuống ngay. Ôm cậu con trai vào lòng:

- Nhớ con quá!

- Con dùng bữa ngay chứ?

- Để con tắm cho Kimi. Nó vừa ăn xong hả dì?

- Ừ. Vừa ăn xong.

Đã lâu rồi Thư lại không có dịp nâng niu cậu con trai nhỏ, cậu bé xa mẹ cả ngày nên vừa trông thấy Thư thì lại vui vẻ hẳn. Cô nhìn cậu con trai, đang suy nghĩ xa xăm gì đó, chuông điện thoại reo làm cả Thư và con trai giật mình. Cậu bé thì tỏ vẻ thích thú với tiếng chuông, còn Thư thì vội nghe máy:

- Anh đó à?

- Giọng em mệt mỏi vậy?

- Hôm nay anh đi với Đàm Phúc. Ăn tối một mình nha cưng!

- Cũng được.

- Con đâu ?

- Đang nghe chúng ta nói chuyện nè.

- Hôn con thay anh.

- Kimi biết anh thương nó nhất trên đời mà.

- Không. Chỉ số 2 thôi.

- Định trắng đêm với Đàm Phúc nên mới dùng những lời này hả?

- Em luôn quan trọng nhất. Luôn luôn như thế mà.

Thư không nói gì nữa, nhưng trước khi cúp máy, Tuấn nghe một âm thanh giống như là một nụ hôn qua điện thoại. Anh chỉ mỉm cười cảm nhận nụ hôn hạnh phúc ấy. Ôm ấp cậu con trai nhỏ, Thư bồng con trai xuống phòng khách. Dì Tư hỏi:

- Con có việc ra ngoài hả?

- Dạ, dì khỏi nấu nướng gì nhé. Anh Tuấn cũng đi cả tối thôi.

- Có cần dì pha sữa đem theo cho Kimi không?

- Dạ con pha sẵn rồi. Thôi, con đi nha dì.

Minh Thư vừa ra khỏi nhà là cô bấm điện thoại và gọi cho hai người bạn thân nhất, Ánh Tuyết và Nhã Trúc. Cả ba hẹn nhau đi ăn uống, Ánh Tuyết và Nhã Trúc nhìn Minh Thư với ánh mắt tròn xoe khi cô mang theo cậu nhóc Kimi. Lúc cả ba cùng ăn thì Kimi lại ngoan ngoãn với bình sữa và nằm yên trong lòng mẹ. Nhã Trúc tặc lưỡi:

- Sao vậy chị? Trông trẻ đâu mà chị phải mang theo thế?

- Chị đâu còn độc thân nữa đâu em.

- Sẽ gọn gàng hơn nếu có một chiếc xe đẩy.

- Cậu cũng không nghĩ cho tớ sao. Xa thằng bé cả ngày rồi, bây giờ cứ đi đâu lại đặt nó xuống xe đẩy thế thì mai mốt nó chẳng còn muốn lại gần tớ đâu.

- Suy nghĩ của cậu ấu trĩ quá.

- Nhưng thằng bé rất ngoan mà. Đâu ảnh hưởng gì cuộc vui chơi của chúng ta. Phải không con trai?

Càng lớn cậu bé càng đáng yêu, dù không được mập mạp và bụ bẫm nhưng cái miệng xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười là điều đáng yêu nhất. Nhã Trúc than thở:

- Có việc làm bận rộn thiệt. Chẳng đi đâu được.

- Giờ em đang đi chơi đó thôi.

- Khác nhiều chứ chị dâu hụt của em.

Cả ba ngừng mỉm cười ngay khi Nhã Trúc thình lình nhắc tới chuyện này. Minh Thư sửa giọng nghiêm chỉnh:

- Dạo này chị ít gặp Trình Can. Trông anh ấy và Phương Dung có vẻ ngột ngạt.

- Không bình thường chút nào đâu.

- Vì chuyện hôm trước sao?

- Không. Từ trước đó, em nghĩ giữa họ đã có vấn đề xảy ra. Mà nguyên nhân có thể là …

- Tức là sao? Em có bao giờ nói chuyện ấp úng đâu.

- Em cũng không biết…. Anh Khang gọi cho em. Để em trả lời cái đã.

Nhã Trúc bối rối bỏ đi. Minh Thư nhíu mày nhìn theo, cô quay sang Ánh Tuyết:

- Sao nói ít vậy?

- Nghe cậu nói thích hơn.

- Cuộc sống mới có thoải mái hơn không?

- Tất nhiên là thoải mái hơn nhiều. Không ngột ngạt và bó buộc như trước.

- Vậy là vui rồi há …

- Sang đây với mẹ nuôi nào, cục cưng!

Ánh Tuyết thôi cười nữa, cu cậu Kimi khẽ mở mắt nhìn Ánh Tuyết rồi lại lim dim giấc ngủ. Cô cúi xuống hôn lên má Kimi, Ánh Tuyết nói:

- Gã luật sư tự phụ kia mời tớ đi San Francisco.

- Anh Phúc hả?

- Còn ai vào đây nữa.

- Thế thì còn gì bằng.

- Tại sao anh ta lại mời tớ? Lại còn lo trọn gói nữa. 

- Không vì sao hết. Có lẽ là một sự cảm kích.

- Tớ có nên đi hay không?

- Cậu muốn từ chối thành ý của một người sao?

Cô bạn của Minh Thư đăm chiêu nhìn ra ngoài đường rồi buông tiếng thở dài:

- Chỉ mới trải qua tí chuyện, mà tớ đã không muốn dính tới đàn ông nữa. Ước gì tớ có một đứa con như cậu. 

- Dù cậu không may mắn trong lựa chọn đầu tiên. Nhưng đâu phải vì vậy mà cậu muốn dừng hẳn không chọn lựa gì cho tình yêu nữa phải không?

- Đúng là cái gì thì cũng phải thử. Nhưng…

- Nghe lời tớ đi. Nhé! Đi chơi một chuyến cho khuây khỏa. Cậu vẫn chưa hết hẳn nỗi niềm đâu.

Kỳ Tuấn và Đàm Phúc thì cùng nhau đến quán bar, sau khi nghe ý kiến của Đàm Phúc, Kỳ Tuấn gật đầu:

- Trông chờ vào cậu thôi!

- Tớ mong sẽ tìm được chút gì từ chuyến đi này.

- Nhưng cậu rủ theo Ánh Tuyết. Chắc gì cô nàng không nói với vợ tớ?

- Chỉ là ngẫu nhiên cho một chuyến du lịch thôi mà.

- Cậu biết không?

- Chuyện gì?

- Tớ thầm cảm nhận chuyện ấy ngày một đến gần.

- Cậu uống nhiều rồi đấy. Lên cơn nói nhảm gì thế hả?

- Tớ cảm nhận ngày mất Minh Thư sắp đến gần rồi.

- Chính vì chúng ta biết nó sắp đến gần nên phải tìm cách ứng phó. Dù không tránh khỏi cơn đau này, nhưng sẽ có những cách giảm đau hoặc mau hết đau mà.

- Cảm ơn, người anh em. Tớ nghĩ, nếu chuyện này xảy ra. Chắc chỉ còn có cậu mà thôi.

- Hãy tin rằng, Minh Thư sẽ vì tình yêu dành cho cậu mà không hận cậu suốt đời. 

- Ước gì tớ có thể nghe lời cảnh báo của cậu sớm hơn.

- Lúc đó, dù tớ có nói thế nào thì cậu cũng bị tình yêu sét đánh che khuất hết rồi. Không trách cậu được. Lí trí luôn làm khác với con tim mà.

- Thôi, cạn ly nào !

- Uống ít thôi, không khéo vợ mắng đấy. 

Cậu con trai đã ngủ khá lâu, Minh Thư nhìn lên đồng hồ, trừ những lần đi công tác xa hay phải làm việc khuya. Kỳ Tuấn chưa bao giờ về nhà muộn như thế này. Rời phòng ngủ của Kimi, Minh Thư trở về phòng riêng. Cô có một chút lo lắng nên vẫn ngồi bên cửa sổ, đang miên man suy nghĩ vởn vơ. Chợt Kỳ Tuấn tông cửa mạnh vào, anh đi sắp không vững. Minh Thư giật mình:

- Anh về đấy à?

Kỳ Tuấn không trả lời, anh chỉ đóng cửa lại rồi loạng choạng cởi giày, quăng tất tứ tung. Minh Thư thở dài tiến lại gần:

- Anh say quá rồi đấy. 

Thấy chồng đang gặp rắc rối với mấy khuy áo gỡ mãi không ra. Thư giúp Tuấn cởi mấy cúc áo, tình cờ qua lớp vải mỏng của bộ áo ngủ màu hồng, thân hình “chuẩn không cần chỉnh” của Minh Thư mờ ảo trong ánh đèn ngủ lập lòe. Kỳ Tuấn mạnh tay kéo Minh Thư vào lòng và ôm hôn cô. Anh làm một cách mạnh tay và dữ dội, Minh Thư xô Kỳ Tuấn ra:

- Em không thích như vậy. Anh làm em đau rồi đấy!

Kỳ Tuấn như không nghe thấy gì, anh lại ôm chặt Minh Thư, ôm rất chặt:

- Hãy hứa với anh! 

- Anh buông em ra đi! Anh mạnh tay quá!

- Hứa với anh, dù có chuyện gì em cũng không rời xa anh. 

- Anh Tuấn …

- Em hứa đi !

Kỳ Tuấn hét lên, Minh Thư lại cựa quậy, Kỳ Tuấn xô cô xuống giường, anh giữ chặt cô rồi xé mạnh bộ áo ngủ. Thư chống cự dữ dội, cô ngồi dậy và tát mạnh vào mặt Kỳ Tuấn. Lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh, Minh Thư sợ đến phát khóc, cô mở tủ lấy vội một chiếc áo khác rồi bỏ chạy sang phòng cậu con trai mà khóa cửa lại. Kỳ Tuấn nửa mê nửa tỉnh, anh vội đuổi theo:

- Thư, Thư à … Mở cửa cho anh đi !

- Anh tự kiểm điểm lại nhân cách của mình đi. 

- Anh xin lỗi! Tại anh say không làm chủ được mình.

- Anh đã không làm chủ được anh một lần rồi. Quá đủ rồi! Tôi đã bao nhiêu lần phải sợ hãi trước những lần anh không làm chủ được anh. Tôi không biết anh còn định làm gì tôi nếu tôi mở cửa ra. Anh đi đi ! Tránh xa mẹ con tôi đêm nay.

Kỳ Tuấn biết làm thế nào được, anh đã quá mệt. Đúng là Tuấn đã uống rượu khá nhiều, anh không còn cách nào khác, anh đành ngồi ngoài cửa phòng Kimi…

Sáng sớm, Minh Thư thức dậy. Cô vẫn còn sợ vì chuyện đêm qua. Minh Thư mở cửa phòng, cô đẩy cửa trúng Kỳ Tuấn làm anh cũng tỉnh giấc. Minh Thư vội bỏ đi, Kỳ Tuấn đã đuổi theo:

- Thư, nghe anh nói đi!

- Tôi không muốn nói chuyện với người vũ phu như anh.

- Anh xin lỗi. Chỉ tại…

- Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.

- Đừng giận anh. 

Minh Thư định bỏ đi, nhưng thấy giọng Kỳ Tuấn hơi nghẹn nên cô chùn bước. Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn rồi nói:

- Đêm qua anh nhớ anh đã làm gì không?

- Nhớ chứ.

- Tại sao lại làm như vậy?

- Anh … chỉ là … khi quá say… anh lại nghĩ một ngày nào đó em sẽ bỏ anh mà đi.

- Vì anh say rượu à?

- Vì nhiều điều lắm. 

- Anh không tin tưởng em sao?

- Anh không có niềm tin cho bản thân anh sẽ có thể giữ được em.

Rồi Kỳ Tuấn lại tựa vào vai Minh Thư, nói như không thành lời:

- Anh làm như thế, vì anh muốn một sự chắc chắn từ em. Anh không muốn mất em. 

- Anh đâu làm gì để phải mất em.

- Đừng bao giờ bỏ anh! Xin em!

Thư chỉ im lặng, choàng tay lên vai Kỳ Tuấn. Cô đặt nhẹ lên tóc Kỳ Tuấn một nụ hôn...

"Tôi không nói nữa. Sở dĩ tôi dừng lại không bỏ Kỳ Tuấn mà đi như nhiều lần tôi nổi giận với anh, đơn giản ... dường như tôi cảm nhận rằng... anh đang hoảng sợ. Hoảng sợ về một điều gì đó mà có lẽ tôi cần phải ở bên cạnh để có thể vừa biết rõ nguyên nhân, vừa trấn an anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro