Chương 27:Phuwin Bị Đưa Đi Thí Nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin nằm bất tỉnh, ý thức của cậu bị nhấn chìm trong bóng tối từ lúc bị bọn chúng bắt cóc. Những gã đàn ông cao lớn lôi cậu ra khỏi xe một cách thô bạo, như thể cậu chỉ là một món đồ vô tri vô giác. Dù cậu không thể cảm nhận được, nhưng cơ thể cậu bị kéo lê qua một hành lang lạnh lẽo, nơi từng tiếng bước chân của bọn chúng vang vọng, hòa vào không gian ẩm thấp và u ám.

Cánh cửa kim loại nặng nề mở ra với âm thanh rít lên như những tiếng kêu ai oán. Bọn chúng đẩy Phuwin vào bên trong, thân thể cậu rơi mạnh xuống sàn nhà băng giá. Nhưng Phuwin vẫn không phản ứng, vẫn nằm đó, hoàn toàn chìm trong sự bất tỉnh.

Căn phòng nơi cậu bị đưa vào là một phòng thí nghiệm, với những bức tường xám xịt và đèn neon trắng lạnh lẽo treo lơ lửng trên trần nhà. Các thiết bị y tế và những dụng cụ kim loại sắc bén được xếp ngay ngắn trên bàn, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa đáng sợ vừa xa lạ. Những bóng người mặc áo blouse trắng di chuyển xung quanh, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình mà không ai để ý đến Phuwin, trừ một người đàn ông bước đến gần, đôi mắt hắn lạnh lùng lướt qua cơ thể cậu.

"Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại à?"

 người đàn ông hỏi, giọng điệu dửng dưng. Một kẻ khác gật đầu đáp,

 "Còn chưa tỉnh, nhưng sẽ sớm thôi. Chúng ta cần chuẩn bị trước khi bắt đầu."

Phuwin bị nhấc bổng lên bàn thí nghiệm, nơi những dây đai đã chờ sẵn để giữ chặt cậu lại. Mặc dù cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục, nhưng những kẻ bắt giữ không hề nương tay. Từng sợi dây đai cứng chắc được siết chặt quanh cổ tay và cổ chân Phuwin, đảm bảo rằng cậu sẽ không thể vùng vẫy khi tỉnh lại.

Không khí trong phòng lạnh lẽo và ngột ngạt, đầy mùi hóa chất và kim loại. Bọn chúng tiếp tục công việc của mình, như thể Phuwin chỉ là một thí nghiệm bình thường, không hơn không kém. Không ai biết rằng ở nơi nào đó, Pond, Joong, và những người khác đang tìm kiếm cậu, với hy vọng rằng sẽ tìm thấy Phuwin trước khi quá muộn.

Trong căn phòng thí nghiệm tĩnh mịch ấy, thời gian dường như trôi chậm lại, chờ đợi khoảnh khắc cậu sẽ tỉnh dậy và đối mặt với thực tế khủng khiếp đang chờ đón. Nhưng lúc này, Phuwin vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, không biết rằng số phận của mình đang nằm trong tay những kẻ không chút lòng thương xót.

Trong khi Phuwin vẫn còn bất tỉnh, những hoạt động trong phòng thí nghiệm ngày càng trở nên hối hả. Các nhà nghiên cứu, với vẻ mặt nghiêm nghị và tập trung, chuẩn bị các dụng cụ thí nghiệm. Một số người đang kiểm tra thiết bị, trong khi những người khác sắp xếp các mẫu hóa chất và ống nghiệm.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng gần Phuwin, ánh mắt của hắn lướt qua bảng điều khiển với những thông số kỹ thuật. 

“Chúng ta đã sẵn sàng chưa?”

 hắn hỏi, giọng điệu rõ ràng không thể hiện bất kỳ sự quan tâm nào đến tình trạng của Phuwin.

“Gần như xong rồi,”

 một người phụ tá trả lời, đôi tay họ đang lấp đầy các ống nghiệm và dụng cụ.

 “Chỉ còn một vài bước nữa là hoàn tất.”

Phuwin vẫn nằm bất động trên bàn thí nghiệm, chỉ có thể cảm nhận được sự thay đổi nhẹ từ môi trường xung quanh, mặc dù cậu không thể mở mắt hay cử động. Đôi tai của cậu bắt đầu thu nhận âm thanh từ các cuộc trò chuyện và âm thanh của các thiết bị đang hoạt động.

Tại một góc của phòng, một chiếc máy móc phức tạp đang được chuẩn bị. Hắn ta đứng bên cạnh, theo dõi từng bước một với ánh mắt lạnh lẽo. Thiết bị này, với các ống dẫn và màn hình hiển thị, có vẻ như là phần quan trọng nhất của thí nghiệm sắp diễn ra.

Trong khi đó, một người phụ tá khác đi đến bên bàn thí nghiệm và bắt đầu chuẩn bị các kim tiêm và hóa chất cần thiết. Họ đặt các ống nghiệm lên bàn gần Phuwin, sự chuẩn bị cho quá trình thí nghiệm tiếp theo đang được tiến hành.

“Cứ tiếp tục chuẩn bị. Khi cậu ta tỉnh lại, chúng ta sẽ tiến hành ngay lập tức,”

 người đàn ông trong áo blouse ra lệnh. Ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Phuwin, nhưng sự tàn nhẫn trong đó rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thời gian trôi qua, và cánh cửa phòng thí nghiệm lại mở ra. Một nhóm người mới bước vào, đôi mắt dò xét tình hình với sự lo lắng rõ ràng.

Người đàn ông trong áo blouse quay lại nhìn đám người kia, gương mặt hắn không hề thay đổi biểu cảm. “Đã có hiệu lệnh của cô chủ chưa" ? 

"Đừng lo lắng, mọi việc sẽ diễn ra theo kế hoạch."

Ông ta chỉ gật đầu, không dám nói thêm lời nào. Ông biết rằng không có gì có thể thay đổi được tình hình hiện tại và chỉ còn chờ đợi.

Phuwin dần dần hồi tỉnh. Cảm giác đầu tiên là sự đau đớn và lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn chưa thể mở mắt. Những âm thanh và mùi lạ ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Cậu cảm thấy một cảm giác nặng nề trong ngực và toàn thân như bị trói buộc. Từng chút một, Phuwin bắt đầu nhận thức được rằng mình đang nằm trên một bàn thí nghiệm, và những người xung quanh đang chuẩn bị cho một thí nghiệm mà cậu chưa thể hiểu rõ.

Khi đôi mắt cậu từ từ mở ra, ánh sáng mờ ảo và hình ảnh mơ hồ của phòng thí nghiệm dần hiện ra. Cậu thấy những thiết bị lạ lẫm, kim tiêm, và những ống nghiệm, cùng với căn phòng tĩnh mịch . Trong tâm trí cậu chỉ còn là một nỗi sợ hãi tột cùng, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Phuwin thở gấp, cố gắng gọi tên Pond, nhưng không thể phát ra âm thanh rõ ràng. Mặc dù cậu không biết chuyện gì đang chờ đợi mình,Phuwin hoang mang thì chợt nhớ ra đều gì đó, cậu cố gọi tên Pond, nhưng dường như cậu không còn sức nữa,  nhưng ít nhất cậu có thể hy vọng rằng Pond sẽ tìm thấy mình trước khi quá muộn. Trong phòng thí nghiệm tĩnh lặng, tất cả chỉ còn là sự chờ đợi và nỗi lo sợ về những gì sẽ xảy ra trong thời khắc tới.

...... 

Trong xe, không khí căng thẳng và nghiêm trọng bao trùm. Joong đang tập trung lái xe với ánh mắt căng thẳng, mỗi nhịp ga và phanh đều được thực hiện một cách chính xác để tiết kiệm thời gian. Pond ngồi bên cạnh, đôi tay nắm chặt, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố gắng không để sự lo lắng làm mình mất tập trung. Cảm giác bất an và sợ hãi chiếm lấy tâm trí anh khi nghĩ đến tình trạng của Phuwin.

Gemini, ngồi ở ghế sau, đang thao tác trên máy tính xách tay của mình với tốc độ nhanh chóng. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên gương mặt anh, tạo ra những cái bóng nhấp nháy khi anh truy cập vào hệ thống định vị và các nguồn dữ liệu khác.

 “Tao đang quét qua tất cả các camera giám sát và hệ thống GPS trong khu vực. Nếu Phuwin được đưa đến một nơi nào đó cụ thể, có khả năng chúng ta sẽ tìm thấy dấu vết qua các tuyến đường chính.”

Fourth và Dunk ngồi cạnh Suki, ánh mắt của họ đầy sự nghi ngờ và lo lắng. Suki vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng sự căng thẳng của tình hình đã không còn dấu vết che giấu. Fourth khẽ liếc nhìn Suki, không nói một lời nào, nhưng sự nghi ngờ và thù địch trong ánh mắt của anh đủ để khiến Suki cảm thấy bất an.

“Gemini, có tin gì mới không?” 

Dunk hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh.Gemini không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím. 

“Đang phân tích dữ liệu. Có một số tuyến đường đáng nghi ngờ, tao đã tìm thấy một vài điểm bất thường trong hệ thống giám sát gần khu vực chúng ta đã đi qua. Tao sẽ tìm ra chính xác nơi mà Phuwin có thể bị giam giữ.”

Joong đẩy mạnh chân ga, chiếc xe lao vút trên con đường tối tăm.

 “Cảm ơn, Gemini. Chúng ta cần phải đến đó nhanh nhất có thể. Thời gian đang trôi qua, nhất định phải tìm được Phuwin"

Pond không thể ngồi yên, tay anh nắm chặt vào tay ghế, tâm trạng càng lúc càng căng thẳng. 

“Phuwin… em ấy…” Giọng anh nghẹn lại, không thể nói hết suy nghĩ của mình.

Dunk nhìn Pond , ánh mắt anh chứa đầy sự đồng cảm

"Chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể. Nhất định sẽ cứu được em ấy"

Gemini thở dài, ánh mắt anh lướt qua màn hình máy tính.

 “Pond.. Joong tao vừa phát hiện một điểm nghi ngờ. Có vẻ như có một cơ sở nghiên cứu nằm ở phía Tây thành phố. Đó là nơi có thể đang diễn ra thí nghiệm. Chúng ta cần phải kiểm tra ngay.”

Joong gật đầu, tập trung vào con đường phía trước.

 “Đi thôi. Chúng ta phải đến đó trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.”

Chiếc xe lao nhanh về phía Tây, ánh sáng từ đèn pha chiếu rọi trong bóng đêm, tạo ra những vệt sáng xuyên qua màn đêm u ám. Pond, Joong, Gemini, Dunk và Fourth đều hiểu rằng thời gian đang là kẻ thù không thể lường trước. Cả nhóm đều cùng chung một mục tiêu: tìm Phuwin và cứu cậu trước khi quá muộn.

Trong khi đó, vì quá kiệt sức Phuwin lại nằm bất tỉnh trong phòng thí nghiệm, không hề hay biết rằng những người quan trọng trong cuộc đời cậu đang chạy đua với thời gian để tìm ra nơi cậu bị giam giữ. Cái bóng của nỗi lo lắng và sự căng thẳng phủ lên cả nhóm, nhưng họ không để điều đó làm chùn bước. Quyết tâm và sự kiên trì của họ sẽ là nguồn động lực mạnh mẽ nhất để cứu Phuwin và đưa cậu về nơi an toàn.

_____________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro