Chương 29:Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin từ từ mở mắt, cơn đau nhói trên trán như đang khắc sâu vào tâm trí cậu. Ánh sáng mờ nhạt từ những bóng đèn treo lủng lẳng trên trần phòng thí nghiệm khiến mắt cậu nhức nhối, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo và đáng sợ. Cậu không nhận ra nơi này, một căn phòng lạnh lẽo với những bức tường sơn trắng lạnh tanh, tiếng máy móc kêu lách cách vang vọng khắp không gian. Trần nhà cao vút với những ống dẫn chất lỏng quấn quanh như những con rắn sắt vô cảm, trườn qua từng ngóc ngách.

Phuwin nằm bất động trên một chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, những sợi dây buộc chặt cổ tay, cổ chân cậu, cảm giác như chúng đang cướp đi tự do cuối cùng của cậu. Phuwin khẽ nhúc nhích, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng, chỉ làm cho cậu thêm tuyệt vọng. Những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má, cậu bắt đầu run rẩy, sợ hãi dâng tràn, lan tỏa khắp cơ thể.

Tâm trí cậu quay cuồng, những ký ức mơ hồ ùa về như những mảnh ghép rời rạc của một cơn ác mộng. Phuwin nhớ lại nụ cười ngọt ngào nhưng đầy giả dối của Suki, lời nói êm ái nhưng đầy dối trá của cô ta. Cô ta đã lừa cậu, đưa cậu vào một cái bẫy tàn độc, và giờ đây cậu bị giam cầm ở nơi này, một nơi xa lạ và đầy đe dọa.

Phuwin cố gắng hét lên, nhưng cổ họng cậu khô khốc, chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt và nghẹn ngào. Mỗi giây trôi qua như một vết dao cắt sâu vào tâm trí cậu, nỗi sợ hãi dần chiếm lĩnh, cuốn lấy từng suy nghĩ của cậu trong cơn ác mộng không lối thoát. Cậu nhìn quanh, hy vọng tìm thấy một lối thoát, nhưng chỉ thấy những bóng người mờ nhạt, không rõ là người hay chỉ là những hình ảnh trong cơn mê sảng.

Những giọt nước mắt cứ rơi, nóng hổi trên gương mặt tái nhợt của Phuwin. Cậu cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Pond, hình ảnh duy nhất có thể mang lại chút ấm áp trong giờ phút này. Nhưng càng nghĩ đến, cậu càng cảm thấy đau đớn, bởi lẽ cậu không biết liệu Pond có thể đến kịp cứu cậu hay không, hay cậu sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây, trong căn phòng lạnh lẽo và cô đơn này.

Tiếng máy móc rít lên, kéo Phuwin trở lại với thực tại tàn nhẫn. Cậu hoảng loạn, ánh mắt lướt nhanh qua những dụng cụ kim loại sáng loáng, những chiếc ống tiêm chứa đầy chất lỏng lạ, tất cả như đang chuẩn bị cho một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Nỗi sợ hãi bao trùm, và trong khoảnh khắc ấy, Phuwin chỉ có thể mong rằng ai đó sẽ đến cứu cậu, trước khi quá muộn.

Những tia sáng đầu tiên của bình minh chỉ vừa ló dạng khi cả nhóm Pond, Dunk và Joong,.. Gemini và Fourth  bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm Phuwin. Cảnh vật xung quanh chìm trong màn sương mờ ảo, tạo nên không gian lạnh lẽo và kỳ bí. Ánh mắt của Pond đăm chiêu, sâu thẳm, chứa đựng sự lo lắng không nguôi. Trái tim cậu đập nhanh từng nhịp, như thể nó cảm nhận được nỗi đau mà Phuwin đang phải chịu đựng.

"Mày có chắc chắn về hướng này không, Joong?" Pond hỏi, giọng nói lộ rõ sự căng thẳng.

Joong cúi xuống kiểm tra những dấu vết mờ nhạt trên mặt đất. Cậu đã theo dõi từng chi tiết nhỏ nhất suốt đêm, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào. 

"Chắc chắn ," Joong đáp, ánh mắt quyết tâm. 

"Đây là dấu vết của chiếc xe đã chở Phuwin đi. Chúng ta đang đi đúng hướng."

Dunk gật đầu, anh bước nhanh hơn, quyết tâm bùng lên trong từng cử động. "Chúng ta phải nhanh lên. Nếu không, Phuwin sẽ gặp nguy hiểm lớn."

Cả nhóm di chuyển với tốc độ khẩn trương, băng qua những con đường gập ghềnh và lối mòn chật hẹp trong rừng. Những dấu vết lốp xe in hằn trên lớp đất mềm và vài mảnh vỡ của chiếc xe còn sót lại là tất cả những gì họ có để dựa vào. Dunk theo dõi kỹ lưỡng những dấu hiệu bất thường, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đột nhiên, họ bắt gặp một ngã rẽ, một lối mòn dẫn sâu vào khu rừng rậm rạp, bị che phủ bởi những tán cây dày đặc. Joong cúi xuống kiểm tra, ánh mắt cậu tập trung cao độ. "Dấu vết xe chuyển hướng ở đây. Rất có thể họ đã đưa Phuwin vào con đường này."

Không ai cần thêm lời khẳng định nào nữa. Cả nhóm ngay lập tức tiến vào lối mòn, bước chân thận trọng nhưng gấp gáp. Bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, những tiếng động nhỏ từ côn trùng và chim rừng như càng làm tăng thêm sự căng thẳng.

Pond không thể ngừng nghĩ về Phuwin. Trong tâm trí cậu, hình ảnh Phuwin sợ hãi và cô độc cứ liên tục hiện lên, đẩy cậu tiến về phía trước với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Cậu phải tìm được Phuwin, cậu không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng cậu ấy có thể đang chịu đựng những điều khủng khiếp. 

"Kia rồi!"

 Dunk đột ngột hô lên, tay chỉ về phía trước, nơi có một tòa nhà cũ kỹ ẩn hiện sau những tán cây. Tòa nhà trông giống như đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng dấu vết xe hơi mới toanh trước cửa cho thấy nơi này vẫn đang được sử dụng.

"Pond, tao chắc chắn Phuwin đang ở trong đó,"

 Joong nói, giọng anh khẽ nhưng đầy chắc chắn.

Pond không thể chờ đợi thêm nữa, cậu lao về phía tòa nhà, những người khác  ngay lập tức theo sau. Họ nhanh chóng đến gần cửa trước, tai lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ bên trong.

"Chúng ta phải cẩn thận," 

Dunk thì thầm, bàn tay sẵn sàng trên khẩu súng. 

"Nếu Suki ở đây, cô ta sẽ không để chúng ta dễ dàng đưa Phuwin đi."

Pond hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu biết rằng mỗi giây trôi qua là một giây nguy hiểm đối với Phuwin. 

"Chúng ta không có thời gian. Tao sẽ vào trước, Joong và Dunk ... Gemini yểm trợ cho tao... Còn Fourth... Cậu ở yên đây.. Canh xem có ai không nếu  có người đến nhớ báo qua tai nghe ."

Không ai tranh cãi, họ biết rằng Pond sẽ không chờ đợi. Anh đã quyết định, và họ sẽ làm mọi thứ để hỗ trợ Anh. Cả bốn người từ từ đẩy cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng mờ mờ từ bên trong tòa nhà hắt ra, tạo nên không gian đầy ma mị và căng thẳng.

Bên trong là một hành lang dài và hẹp, dẫn đến một căn phòng lớn ở phía cuối. Cảm giác lạnh lẽo và ẩm thấp len lỏi vào từng lỗ chân lông, khiến họ rùng mình. Pond dừng lại một giây, hít thở sâu trước khi tiếp tục tiến lên, mỗi bước đi đều nặng nề và quyết liệt.

Cửa phòng cuối cùng hiện ra trước mắt, trái tim Pond đập thình thịch. Khi Pond, Dunk và Joong tiếp cận khu vực phòng thí nghiệm, họ gặp phải một tình huống khẩn cấp và căng thẳng. Trong lúc họ đang tìm kiếm, một nỗi lo lắng khác ập đến: Phuwin vẫn chưa được tìm thấy. Cả nhóm nhận ra rằng họ cần phải tổ chức lại tìm kiếm và hành động nhanh chóng hơn.

---

Tòa nhà cũ kỹ lặng lẽ, với ánh sáng mờ ảo từ những bóng đèn yếu ớt, hiện ra như một ma trận mê cung, chứa đựng nhiều bí mật đang chờ được khám phá.

Pond, Gemini, Dunk và Joong phân tán ra để kiểm tra từng khu vực trong tòa nhà. Họ đều nghĩ  rằng Phuwin có thể đang ở bất kỳ nơi nào trong khu vực rộng lớn này.

Pond vươn tay ra và kéo một cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ của cậu chiếu lên những thiết bị thí nghiệm lạ lùng và những đống giấy tờ bừa bãi.

"Phuwin không ở đây," 

Pond lẩm bẩm, sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói của cậu. Cậu nhấn nút thông báo khẩn cấp trên bộ đàm.

 "Joong, Dunk, báo cáo tình hình. Chúng ta cần phải rà soát lại toàn bộ tòa nhà."

Joong và Dunk, đang kiểm tra các phòng khác trong tòa nhà, nhanh chóng đáp lại.

"Bên này cũng không thấy ai ," 

Joong nói qua bộ đàm, giọng anh đầy căng thẳng.

 "Có thể chúng ta cần phải tìm kiếm sâu hơn, kiểm tra các phòng thí nghiệm và kho chứa. Những nơi này có thể là nơi giữ Phuwin."

Dunk, ánh mắt đầy quyết tâm, tiếp tục dò xét khu vực bên ngoài của tòa nhà, trong khi Pond quay lại hành lang chính, theo dấu vết của những thiết bị thí nghiệm và những mảnh vỡ gợi ý sự bừa bộn.

"Chúng ta cần phải làm rõ tình hình càng nhanh càng tốt," 

Pond nói với Joong và Dunk

 "Nếu Suki có ý định giữ Phuwin ở nơi nào đó bí mật, chúng ta phải tìm ra."

Họ chia nhau ra để kiểm tra từng phòng, từng ngóc ngách. Mỗi lần mở cửa, họ lại cảm thấy sự căng thẳng và nỗi lo lắng gia tăng. Hơi thở của Pond trở nên gấp gáp hơn khi cậu nghĩ đến Phuwin, sự lo lắng trong lòng cậu không thể bị che giấu.

Bên trong  tòa nhà, ánh sáng nhạt của buổi sáng phản chiếu trên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm. Joong, cùng với nhóm của mình, đã bắt đầu hành trình tìm kiếm Suki và cơ sở ngầm nơi cô ta có thể đang ẩn náu.

Joong, Dunk và vài thành viên khác trong đội đang theo dõi những dấu vết nhỏ còn sót lại trên mặt sàn, từng bước tiến vào một khu vực và vắng vẻ.

“Chúng ta đã kiểm tra khu vực này chưa?” Dunk hỏi, giọng anh cứng rắn nhưng lộ rõ sự lo lắng. Anh quét mắt qua khu vực xung quanh, 

“Chưa,” 

Joong đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. 

“Đây có thể là một phần của khu vực mà chúng ta cần kiểm tra kỹ lưỡng. Những dấu vết này cho thấy đã có người đi qua đây không lâu trước đó.”

Dunk gật đầu và ra lệnh cho nhóm tiếp tục theo dấu vết, mắt cậu chăm chú nhìn vào từng chi tiết nhỏ. Joong dẫn đầu, cảm giác như mọi giác quan của anh đang căng lên để phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của sự hiện diện của Suki.

Đột nhiên, một tiếng động lạ thu hút sự chú ý của cả nhóm. Một tiếng động giống như tiếng bước chân vội vàng vang lên từ phía trước. Joong ra hiệu cho nhóm dừng lại, tay anh khẽ chạm vào bộ đàm để giữ liên lạc với Pond.

“Pond, tao đã nghe thấy một tiếng động khả nghi từ phía trước. Có vẻ như có ai đó đang di chuyển rất nhanh trong khu vực này,” 

Joong thì thầm qua tai nghe .

 “Tao sẽ đến phía đó để kiểm tra.”

Joong và nhóm của anh từ từ tiến về phía tiếng động, mỗi bước đi đều đầy cẩn trọng. Họ tránh làm bất kỳ tiếng động nào có thể tiết lộ sự hiện diện của mình. Cả nhóm cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn khi tiến vào khu vực rừng dày đặc.

Khi họ đến gần, ánh sáng từ đèn pin của nhóm chiếu sáng lên một lối mòn hẹp, dẫn đến một khu vực dường như đã bị bỏ hoang. Tuy nhiên, Joong không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Anh để ý thấy dấu vết của những bước chân gần đây trên mặt đất ẩm ướt.

“Đây có thể là nơi mà bọn chúng đã đi qua ,”

 Joong nói, giọng anh chứa đựng sự quyết tâm. 

“Chúng ta phải tiếp tục kiểm tra. Nếu cô ta đang chuẩn bị rút lui, đây có thể là dấu hiệu của một sự thay đổi lớn.”

Khi nhóm tiếp tục theo dấu vết, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến họ chú ý. Đột nhiên, Joong phát hiện một dấu vết lạ – những mảnh vỡ của một thiết bị thí nghiệm. Dấu vết này dẫn đến một cửa vào ngầm, gần như bị che khuất bởi những tán cây và bụi rậm.

"Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy đường vào,” 

Joong nói, ánh mắt anh sáng lên trong sự hào hứng.

 “Cẩn thận, có thể đây là nơi mà Suki và nhóm của cô ta đang ẩn náu.”

Cả chuẩn bị tinh thần cho việc khám phá cơ sở ngầm. Họ kiểm tra lại vũ khí và thiết bị, rồi tiếp tục di chuyển về phía cửa vào. Joong mở cửa một cách cẩn thận, ánh sáng từ đèn pin của họ chiếu vào không gian tối tăm bên trong.

Những âm thanh vang lên từ sâu bên trong – tiếng máy móc hoạt động, tiếng gió lạnh thổi qua các lỗ hổng trong cơ sở ngầm – khiến họ cảm thấy như đang đối mặt với một thử thách lớn. Joong và những người khác  tiến vào, lòng đầy căng thẳng . 

Khi họ tiếp cận khu vực chính của cơ sở, họ phát hiện ra các dấu vết của một cuộc hoạt động sôi động: những thiết bị thí nghiệm, các hồ sơ và tài liệu rải rác khắp nơi. Joong nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là nơi mà Suki đang thực hiện các thí nghiệm, và họ cần phải hành động ngay lập tức.

Từ phía xa, một âm thanh lạ, giống như tiếng bước chân vội vã, vang lên. Cả nhóm nhận thấy rằng có thể Suki và tay sai của cô ta đang cố gắng trốn thoát hoặc chuẩn bị cho một kế hoạch cuối cùng.

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra và ngăn chặn họ,”

 Joong ra lệnh, giọng anh đầy sự quyết tâm. 

“Đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta hành động trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.”

Cả nhóm tiếp tục tiến vào sâu hơn trong cơ sở, đối mặt với những nguy hiểm và thử thách. Mỗi bước đi đều có thể dẫn đến một cuộc đối đầu quyết định, nhưng với sự quyết tâm và sự chuẩn bị, họ sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để ngăn chặn mối nguy hiểm đang rình rập.

Trong không khí căng thẳng và kịch tính, cuộc tìm kiếm của họ tiếp tục, với hy vọng rằng sự dũng cảm và nỗ lực của họ sẽ dẫn đến một chiến thắng quan trọng trong cuộc chiến chống lại mối đe dọa từ Suki.
__________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro