Chương 31:Vết Thương Nghiêm Trọng×Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng giam ảm đạm, ánh sáng lờ mờ chỉ từ một bóng đèn yếu ớt treo trên trần. Cả nhóm ngồi im lặng trên sàn, . Không khí trong phòng nặng nề, và sự tuyệt vọng dường như bao trùm lấy tất cả.

Pond và Joong, hai người bị thương nặng nhất trong nhóm, đang trong tình trạng đặc biệt nghiêm trọng. Pond, trước đó đã bị thương nặng ở chân, giờ đây vết thương của anh ngày càng tồi tệ hơn. Những dấu vết của máu đã thấm qua băng gạc, và chân anh sưng tấy, đau đớn đến mức anh không thể di chuyển.

Joong không khá hơn là bao. Chân của anh đang bị chảy máu vì viên đạn còn cắm sâu trong đó. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đau đớn và tình trạng thiếu máu đang làm anh cảm thấy choáng váng.

Dunk, ngồi bên cạnh Joong và cố gắng dùng tay áo của mình làm băng gạc để cầm máu cho Joong . Cậu nhìn Joong với sự lo lắng và sự không yên tâm.

"Joong , anh có ổn không?"

Dunk hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.

Joong chỉ có thể gật đầu yếu ớt, khuôn mặt anh nhăn lại vì đau đớn. Pond cũng đã được Dunk cầm máu, Anh biết rằng tình trạng của mình đang trở nên xấu đi, nhưng không có nhiều hy vọng trong tình cảnh này.

Pond nhìn vào chân mình, cố gắng tự kiềm chế sự đau đớn đang ngày càng dữ dội.

"Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây,"

anh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết tâm.

"Nếu không, chúng ta không có cơ hội cứu Phuwin."

Cả nhóm im lặng, mỗi người đều đang cố gắng suy nghĩ về cách thoát ra khỏi căn phòng này. Cánh cửa sắt dày và khóa chắc chắn, và không có dấu hiệu cho thấy có ai sẽ đến cứu họ sớm.

Một lúc sau, Joong bắt đầu cảm thấy choáng váng và lạnh người. Viên đạn trong chân anh đang gây ra tình trạng nhiễm trùng và mất máu nghiêm trọng. Anh cố gắng giữ cho tâm trí mình tỉnh táo, nhưng sự đau đớn và sự mệt mỏi đang làm anh gần như không còn sức lực.Dunk cảm nhận được sự lo lắng từ Joong và cố gắng tập trung hơn vào việc xử lý vết thương.

"Chúng ta cần phải tìm một cách khác,"

"Có lẽ nếu chúng ta có thể làm cho Suki hoặc tay sai của cô ta phải lơ là, chúng ta có thể tìm ra cách thoát khỏi đây."

Cả nhóm, bất chấp tình trạng yếu ớt của mình, tiếp tục cố gắng. Họ nói về các phương án khác nhau, từ việc gây sự chú ý để thu hút sự giúp đỡ cho đến việc tìm kiếm những điểm yếu trong căn phòng giam.

Mọi người đang ngồi trong căn phòng giam, bất lực và đau đớn. Tình trạng của Pond và Joong đang ngày càng nghiêm trọng, và Dunk đang cố gắng hết sức để chăm sóc cho họ. Tuy nhiên, khi sự lo lắng và căng thẳng đã đến cực điểm, một nguy cơ mới bất ngờ ập đến.

Từ các thiết bị gắn trên trần phòng, một tiếng động lạ phát ra, và một làn khói mờ ảo bắt đầu lan tỏa từ các vòi phun sương trên trần. Khói này không phải là loại khói bình thường, nó có màu xám nhạt và có mùi hóa chất nồng nặc.

"Cẩn thận!"

Dunk kêu lên, cố gắng tránh xa khỏi làn khói đang từ từ bao phủ toàn bộ căn phòng.

Nhóm Joong ngay lập tức nhận ra rằng đây không phải là khói thông thường. Cả căn phòng nhanh chóng tràn ngập bởi một làn sương mù mỏng nhưng dày đặc, khiến việc thở trở nên khó khăn và gây cảm giác choáng váng.

Pond và Joong, những người đã bị thương nặng, cảm thấy cơn đau và khó thở ngày càng nghiêm trọng hơn. Họ cố gắng che mặt và hít thở qua tay áo, nhưng tình trạng của họ ngày càng xấu đi.

"Đây là gì?"

Joong cố gắng hỏi, giọng anh yếu ớt.

"Có lẽ là một loại độc tố,"

Dunk suy đoán, mặt anh hiện rõ sự lo lắng.

"Chúng ta phải tìm cách tránh xa hoặc giảm thiểu tác động của nó."

Dunk vội vã tìm kiếm xung quanh căn phòng để tìm bất kỳ thứ gì có thể dùng làm mặt nạ hoặc che chắn. Cậu lấy một mảnh vải từ áo của mình và nhanh chóng bọc quanh miệng và mũi của Pond và Joong, mặc dù không có nhiều hy vọng rằng điều đó sẽ đủ để bảo vệ họ khỏi độc tố.

"Độc tố này sẽ khiến chúng không còn sức để làm gì khác ngoài việc đấu tranh với sự đau đớn."

Dunk quay sang Gemini, rồi nhìn Joong và Pond

"Joong.. Pond cả hai phải cố gắng giữ bình tĩnh. Cố gắng hít thở nhẹ nhàng và không để cơ thể quá căng thẳng. Nếu chúng ta không tìm ra cách giải quyết , khí độc sẽ làm cho tình trạng của chúng ta ngày càng tồi tệ hơn."

Tình trạng của Pond và Joong ngày càng xấu, và sự lo lắng của Dunk càng gia tăng. Cả nhóm đã phải chống chọi với đau đớn, tình trạng sức khỏe yếu kém, và giờ đây thêm một nguy cơ mới là độc tố.

Trong khi sự hoảng loạn dâng cao, một phần trong nhóm cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của một lối thoát hoặc bất kỳ điều gì có thể giúp giảm thiểu tác động của độc tố. Một số người cố gắng tìm kiếm cách thức khẩn cấp, nhưng không có thiết bị hay công cụ nào sẵn có để giúp họ.

Mọi thứ trở nên mờ ảo và đau đớn hơn khi độc tố tiếp tục lan tỏa trong không khí. Sức chịu đựng của Pond và Joong đang đến mức cực hạn, và Dunk đang trong tình trạng gần như tuyệt vọng.

Giữa sự hoảng loạn và đau đớn, cả nhóm nhận ra rằng họ cần phải hành động nhanh chóng và thông minh hơn bao giờ hết để đối phó với tình trạng nguy hiểm này. Trong khi đó, sự hồi hộp và căng thẳng đã đạt đến đỉnh điểm, khi họ cố gắng tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào để sống sót và cứu Phuwin.

Trong khi mọi người tiếp tục chống chọi với sự đau đớn và độc tố trong căn phòng giam. Tình trạng của Pond và Joong càng trở nên nghiêm trọng hơn dưới tác động của làn khói độc hại. Sức lực của tất cả đang dần cạn kiệt, và hy vọng dường như đã gần như tắt lịm.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ ngoài hành lang. Cả nhóm bị sốc bởi âm thanh chấn động, và cơn đau từ độc tố dường như càng gia tăng. Làn khói độc ngay lập tức bắt đầu tan đi, và không khí trong phòng trở nên ít ngột ngạt hơn.

Tiếng bước chân nhanh chóng tiếp tục vang lên, âm thanh của chìa khóa lạch xạch khi chúng được thử vào ổ khóa. Những âm thanh này dường như mang lại một tia hy vọng trong sự tuyệt vọng của nhóm.

Cánh cửa phòng giam từ từ mở ra, và trước mắt mọi người, hình ảnh của một người con trai đang đứng sừng sững trong khung cửa. Đó là Fourth, một trong những người mà nhóm không ai ngờ tới. Cậu đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị,

"Fourth!"

Dunk kêu lên, sự mừng rỡ rõ ràng trong giọng nói của anh.

"Mau lên Joong và Pond không còn sức nữa.. "

Fourth không nói một lời, nhưng anh nhanh chóng bước vào phòng, Fourth đưa cho mọi người mặc nạ phòng độc, rồi cậu kiểm tra tình trạng của các thành viên. Cánh cửa phòng giam mở rộng, và Fourth dẫn đầu, dẫn dắt nhóm ra khỏi căn phòng. Họ đi qua hành lang tối tăm, từng bước một, cẩn thận tránh các tay sai và thiết bị an ninh còn lại.Mặc dù Pond và Joong vẫn còn yếu, họ đều cảm thấy một tia hy vọng khi Fourth dẫn họ ra khỏi khu vực nguy hiểm. Tiếng bước chân của nhóm vang lên trong hành lang, và với mỗi bước đi, sự lo lắng và căng thẳng dần được thay thế bởi một cảm giác của sự cứu rỗi.Nhóm Joong tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đều là một nỗ lực để thoát khỏi nguy hiểm và tìm kiếm Phuwin. Trong lòng họ, sự quyết tâm và hy vọng đã được hồi sinh, nhờ vào sự cứu giúp bất ngờ và kịp thời của Fourth.

Khi nhóm Joong rời khỏi căn phòng giam, họ đi qua hành lang với sự cẩn trọng. Fourth dẫn đầu, dẫn đường qua các khu vực tối tăm và u ám của cơ sở nghiên cứu. Các vết thương của Pond và Joong vẫn còn đau đớn, nhưng ít nhất họ không còn bị đe dọa bởi độc tố.**

Hành lang dài và uốn khúc cuối cùng dẫn đến một lối thoát, ánh sáng từ ngoài cửa sổ tràn vào, làm tăng thêm cảm giác hy vọng cho nhóm. Fourth nhanh chóng mở cánh cửa và dẫn cả nhóm ra ngoài, vào không khí trong lành. Họ đứng trong một khu vực đổ nát gần cơ sở nghiên cứu, nơi ánh sáng mặt trời và không khí trong lành khiến họ cảm thấy như đã thoát khỏi cơn ác mộng.

Khi ra ngoài, Fourth lập tức bắt đầu xử lý các vết thương một cách chuyên nghiệp. Cậu tìm kiếm một khu vực tạm thời, cách xa khỏi tầm nhìn của cơ sở, nơi nhóm có thể nghỉ ngơi và trị thương.

"Chúng ta cần phải xử lý vết thương này ngay lập tức,"

Fourth nói, ánh mắt ánh mắt đầy quyết tâm.

Pond và Joong ngồi xuống đất, mệt mỏi nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ở ngoài nguy hiểm. Fourth nhanh chóng lấy ra các dụng cụ y tế từ ba lô của mình và bắt đầu làm việc.

Cậu bắt đầu với Pond, cẩn thận gỡ bỏ băng gạc cũ và kiểm tra vết thương ở chân của anh. Fourth sử dụng thuốc khử trùng để làm sạch vết thương và thay băng mới. Dù Pond vẫn cảm thấy đau đớn, sự chăm sóc của Fourth đã làm giảm phần nào sự khó chịu của anh.

Gemini đang giúp trị thương cho Joong , người đang ngồi cạnh Pond, chân anh vẫn chảy máu. Gemini gỡ bỏ phần băng cũ, xác định viên đạn còn cắm sâu trong chân Pond. Anh dùng công cụ chuyên dụng để loại bỏ viên đạn và xử lý vết thương.

Dunk, mặc dù mệt mỏi, vẫn cố gắng hỗ trợ Fourth bằng cách cung cấp các dụng cụ và nước cho Pond và Joong. Anh nhìn vào sự chăm sóc của Fourth với sự cảm kích và lo lắng.

Khi công việc trị thương đã hoàn tất, Fourth thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy.

""Không còn nhiều thời gian nữa đâu... Khi nãy đi tìm các anh em bắt gặp Phuwin đang được đưa vào căn phòng thí nghiệm... "

"Sao... "

"Chúng ta mau đi thôi... "

Mọi người tập hợp lại, dồn hết sức lực còn lại để tiếp tục hành trình. Với sự giúp đỡ của Fourth và sự hồi phục phần nào từ việc trị thương, họ tiếp tục di chuyển, mỗi bước đi đều mang theo quyết tâm cứu Phuwin và tìm kiếm sự tự do.

Bước ra khỏi khu vực nguy hiểm, nhóm Joong tiến về phía một địa điểm an toàn hơn để tổ chức lại kế hoạch và chuẩn bị cho bước tiếp theo trong cuộc hành trình đầy thử thách của họ.
________________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro