Chương 38:Tỉnh Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài ngày căng thẳng và điều tra không ngừng, Pond cuối cùng cũng bắt được kẻ ám sát Phuwin. Theo như những thông tin điều tra được, kẻ tấn công thực sự là một người làm việc cho Suki. Pond cảm thấy một phần nhẹ nhõm khi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm ra kẻ đứng sau vụ tấn công, nhưng nỗi lo lắng về tình trạng của Phuwin vẫn không giảm đi.

Sau khi giao kẻ ám sát cho cảnh sát và đảm bảo rằng hắn sẽ không thể gây thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa, Pond nhanh chóng quay trở lại bệnh viện. Bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy Phuwin vẫn nằm yên trên giường, cơ thể yếu ớt và đầy thiết bị y tế hỗ trợ. Cảnh vật trong phòng bệnh vẫn giữ nguyên như những ngày trước, nhưng đối với Pond, mỗi lần quay lại đều là một cuộc chiến với nỗi lo lắng và cảm giác bất lực.

Pond ngồi xuống ghế bên giường Phuwin, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo và yếu ớt từ bàn tay của Phuwin, trái tim anh lại đau nhói. Pond nhìn vào khuôn mặt của Phuwin, ánh mắt cậu khép chặt, cơ thể vẫn nằm bất động.

Thời gian trôi qua chậm chạp khi Pond ngồi cạnh giường, lắng nghe âm thanh của máy đo nhịp tim và các thiết bị y tế xung quanh. Anh không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra, tự hỏi liệu mình có thể làm gì hơn để bảo vệ Phuwin.

Đúng lúc đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Một cử động nhẹ từ tay Phuwin, một tiếng thở dài yếu ớt. Pond nhanh chóng đứng dậy, mắt anh mở to đầy hi vọng khi nhìn vào khuôn mặt của Phuwin. Tim anh đập nhanh hơn, lo lắng và hồi hộp đan xen.

“Phuwin?” 

Pond thì thầm, giọng anh run rẩy. Anh cảm thấy như mình không thể thở nổi khi chờ đợi phản ứng từ cậu. Anh tiếp tục nắm tay Phuwin, dùng những ngón tay của mình vuốt ve làn da cậu, như muốn gửi tất cả tình yêu và sự chăm sóc của mình qua từng cử động nhỏ đó.

Phuwin từ từ mở mắt, ánh mắt đầu tiên là sự bối rối và yếu ớt. Khi nhận ra Pond đang đứng bên cạnh mình, cậu cố gắng mỉm cười, mặc dù chỉ là một nụ cười rất yếu ớt. Đó là dấu hiệu mà Pond đã chờ đợi suốt thời gian qua.

“Pond…” 

Phuwin thì thầm, giọng cậu vẫn yếu nhưng có vẻ như đã nhận ra sự hiện diện của anh. 

Pond cảm thấy như một tảng đá nặng nề đã được gỡ bỏ khỏi vai mình. Anh nắm chặt tay Phuwin hơn, nước mắt lăn dài trên má anh. 

“Em tỉnh lại rồi. Biết anh lo lắm không"

Phuwin chỉ có thể gật đầu, sự mệt mỏi và đau đớn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Pond cảm thấy trái tim mình ấm áp khi thấy Phuwin đã tỉnh lại, dù còn rất yếu.

Trong lúc Pond và Phuwin chia sẻ những giây phút cảm động và nhẹ nhõm, các bác sĩ và y tá bước vào phòng để kiểm tra tình trạng của Phuwin. Họ bận rộn nhưng cũng không quên mỉm cười và chúc mừng Pond về tin vui này.Pond nhìn Phuwin 

"Em... Anh nhớ em"

 "Chú...em xin lỗi"

Pond lắc đầu, không thể kìm nén cảm xúc của mình.

 “Em không cần phải nói gì cả. Điều quan trọng là em đã tỉnh lại, em trở về bên anh rồi .”

Tình cảm và sự quan tâm của Pond đã giúp Phuwin cảm thấy an tâm hơn. Dù con đường hồi phục còn dài, nhưng biết rằng Pond sẽ luôn bên cạnh mình đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Pond chăm sóc Phuwin, cùng bác sĩ và y tá thực hiện các bước tiếp theo trong quá trình hồi phục, và họ cùng nhau đối mặt với những thử thách còn lại với niềm tin và hy vọng.

Khi mọi người tụ tập quanh giường của Phuwin, cậu cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm từ bạn bè và người thân, điều này làm cậu cảm thấy ấm lòng và vui vẻ. Tuy nhiên, trong lúc đó, Phuwin không thể không để ý đến tình trạng của Dunk. Cánh tay của Dunk bị băng bó, trông rõ ràng là bị thương.

Phuwin nhíu mày lo lắng và gọi Dunk: 

“Dunk, cánh tay của anh… anh bị thương sao"

Dunk mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng không làm Phuwin thêm lo lắng.

 “Đây là vết thương nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng.”

Phuwin quay sang nhìn Joong và Fourth, nhận thấy cả hai đều có dấu hiệu của sự đau đớn. 

“Joong, chân của anh… Fourth, cũng bị thương sao?”

Joong cười nhẹ để an ủi Phuwin, mặc dù rõ ràng có chút mệt mỏi trong ánh mắt anh.

 “Bọn anh đều ổn. Vết thương không quá nghiêm trọng. Bị thương chỉ là những gì cần phải làm để bảo vệ em.”

Fourth cũng gật đầu, nắm tay Phuwin với một nụ cười nhẹ. 

“Mình không sao dâu. Điều quan trọng là cậu đã tỉnh lại và mọi người đều an toàn.”

Nhưng sự lo lắng của Phuwin không dừng lại ở đó. Ánh mắt cậu chuyển hướng đến Pond, người đang đứng bên cạnh giường, vẻ mặt vẫn không che giấu được sự mệt mỏi. Pond cũng bị thương, và vết thương trên cơ thể anh khá rõ ràng.

Phuwin cảm thấy nỗi đau và sự tự trách dâng tràn trong lòng. 

“Em… em rất xin lỗi. Nếu không phải vì em, mọi người đã không bị thương như vậy. Em cảm thấy mình đã khiến mọi người phải gánh chịu quá nhiều.”

Pond nhẹ nhàng nắm tay Phuwin, cố gắng trấn an cậu.

 “Đừng tự trách mình. Đây không phải là lỗi của em. Bọn anh đều đã lựa chọn làm điều này vì em. Điều quan trọng là em đã an toàn, Phuwin... "

Sự chăm sóc và lòng dũng cảm của bạn bè đã giúp Phuwin cảm thấy phần nào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn không thể không cảm thấy trách nhiệm về những gì đã xảy ra. Pond, Joong, Dunk, Gemini, và Fourth đều cố gắng làm cậu cảm thấy bình yên và an tâm, đồng thời nhấn mạnh rằng mọi người đều đã làm những gì cần phải làm và không có gì phải hối tiếc.

..........

Hiện tại Pond đứng trong căn bếp nhỏ , cẩn thận khuấy nồi cháo nóng. Anh đã quyết định tự tay nấu cháo cho Phuwin, vì biết rằng cậu đã không ăn uống gì suốt nhiều ngày qua. Cảm giác đói bụng và mệt mỏi là điều mà Pond không muốn Phuwin phải trải qua thêm nữa.

Khi cháo đã sôi và tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, Pond múc một phần vào bát và kiểm tra nhiệt độ để đảm bảo không quá nóng cho Phuwin. Anh cẩn thận khuấy đều cháo, làm cho phần cháo mịn màng và dễ ăn nhất có thể.

Khi đã chuẩn bị xong, Pond đến phòng bệnh , nơi Phuwin đang nằm nghỉ. Cảnh vật trong phòng đã trở nên quen thuộc với anh: những thiết bị y tế, các bác sĩ và y tá ra vào liên tục, và những người bạn của Phuwin cũng thường xuyên ghé thăm.

Pond bước vào phòng, bát cháo trong tay. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường Phuwin, cảm giác lo lắng vẫn thường trực trong lòng.

 "Phuwin, anh có nấu cho cậu chút cháo. Em đã không ăn gì trong nhiều ngày rồi, và việc ăn uống là rất quan trọng để giúp em hồi phục."

Phuwin mở mắt nhìn Pond, đôi mắt cậu đầy cảm kích.

 "Cảm ơn chú.. , Pond. Em biết mình đã làm phiền mọi người rất nhiều."

Pond lắc đầu, nụ cười của anh nhẹ nhàng và an ủi.

 "Đừng nói vậy. Em không làm phiền ai cả."

Pond cẩn thận đút từng thìa cháo cho Phuwin, mỗi thìa đều được đưa vào miệng cậu một cách nhẹ nhàng. Phuwin ăn từng miếng một, cảm nhận được sự ấm áp và chăm sóc từ Pond. Dù cậu vẫn còn yếu ớt, nhưng sự quan tâm và tình yêu thương của Pond đã giúp Phuwin cảm thấy an tâm hơn.

“Ngon lắm đúng không,”

 Pond nói, cảm giác nhẹ nhõm khi thấy Phuwin có thể ăn uống một cách dễ dàng. 

“Cứ ăn từ từ, đừng vội vàng. Cơ thể em cần thời gian để hồi phục.”

Sau khi Phuwin ăn xong, Pond dọn dẹp bát cháo và tiếp tục ngồi bên cạnh giường cậu. Anh không rời mắt khỏi Phuwin, vẫn giữ một thái độ ân cần và chăm sóc.Pond ngồi cạnh Phuwin, cả hai nhìn nhau như thể rất lâu rồi không gặp , Pond nắm tay Phuwin

"Em nè"

"Dạ... "

"Em biết không.. .. Anh đã lo cho em lắm đó.. Anh sợ em sẽ xảy ra chuyện.. Anh sợ cô ta làm hại em.. Anh sợ em sẽ không quay về với anh.. Anh sợ lắm "

Phuwin cười nhẹ nhàng với anh,

"Bây giờ em cũng ở đây với chú rồi ... Đừng sợ nha.. Em không bỏ chú đâu"

Pond ngước mặt lên nhìn cậu,

"Phuwin à... Anh nhớ em lắm"

........................
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro