Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Thiếu niên cao lớn mảnh khảnh cầm theo túi lớn túi nhỏ, bước đi vội vàng, tóc mái trên trán dính mồ hôi ướt nhẹp. Trên đỉnh đầu có vài sợi tóc nhếch lên, làm vẻ lạnh lùng của cậu trở nên đáng yêu không ít.

Giang Nhượng nhìn thấy tôi, đuôi mắt hơi nhướng lên.

Tôi lễ phép nói: "Trùng hợp quá."

Cậu đến gần, đem mấy cái túi móc trên đầu ngón tay đưa ra trước mặt tôi: "Cho."

Lẩu Oden, bạch tuộc viên nhỏ, ruột chiên dòn, bánh bột nướng......

Mùi hương toả ra, nóng hôi hổi.

Tôi theo bản năng cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ngơ. Môi khẽ nhếch lên, không biết nói gì.

Hơn nửa ngày sau mới chần chờ hỏi: "Cho tôi?"

Giang Nhượng ừ một tiếng.

Thấy tôi không nhận, cậu liền đem túi móc lên ngón tay tôi.

Độ ấm nóng bỏng của thiếu niên chạm đến ngón tay tôi, nóng lan đến khuôn mặt tôi cũng muốn bốc cháy.

Cái gì đây, tại sao cậu ấy lại mua đồ ăn cho tôi?

Tôi luống cuống, nhanh mồm cự tuyệt: "Tôi không thích ăn, cậu cầm đi đi."

Giang Nhượng cười nhạt. Mắt mỏng cong lên, đồng tử đen nhạt phản chiếu màu bạc của ánh trăng, tạo ra một loại mê hoặc hấp dẫn nhân tâm.

"Xin lỗi, hôm đó doạ đến cậu. Bồi thường cho cậu." Thanh âm cậu rất nhẹ, dịu dàng phiêu đãng trong gió đêm.

Tôi xách theo đồ ăn, hoảng hốt về đến nhà. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại gương mặt điển trai của Giang Nhượng.

Quá ngượng ngùng, thì ra là nhận lỗi.

Tôi còn tưởng cậu ấy thích tôi.

Ôi cái ảo giác đáng ghét này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro