Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Enie

Trên hành lang bên ngoài cửa sổ.

Giang Nhượng sắc mặt tái nhợt, vô cùng đáng thương. Im lặng đứng ở kia, không nhúc nhích nhìn tôi.

Cả người giống như cún con bị bỏ rơi, bị bao vây trong sự buồn bã.

Tôi nhanh chóng xoay đầu không nhìn cậu.

Lâm Oanh nhiều chuyện truy hỏi tôi: "Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

Nhóc con tôi nuôi dưỡng trong trò chơi là người thật, chuyện kinh thế hãi tục như vậy tôi làm sao dám nói cho cô ấy.

____

Liên tiếp vài ngày, trong nhà khí áp cực kì thấp.

Mẹ tôi đang ngồi trên sô pha thấy tôi đi học về, hừ một tiếng đi vào phòng.

Trong ngực tôi nghẹn một cục, lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra nấu ăn.

Càng ăn càng tủi thân, tôi cố nén thanh âm nức nở, đem cả khuôn mặt vùi vào trong chén.

Bà ấy tại sao không thể nói với tôi một câu xin lỗi.

Chỉ cần một câu mẹ xin lỗi là tốt rồi.

Thực sự khó bỏ mặt mũi để nói với con mình một câu xin lỗi như vậy sao?

Viết xong bài tập, tôi nằm trên giường như có như không chọc chọc điện thoại, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của nhóc con, không đúng, là Giang Nhượng.

Lúc trước trong trò chơi tôi còn hứa với cậu ấy, đêm sinh nhật nhất định sẽ ở cùng cậu.

Chắc cậu ấy sẽ không đợi tôi đâu......

Tôi rối rắm cắn môi vài phút, nhớ tới bộ dáng đáng thương vô cùng của Giang Nhượng ngày hôm đó, cuối cùng vẫn click mở trò chơi.

Lần này là cách thật lâu tôi mới đăng nhập trở lại.

Đi vào mới nhìn thấy, phong cách đáng yêu nguyên bản đột nhiên biến đổi tinh xảo giống như truyện tranh.

Thay đổi một cái hình ảnh, tôi nhìn thấy trên nóc nhà có một con mèo nhỏ đang nằm ngủ say.

Ánh trăng rất sáng, điểm vài ngôi sao.

Cửa sổ phòng mở ra, trên bệ cửa sổ đặt một cái bánh kem.

Gương mặt Giang Nhượng lúc này tinh xảo như trong hiện thực, độ hoàn hảo hầu như là trăm phần trăm.

Cậu mím chặt môi, sống lưng đứng thẳng.

Ánh mắt cố chấp, một tay đặt trên bệ cửa, một tay cầm một chai nước đào có ga. Trên thân chai ngưng kết ra vài giọt bọt khí, theo đầu ngón tay cậu nhỏ xuống.

Cậu ấy thật sự đang đợi tôi.

Tim tôi tạm ngưng một nhịp.

"Ngu ngốc." Mũi tôi lên men.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro