Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phuwin xuống tầng đã nghiễm nhiên trở thành "đại minh tinh", rất nhiều người vây quanh cậu tranh nhau hỏi, hỏi điều kiện trên tầng 35 như thế nào, hỏi Naravit nói gì, hỏi văn phòng của Naravit trông như thế nào, có rộng không... Đương nhiên, hỏi trông Naravit ngoài đời như thế nào là nhiều nhất, hơn nữa cơ bản đều là các nhân viên nữ hỏi.

Người vây đến hỏi thật sự rất nhiều, suýt thì Phuwin đã không ứng phó được. Nhìn trong mắt các nhân viên nữ tràn ngập mong chờ, cậu thấy hơi chột dạ, đây đều là những người ái mộ Naravit, thế nhưng...

"Ngài Naravit là người rất tốt, người thật còn đẹp hơn trong TV, vóc dáng rất cao, da cũng rất đẹp." Những điều Phuwin nói đều là thật cả, quả thật ngoại hình của Naravit rất tuyệt.

"Thật sao? Anh ấy nói gì với cậu, có nói dễ nghe không, có thân thiết không? Cậu có hỏi anh ấy có sở thích gì không? Văn phòng của anh ấy có trang trí cái gì đặc biệt không? Là màu gì? Quan hệ với mấy thư ký kia có thân mật không?" Các nhân viên nữ đều quan tâm đến vấn đề này nhất, các cô rất muốn biết tính cách Naravit thế nào, có sở thích gì, như vậy thì sau này nếu có cơ hội tiếp xúc mới dễ trao đổi chứ!

Những câu hỏi liên tiếp đánh úp Phuwin y như đạn pháo, sau khi khó khăn lắm mới ứng phó qua loa được mấy câu rồi về chỗ làm việc, các nhân viên lại tiếp tục vây đến, nói câu gì cũng có liên quan đến Naravit.

Khi tất cả mọi người đã hỏi xong, Dao là người cuối cùng.

* nhân vật Dao đã đc nhắc từ đầu chap

Lúc Phuwin mới tới đây làm việc, Dao còn thể hiện một chút "quan tâm dành cho đồng nghiệp", nhưng không bao lâu sau thì không thèm nhìn cậu nữa, người này hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của mình, cô căn bản không muốn lãng phí thời gian để giao lưu.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, tươi cười rạng rỡ đến ngồi đối diện với Phuwin, hỏi chuyện về Naravit vô cùng hòa nhã thân thiết. Đương nhiên, cô không hỏi trực tiếp ra ngoài.

"Thật ra lúc Yod mới tới tôi đã nhận ra, trông mặt mũi cô ta đã biết không phải người tốt!" Không biết là vì muốn lấy lòng Phuwin hay là cảm giác căm ghét giữa mỹ nữ với nhau, Dao đánh giá về Yod tương đối thấp. "Ngày nào cũng lẳng lơ diêm dúa, hóa ra là đã bám chặt vào tên đầu hói kia, thảo nào mà ngang ngược như vậy, tôi ghét nhất là loại người vụng trộm đi cửa sau này! Hơn nữa vừa thấy đã biết quan hệ giữa hai người kia không đơn giản ~" Dao đã hóa thân thành một đồng chí bát quái.

"Cô ta đâu?" Phuwin nhìn xung quanh. Lúc cậu lên tầng Yod vẫn chưa đi, bởi vì quyết định của cấp trên chưa xuống tới đây, nói là phải xác nhận lại lần nữa.

"Đã bị đuổi rồi." Dao hơi khinh thường cũng hơi vui sướng khi người khác gặp họa. "Cô ta vốn đang trong thời gian thực tập, đuổi cô ta cũng chỉ cần một câu của cấp trên. Cô ta bị Lertratkosum Thị sa thải chứ không phải tự xin thôi việc, nếu công ty muốn truy cứu cô ta về trách nhiệm tiết lộ chuyện cơ mật của công ty, có lẽ sau này cô ta rất khó sống đấy, những công ty nhỏ không dám nhận người bị Lertratkosum Thị chỉnh đâu."

Về điều này, tuy rằng Phuwin không cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng sẽ không đồng tình chút nào cho Yod. Cô gái này thật sự rất ác độc, bị trừng phạt như thế cũng là tự làm tự chịu.

"Nghe nói tên hói Patch Ayutthaya kia cũng không được tốt đẹp gì đâu, cũng bị công ty sa thải rồi. Từ lâu tôi đã không ưa ông ta, cả ngày chỉ biết sờ soạng nhân viên nữ." Hiển nhiên Dao cũng từng bị Patch Ayutthaya làm vậy, trong lòng cực kỳ ghét ông ta. "Chắc là phó giám đốc Runrot thay thế vị trí của ông ta rồi." Kể ra cô cũng có ấn tượng khá tốt với Runrot, trẻ tuổi có triển vọng, bề ngoài cũng rất được.

Nếu Phuwin nói không vui thì là giả, đã có xích mích nghiêm trọng như thế với cấp trên, nếu Patch Ayutthaya không đi, chắc cậu cũng sẽ từ chức thôi, thật sự là không thể tiếp tục làm việc chung một bộ phận được.

Dao đơn phương cảm thấy hai người trò chuyện thế này là rất hợp ý nhau, một đại mỹ nữ như tôi có thể cho cậu vinh hạnh để trò chuyện lâu như vậy, chắc cậu phải vui như hoa nở rồi chứ? Bây giờ cũng nên báo đáp lại tôi mới phải. "Đúng rồi, vừa nãy lúc mọi người hỏi cậu, tôi đang bận làm việc, cậu nói lại cho tôi nghe một chút đi, ngài Naravit là người thế nào vậy, người thật có giống như trên TV không?" Tất cả những chuyện cô nói trước đó đều chỉ là nhạc đệm, đến giờ mới là phần quan trọng. "Cậu cũng biết đấy, ở trên TV hay báo chí anh ấy đều rất hoàn mỹ, tôi cảm thấy trên đời này không thể nào có người hoàn mỹ như vậy được, cậu đã nhìn thấy người thật rồi, mau nói cho tôi nghe đi." Cô cố gắng che giấu thuộc tính fan não tàn của mình!

Phuwin: "..." Ừm, quả thật không hoàn mỹ như vậy đâu, có đôi khi não anh ấy hơi ngắn, ví dụ như chuyện hồi nãy vậy...

Nhưng Phuwin không thể nói vậy với Dao được, rõ ràng Dao có cảm tình với Naravit, muốn tìm hiểu tin tức về Naravit đây mà. "Tôi cũng vừa nói với mọi người rồi, người thật đẹp hơn trên TV, tính cách rất tốt, cũng rất thân thiện." Mới không có đâu! Nghe nói xưa nay đều lạnh như băng đó, cực kỳ khó đến gần! Phuwin nói trong lòng: Pond à, anh phải cám ơn em rất nhiều đấy, em đang củng cố hình tượng tốt đẹp cho anh trong cảm nhận của mọi người đây này

"Anh ấy thích màu gì?" Những câu hỏi liên tiếp sau đó, thuộc tính fan não tàn của Dao đã bộc lộ rõ.

"Á... Làm sao tôi biết được, tôi chỉ lên đó một lúc thôi mà." Sao lại không biết chứ, Naravit thích màu đen và màu đỏ.

"Anh ấy và sáu thư ký của anh ấy có thân mật với nhau không? Có gì đó mờ ám không?" Sáu vị mỹ nữ chuyên làm thư ký cho Naravit chính là kẻ thù chung của tất cả các nhân viên nữ trong công ty, Dao cũng không ngoại lệ, sáu người này là phái nữ được đến gần Naravit nhất, sao cô có thể không quan tâm được.

"Á... Tôi không thấy họ có gì mờ ám. Lúc tôi lên đó, tất cả mọi người đều đang làm việc rất nghiêm túc, rất trật tự. Hơn nữa tôi cảm thấy nếu sáu người họ có thể làm thư ký cho ngài Naravit, chắc chắn là bởi có năng lực." Điều này Phuwin không thể rõ ràng hơn được nữa, giữa Naravit và sáu thư ký kia trong sạch đến mức không thể trong sạch hơn.

Bề ngoài thì Dao gật đầu, nhưng trong lòng lại phản đối. Ha ha, năng lực thì chả thấy đâu, nếu chỉ dựa vào năng lực, vậy thì sáu người kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp mỗi ngày như thế làm gì! Còn không phải là để quyến rũ ai đó sao! Hừ!

Trong lúc Phuwin và Dao đang trò chuyện đến mức "sục sôi ngất trời", cậu nhận được điện thoại nội tuyến, sau đó cậu nghe được một tin tức khiến cậu sững hết cả người – Ba cậu, Thahan đã đến công ty cậu!

Giống y như lời ông ta nói vậy, ông ta đã đến công ty cậu gây chuyện! Từ lúc Phuwin nhận được tin xong, thật sự không thể khỏe nổi!

"Để lần khác lại nói chuyện, tôi có việc phải xuống dưới một lát." Trái tim Phuwin như muốn nhảy bổ ra ngoài. Cậu luôn sợ hãi Thahan, người đàn ông này là cha ruột của cậu, nhưng đối xử với cậu lại hệt như kẻ thù, hoàn toàn không muốn cậu sống tốt! Nếu không có Anchali, Thanom và Ananda, cậu sẽ không cảm thấy không công bằng, rất nhiều gia đình cũng không cho con học tiếp sau khi tốt nghiệp cấp ba, thế nhưng cậu lại bị đối xử khác biệt một trời một vực với em trai em gái...

Phuwin không làm được chuyện coi như không có gì xảy ra, trong lòng cậu vừa bực bội lại vừa thương tâm, nhưng chỉ biết bất lực đối với cục diện này, chỉ có thể dựa cả vào hai bàn tay của mình để ra sức làm, thế nhưng dù là vậy, ba cậu vẫn không buông tha cho cậu! Lúc nào cũng chĩa mũi nhọn vào cậu, càng không ngừng đòi tiền cậu!

Hiện giờ, người đàn ông này còn chạy đến công ty cậu sinh sự! Giờ khắc này, Phuwin thật sự căm hận Thahan, khó khăn lắm cậu mới có được một nơi làm việc tốt, cố gắng kiếm tiền, cũng không bạc đãi trong nhà, nhưng tại sao còn muốn đến phá hỏng! Tại sao lại đối xử như vậy với cậu!

Lúc Phuwin cắn chặt móng tay đứng trong thang máy, đại sảnh tầng một đã ầm ĩ loạn cả lên.

Cho tới giờ Thahan chưa từng đến một công ty lớn nào giống như Lertratkosum Thị, thế nhưng Lertratkosum Thị rất nổi tiếng, chỉ cần hỏi qua một chút là biết đường đến. Hôm nay ông ta tới vẫn vì mục đích cũ, đòi tiền, ông ta tự nhận mình là một người chấp nhất!

Trước đây ông ta đã từng nói với Phuwin, nếu không cho tiền sẽ đến công ty cậu làm ầm lên, tốt nhất là để cho lãnh đạo của Phuwin biết hết, ông ta muốn nói cho rõ ràng, thằng con này của ông ta thật sự vô cùng bất hiếu! Loại người bất hiếu như thế sao có thể được làm việc trong một công ty lớn như thế này, quả thực là trăm hại mà không một lợi đối với công ty!

Công việc tốt đẹp của con trai nhỏ đã bị mất, mà thằng con bất hiếu này lại được làm một công việc tốt đến thế, trong lòng Thahan cực kỳ bất bình, nếu không lấy được tiền, vậy thì đừng hòng làm việc!

Ông ta đã nghĩ xong hết rồi, lúc đầu sẽ dùng cách mềm mỏng, đi thẳng vào trong đại sảnh hỏi nhân viên tiếp tân, nói là đến tìm con trai, tên là Phuwin, sau đó sẽ hỏi tầng làm việc của cậu. Ông ta hoàn toàn không muốn thông báo trước cho Phuwin, chính là muốn khiến cậu không trở tay kịp.

"Mời ông làm thủ tục đăng ký một lát." Nhân viên tiếp tân rất hòa nhã.

"Còn phải đăng ký à." Thahan thấy hơi phiền phức, mấy công ty lớn chính là lắm chuyện thế đấy, có điều đây là quy định của người ta, ông ta điền xong sớm mới có thể vào sớm.

Không đến mấy phút đã điền xong, nhân viên tiếp tân mỉm cười nhận tờ đơn đăng ký, lúc nhìn thấy tên thì ngạc nhiên: "Tiên sinh, ông tên là Thahan?" Vẻ mặt cô hơi kỳ lạ.

"Đúng vậy, không phải đã viết rõ rồi sao." Thahan hơi nóng ruột. "Đã điền xong rồi, giờ có thể lên được rồi chứ, Phuwin làm việc ở tầng mấy?"

Lúc này, nụ cười của nhân viên tiếp tân không còn tự nhiên nữa, cô gắng gượng cong môi lên cười: "Thật sự xin lỗi, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, ông tạm thời không phù hợp điều kiện để vào công ty." Cấp trên đã dặn dò về cái tên này, nếu thấy thì không được cho vào, nhất định phải ngăn cản, nếu ầm ĩ thì gọi bảo vệ đuổi đi.

"Cái gì?" Thahan không vui. "Tôi điền xong rồi mà cô không cho tôi vào, vậy cô bảo tôi đăng ký làm gì? Lại nói, tôi tới đây tìm con tôi, chỗ các cô cũng không phải nhà giam, ai cho các cô cái quyền đó hả?"

"Thật sự rất xin lỗi, mời ông về cho." Nhân viên tiếp tân vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc làm việc.

Thahan vốn không phải người tốt tính gì, bị đối xử như vậy, làm sao mà nhịn được cơn tức trong lòng. "Có phải thằng súc sinh kia bảo các cô ngăn cản không? Nó to gan thật đấy, tôi là cha ruột của nó, mà loại chuyện này nó cũng làm được! Đúng là trước kia tôi xem nhẹ nó mà, lại còn bảo đồng nghiệp bày ra sắc mặt này cho tôi xem! Tôi càng muốn đến nói với lãnh đạo của nó!" Cơn tức của ông ta bùng dậy, kêu gào toáng lên, toàn bộ đại sảnh chỉ toàn giọng của ông ta!

Mọi người trong đại sảnh đều đen mặt cả lại, các nhân viên bảo vệ cũng không phải bất tài, mấy người cùng đến kéo Thahan ra ngoài, dám đến giương oai ở Lertratkosum Thị của họ, đây là nơi mà dù thị trưởng có đến cũng phải làm theo quy định đấy!

Thahan đã đến tuổi trung niên, đối phó với người con không dám đánh trả là Phuwin thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng làm sao có thể là đối thủ với các nhân viên bảo vệ cao lớn khỏe mạnh, rất nhanh đã bị kéo ra ngoài, cả người đều co quắp nằm trên mặt đất.

"Đi mau! Nếu không chúng tôi báo cảnh sát!" Các nhân viên bảo vệ tức giận nói.

Nhưng Thahan hoàn toàn không sợ, ông ta không dùng vũ lực được, nhưng ông ta vẫn có bản lĩnh khác!

Ông ta biết làm xấu, ông ta biết la lối om sòm lăn qua lăn lại, loại chuyện này thì chẳng có ông nào lớn tuổi làm được, nhưng ông ta không hề ngại ngần. Ông ta cảm thấy chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn gì cũng dùng được hết!

"..." Các nhân viên bảo vệ đều choáng váng, lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, người này không vào được thì la lối om sòm ngay ngoài cửa, khiến cho ai đi đường cũng vây đến xem, còn có người chụp ảnh lại nữa, ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.

Cấp trên chỉ nói thấy ông ta đến thì đuổi đi, chứ không nói gì khác, nhưng loại người thế này thì phải đuổi thế nào đây. Với tính tình này, nếu họ ra tay mạnh, có khi còn xảy ra một trận "va chạm" mất ~

Nhân viên tiếp tân nghĩ đi nghĩ lại, bèn gọi điện thoại nội tuyến lên tầng làm việc của Phuwin, không đến một lát đã được chuyển máy cho Phuwin. Nếu là cha con, thì để con trai ông ta tới khuyên giải đi, thế này là sao chứ.

__Hết__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro