Chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kết hôn thứ hai, vốn đã hẹn trước là sẽ cùng ăn bữa cơm với những họ hàng thân thích có quan hệ tốt, nhận biết làm quen nhau, thế nhưng Phuwin không thể dậy nổi.

Cậu vô cùng lưu luyến cái giường, hiện tại thì đi đường cũng là một vấn đề lớn, đi quá hai mươi mét tuyệt đối sẽ ngã xuống.

Cuối cùng, một mình Naravit ra mặt đại diện cho cả hai, tình cảnh lúc ăn cơm như thế nào thì Phuwin không biết, thế nhưng cậu biết rõ, đây tuyệt đối là lần cậu phải mất mặt nhất trong đời! Bao nhiêu mặt mũi đều bị Naravit vứt sạch rồi!

Naravit thì luôn mang nét mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, mọi người nhìn trong mắt hiểu trong lòng, nghĩ rằng hai người này thật sự là ân ái.

Có điều mọi người không thấy được, trên cánh tay Naravit có hai dấu răng rất sâu, là sáng nay bị Phuwin cắn, cậu thật sự bị chọc tức rồi. Naravit tuyệt đối không hề thấy đau, anh còn rất hưởng thụ sự tra tấn ngọt ngào này, cho đến cuối cùng Phuwin cũng không dám cắn nữa, nhìn nụ cười mỉm đó của đối phương, không phải đã bị bật cái công tắc kỳ quái nào rồi chứ?

Mấy ngày sau chính là nhận biết họ hàng, giới thiệu bạn bè. Dưới sự dẫn dắt của Naravit, Phuwin được làm quen với rất nhiều người, đặc biệt thú vị chính là, kỳ nghỉ Quốc khánh vừa trôi qua, trước khi đi hưởng tuần trăng mật, hai người còn đến công ty một chuyến.

Là đến để phát bánh kẹo cưới ấy mà!

Đây là chuyện gần dân nhất mà Naravit từng làm, anh đưa Phuwin đi khắp các tầng lầu để phát bánh kẹo cưới. Anh và Phuwin phụ trách phát, lại nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

Còn người khổ cực nhất chính là mấy người Neo. Neo và hai trợ lý của anh, thêm cả sáu thư ký của Naravit nữa, đều bị kéo tới làm cu li.

Lão đại trực thuộc của mình đích thân điều động, bọn họ còn có thể ngồi trong văn phòng nhàn hạ chắc? Đương nhiên là phải nhanh nhẹn làm việc rồi, vì thế nhiệm vụ đẩy các thùng bánh kẹo cưới được giao cho họ, thật sự là nói đến đều phải rơi lệ.

Cũng may là bọn họ không phải thật sự khuân vác các thùng bánh kẹo đó, chỉ cần đặt lên xe đẩy là được, lên xuống bằng thang máy, vô cùng thuận tiện, nếu không nhiều bánh kẹo cưới như thế, họ sẽ mệt chết mất!

Phát bánh kẹo cưới xong, Neo xoa bóp hai vai, nói với Naravit với vẻ đầy tội nghiệp: "Tôi nói này lão đại, bao giờ anh mới về làm việc vậy. Gần đây anh chỉ giải quyết mấy dự án, tất cả những chuyện khác đều giao cho tôi, anh có còn nhân tính nữa không? Phuwin, cậu nói xem có đúng không?" Neo muốn kéo Phuwin về làm đồng minh.

"Yên tâm đi, sẽ rất nhanh thôi. Chờ tôi và Tiểu Phu hưởng tuần trăng mật về xong là khôi phục công việc như bình thường, chắc khoảng hai tuần." Tâm tình Naravit cực tốt cho Neo một kích trúng tim.

Neo: "..." Anh đã không thể sống yên được nữa rồi!
...

Địa điểm hưởng tuần trăng mật đã được quyết định từ trước, là ở đảo Bali.

Sau ngày đến công ty phát bánh kẹo cưới, hai người xuất phát đến đảo Bali, bắt đầu trải qua hành trình hưởng tuần trăng mật trong hai tuần của mình.

Xuyên qua cửa sổ máy bay, ngắm nhìn những đám mây trắng và bầu trời bên ngoài, Phuwin cảm thấy trái tim mình như đang bay lên cao. Naravit nhìn nét mặt vui sướng của cậu, hơi cong khóe miệng lên cười.

Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau.

Nhất định chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ đúng không...

Đảo Bali ơi, chúng tôi đến đây!

Địa điểm hưởng tuần trăng mật rất là tuyệt vời. Nơi này không giống như trong nước, số người nhận biết Naravit cực kỳ ít, hơn nữa đây cũng không phải nơi hưởng tuần trăng mật quá xa hoa, trên cơ bản sẽ rất khó gặp người quen, hai người có thể thỏa sức thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên Phuwin đi máy bay, lúc đầu thì khá tốt, cảm giác rất mới mẻ, thế nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn luôn là trời xanh mây trắng không hề thay đổi, cùng lắm cũng chỉ là những đám mây thay đổi hình dạng, chỉ nhìn một lúc thôi đã thấy chán.

Máy bay cất cánh từ tám giờ năm mươi phút sáng, cho nên hai người phải dậy từ rất sớm, nắm sáu giờ sáng đã dậy, Phuwin ngắm mây một lát đã buồn ngủ.

Naravit nhờ một tiếp viên hàng không mang một chiếc chăn đến đắp cho Phuwin, anh đã nghĩ xong hết rồi, trên máy bay ngủ bù thì buổi tối mới có tinh thần được, hì hì hì ~

Naravit không hề thấy buồn ngủ, anh đang đọc tạp chí được chuẩn bị sẵn trên máy bay. Mấy tiếp viên hàng không đều lén lút tò mò nhìn anh, Naravit tiếng tăm lừng lẫy làm sao các cô không biết cho được, dù trước đây không biết thì bây giờ cũng đã biết, dù sao thì tổ chức một hôn lễ long trọng như thế cùng đàn ông cũng không phải chuyện nhỏ, trong nước cực kỳ huyên náo, ở nước ngoài cũng được đưa tin nhiều.

Người đang ngủ bên cạnh Naravit chính là Phuwin đúng không? Thật đúng là một người may mắn, trông ngoại hình cũng chỉ có vẻ thanh tú, sao có thể được Naravit để mắt đến nhỉ, rõ ràng trước khi kết hôn có nhiều scandal với nhiều nữ minh tinh như vậy, sao cuối cùng lại kết hôn với đàn ông?

"Xin hỏi anh là Naravit Lertratkosum sao?" Người hỏi là một hành khách nữ ngồi cách Naravit lối đi chính giữa, trông rất xinh đẹp, mái tóc xoăn màu nâu khiến cho trở nên quyến rũ hơn. Cô cười mỉm nói với Naravit: "Em là fan của anh, xin hỏi anh có thể ký tên cho em không?" Nói xong thì lấy vở và bút từ trong túi ra.

Tâm tình Naravit rất tốt, gật đầu ngay: "Đương nhiên có thể." Sau đó thì cầm bút ký tên mình.

"Em tên là Seni Thinnakorn." Mỹ nữ là một người rất khéo nói. "Anh và Phuwin tiên sinh đi hưởng tuần trăng mật đúng không? Các anh thật ân ái." Tuy cô nói hơi nhiều, thế nhưng cũng cố hạ giọng nói nhỏ, nên cũng không làm ồn đến Phuwin.

Naravit nghe xong, tâm tình càng tốt hơn: "Cám ơn, cô cũng vậy?"

"Em và bạn đến đảo Bali chơi." Nói xong, Seni Thinnakorn chỉ vào nữ sinh ngồi cạnh mình. "Đây là bạn em, tên Adil Amarin, ngồi phía trước là bạn trai của Adil, Pensri Trubbaya." Cô chỉ tiếp vào một nam sinh ngồi hàng ghế phía trước.

Hai người được Seni Thinnakorn chỉ đều hơi ngại ngùng, đi máy bay thôi mà cũng gặp được một nhân vật lớn thế này, vận khí cũng tốt quá nhỉ.

Nam sinh kia trông rất đẹp trai rất sáng sủa, Naravit nhìn ra được đối phương là sinh viên, ánh mắt tràn đầy sức sống nhiệt huyết, người đã đi làm rất hiếm ai có thể như vậy, Naravit có ấn tượng tốt về cậu ta.

Nữ sinh tên là Adil Amarin kia thì hoàn toàn khác với Seni Thinnakorn, trông cũng rất xinh, nhưng lại có vẻ vô cùng trong sáng, giống một học sinh cấp ba chưa hiểu sự đời.

Lúc Naravit nhìn cô cũng phải hơi ngạc nhiên, không phải vì cô xinh đẹp, mà là vì khuôn mặt cô có chút giông giống Phuwin, nhất là ánh mắt.

Không thể nói rõ là thích hay ghét, Naravit có cảm giác hơi là lạ.

Trên suốt chuyến bay, phần lớn thời gian đều là Naravit và Seni Thinnakorn nói chuyện với nhau, Pensri Trubbaya chỉ thi thoảng tham gia, Adil Amarin cũng rất ít nói, lần nào cũng là Seni Thinnakorn quay sang nói với cô thì mới nói nhỏ một vài câu.

Nói tóm lại, cô gái kia trông có vẻ rất hướng nội rất bẽn lẽn, Naravit không thích nói chuyện lắm với kiểu người như thế, cảm giác rất khó chịu, vừa nãy còn cảm thấy khuôn mặt cô hơi giống Phuwin, bây giờ mới thấy tính cách hoàn toàn khác hẳn, tuy là Tiểu Phu của anh cũng rất hay xấu hổ, nhưng lúc ở trên giường hay khi nói chuyện bình thường thì không hề như vậy, vô cùng thoải mái.

Ngược lại, tính cách Seni Thinnakorn khá hợp khẩu vị của Naravit, rất thẳng thắn, cũng rất hài hước, trong suốt mấy tiếng cứ nói chuyện cách quãng cũng không thấy đáng ghét, Naravit cũng động đậy chút tâm tư. "Seni tiểu thư, xin hỏi cô đang làm công việc gì?" Cô gái này rất biết cách ăn nói, nói chuyện cũng vô cùng tự nhiên, anh muốn tuyển cô vào công ty mình, chắc chắn có thể bồi dưỡng thành tài.

"Ba bọn em đều là sinh viên năm bốn, vẫn chưa tìm được việc làm, bây giờ tìm việc cũng khó lắm." Seni Thinnakorn le lưỡi. "Nhưng gần đây không có nhiều bài vở nên bọn em đi chơi, vốn định đi vào lễ Quốc khánh, thế nhưng lúc đó đông người quá."

Ba sinh viên mà có thể đến đảo Bali chơi, còn ngồi khoang hạng nhất, vậy thì nhất định gia đình cũng có điều kiện, không biết chừng người ta đã được gia đình bố trí sẵn rồi, chưa chắc đã chịu đến công ty mình đâu, nhưng Naravit vẫn không nhịn được, hỏi tiếp. "Không biết Seni tiểu thư có hứng thú đến Lertratkosum Thị làm việc không? Tôi cảm thấy bộ phận tuyên truyền của công ty chúng tôi rất thích hợp với cô, cô rất có tài ăn nói."

"Thật ư?" Seni Thinnakorn kinh hô thành tiếng, sau đó thì vội bịt miệng lại, vừa rồi lớn tiếng quá, không biết có làm ồn đến Phuwin không.

Tâm tình cô hơi kích động, không thể tin được mình có thể gặp được loại chuyện tốt này. Gia cảnh của cô và Pensri Trubbaya đều rất tốt, ba mẹ cô là bác sĩ, ba mẹ Pensri Trubbaya là giáo sư đại học, hơn nữa hai nhà còn rất thân nhau, cũng trùng hợp khi cô và Adil Amarin là bạn học kiêm luôn bạn cùng phòng.

Tiền của Adil Amarin đi chơi lần này thì do Pensri Trubbaya bỏ ra, vốn dĩ chỉ có Pensri Trubbaya và Adil Amarin đi với nhau, nhưng Adil Amarin nói đi hai người như thế cảm thấy hơi căng thẳng, hy vọng Seni Thinnakorn đi cùng mình, vì thế ba người cùng đi, Pensri Trubbaya cũng thấy không sao hết, dù sao cậu ta và Adil Amarin cũng thân thiết.

"Đương nhiên là thật." Trong vòng mấy tiếng vừa qua, Naravit đã có rất nhiều thiện cảm về Seni Thinnakorn, nhiệt tình hào phóng và cũng không biết nói suông, công ty rất cần nhân viên như thế. "Sau khi cô về có thể đến công ty báo danh, tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự, công việc cụ thể do họ sắp xếp, nhưng sẽ có một thời gian ngắn để thực tập, cô bằng lòng nhận không?"

"Tất nhiên tất nhiên!" Nếu không phải đang ở trên máy bay, Seni Thinnakorn thực sự muốn nhảy cẫng lên. "Cám ơn ngài Naravit, nhất định em sẽ trở thành một nhân viên tốt sẽ không để anh thất vọng!" Nói xong cô còn cúi đầu tỏ vẻ biết ơn.

Pensri Trubbaya cũng thấy vui thay cho Seni Thinnakorn: "Lúc trước cậu không thi đỗ vào học viện y, ba mẹ cậu đã lo lắng muốn chết, giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng có công ty cần cậu, còn là Lertratkosum Thị nữa, cậu được lời rồi!"

Seni Thinnakorn đắc ý cực kỳ, càng nghĩ càng vui. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Adil Amarin nói: "Thế nhưng không phải lúc trước cậu đã nhờ cô giáo giới thiệu công việc cho cậu sao, hôm qua tớ còn nghe cô giáo nói bên kia đã trả lời, cậu không đi thì phải làm sao? Liệu cô Danali có giận không?"

Trong một khoảng thời gian ngắn, tình cảnh như lắng xuống, ai cũng không ngờ đột nhiên Adil Amarin nói loại chuyện này ra. Seni Thinnakorn cũng hơi sững người, đúng là cô đã nhờ cô chủ nhiệm lớp có quan hệ tốt với mình tìm việc giúp, nhưng đã một tháng rồi đối phương không trả lời, cô tưởng rằng mình không được chấp nhận.

Naravit hơi nhíu mày, cô gái tên Adil Amarin này cố ý hay là vô tình đây? Nếu anh là một người lòng dạ hẹp hòi, không biết chừng sẽ có ấn tượng xấu với Seni Thinnakorn, dù sao thì ăn trong bát nhìn trong nồi cũng không phải là tính nết tốt đẹp gì.

__Hết__

Chuyện vui drama vẫn còn dàiiii =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro