17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối của cái ngày ông Diệp bị mời đi uống trà, Diệp Lâm Anh nhận được điện thoại của bà Quyên.

"Tiểu Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải ba con đi tìm con sao, con đã làm gì để người đưa ông ấy vào cục cảnh sát? Ông ấy là ba của con, sao con có thể làm vậy?" Giọng nói của bà Quyên giương cao, ngữ khí cực kỳ không tốt, bà ta rất ít khi có thái độ này với Diệp Lâm Anh, xưa nay luôn dùng đường lối khẩu phật tâm xà, nhưng chuyện hôm nay không hề nhỏ chút nào, bà ta không bình tĩnh được.

Nếu là chuyện khác mà bà ta có thái độ này, có lẽ người ngoài còn có thể nói mẹ kế như bà ta không hiền hậu, nhưng giờ xảy ra chuyện như thế, dù bà ta có phát hỏa lớn đến đâu cũng sẽ không bị ai chỉ trích. Diệp Lâm Anh có thể đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ không lâu nữa tất cả bạn bè thân thích đều biết chuyện hết, sự việc cũng sẽ truyền khắp cả tiểu khu, và cô sẽ trở thành đứa con bất hiếu trong suy nghĩ của mọi người, đưa cả cha ruột của mình vào tù, chắc hẳn ai ai cũng sẽ thóa mạ cô.

"Mẹ, con... Tại lúc đó ba gây sự khó nhìn quá, cho tới giờ công ty con chưa từng gặp phải chuyện này, các cấp trên đều rất giận, nên..." Diệp Lâm Anh vẫn nói rất khéo léo, thật ra cũng chả cần cô nói vậy, chắc cảnh sát đã nói hết với bà Quyên rồi.

"Nếu con nghe lời, ba con còn gây sự được à?" Hiển nhiên lời nói của Diệp Lâm Anh đã kích thích bà Quyên, giọng bà ta trở nên cực kỳ sắc nhọn. "Đến giờ con còn định trốn tránh trách nhiệm? Con tự hỏi lương tâm mình đi, tuy con không phải do mẹ sinh, nhưng bao nhiêu năm qua, mẹ có từng tức giận với con, có nói một câu nặng lời với con không? Không có! Mẹ đánh mắng hai đứa em trai con không biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ đã từng làm gì con chưa? Được rồi, dù con nhìn mẹ không thuận mắt, nhưng ông Diệp thì sao? Ông ấy là cha ruột của con, ngay cả cha ruột mà con cũng làm vậy được, mẹ chỉ là mẹ kế, chắc cũng chẳng được tốt đẹp gì!" Nói đến câu cuối cùng, bà Quyên còn khóc lên.

Diệp Lâm Anh: "..." Hiện giờ thật sự cô không biết phải nói gì. Rõ ràng đối phương gọi điện không phải để nghe cô giải thích, mà là vội vàng hỏi tội cô, cho nên cô nói gì cũng là vô dụng hết, Bà Quyên sẽ không nghe, chuyện này mà trải qua miệng bà ta, tất cả sai trái đều là của cô, dù có mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Diệp Lâm Anh nắm tay thật chặt, tức run cả người.

"Diệp Anh, đưa di động cho em, để em nói với bà ta." Thùy Trang ở bên cạnh uống trà, nhẹ nhàng nói.

Lúc nghe điện thoại, Diệp Lâm Anh vẫn chưa ngủ, cô đang nói chuyện với Thùy Trang trong phòng khách, chính là nói về những sắp xếp sau chuyện ông Diệp vào cục cảnh sát, mới nói được một nửa, bà Quyên đã gọi điện thoại tới.

"Nhưng mà..." Diệp Lâm Anh che loa di động nói nhỏ. "Nhưng mà không được để bà ấy biết chuyện của hai chúng ta nhá."

"Không sao đâu, Diệp Anh cứ tin em." Thùy Trang cười lấy di động từ trong tay Diệp Lâm Anh. "Alô, Quyên phu nhân phải không?"

"... Cô là ai?" Đột nhiên trong điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, bà Quyên hoảng sợ.

"Tôi là cấp trên của Diệp Lâm Anh, hiện cô ấy đang tăng ca ở công ty." Thùy Trang bắt đầu giả bộ, nói dối mà y như thật. "Hôm nay ông nhà đến công ty chúng tôi gây sự, khiến danh dự của công ty chúng tôi bị ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, chúng tôi đã quyết định khởi tố ông ta."

Bà Quyên là người không quen biết nhiều, cả đời chưa từng có liên hệ với cảnh sát, quan chức hay xã hội đen, chiều hôm nay nhận được điện thoại của cảnh sát đã bị dọa vỡ mật, khó khăn lắm mới bình ổn lại để gọi điện thoại cho Diệp Lâm Anh chỉ trích cô, bây giờ lại nghe thấy người quản lý của một công ty lớn nói với bà ta là sẽ khởi tố ông Diệp, quả thật bà ta đã bị dọa sợ!

"Tôi... Tôi..." Bà Quyên bị dọa tới mức không nói gì được, cảnh sát nói có thể công ty kia sẽ khởi tố ông Diệp, bà ta còn tưởng là đe dọa bình thường, không phải trên TV thường xuyên phóng đại như thế sao, vừa rồi bà ta lớn tiếng chất vấn trách mắng Diệp Lâm Anh cũng cảm thấy nhất định ông Diệp sẽ được thả rất nhanh, không phải chuyện gì lớn hết.

Nhưng giờ nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại là một giọng nói xa lạ, hóa ra là khởi tố thật sao? Ông Diệp thật sự phải đi tù? Chỉ vì đến trước cửa công ty người ta ồn ào mấy câu? Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ làm vậy cũng phạm pháp?

Cả người Bà Quyên đều ngây ngốc, nếu ông Diệp đi tù, sau này bà ta và hai đứa con phải làm sao? Việc sửa sang trong nhà còn đang tiến hành, mới chỉ là khởi đầu thôi mà, một thời gian ngắn nữa bạn gái của Jong đến nhà mà không thấy ông Diệp thì phải làm sao, mình phải giải thích thế nào đây. Có một người chồng đi tù, mặt mũi bà ta phải để vào đâu, có một người cha đi tù, hai con của bà ta sẽ thế nào, cả đời bị người ta khinh thường sao? Đến lúc đó, Minh Long không lấy được vợ tốt, Minh Tuấn cũng không gả được cho nhà tốt, hơn nữa ông Diệp cũng sẽ bị mất công việc hiện giờ, cả nhà bà ta sẽ xong đời!

Bà Quyên càng nghĩ càng kinh sợ, vì bà ta không hiểu gì hết, nên mới càng sợ hơn, tự mình dọa mình vì những ảo tưởng trên.

Thấy mãi mà bà Quyên không nói gì, Thùy Trang nghe thấy tiếng thở thông qua điện thoại, biết đối phương vẫn đang nghe, cho nên tiếp tục lạnh giọng xuống: "Công ty chúng tôi vô cùng coi trọng chuyện này, Quyên phu nhân không cần phí lời với Diệp Lâm Anh. Đây là quyết định của các nhân viên cấp cao trong công ty chúng tôi, không liên quan đến cô ấy, chúng tôi sẽ không suy xét đến ý kiến của cô ấy."

Thùy Trang đơn giản phủi sạch quan hệ giữa chuyện này với Diệp Lâm Anh, cũng tiện làm cho bà Quyên hết hy vọng để không dây dưa nữa. "Luật sư của công ty chúng tôi sẽ đến làm thủ tục với ông Diệp tiên sinh sau, tuy thư khởi tố đã viết xong nhưng vẫn chưa đệ trình, cho nên mong bà đừng làm ra hành động không thỏa đáng nào, nhất cử nhất động của Ông Diệp tiên sinh và người nhà ông ta đều ảnh hưởng đến việc đánh giá và quyết định cuối cùng của chúng tôi." Ngụ ý chính là, dạo này cả nhà bà an phận một chút, vậy thì còn dễ nói chuyện, cứ tiếp tục làm ầm lên, bà sẽ được đẹp mặt!

Nếu đổi thành người khác, có lẽ Thùy Trang sẽ không nói vậy, nhưng trước đây nàng đã bảo Hoàng Khương điều tra Diệp gia, bà Quyên là người thế nào, nàng cũng có chút hiểu biết, nhát gan dễ dọa, chỉ cần nàng dọa nạt mấy câu, có lẽ sẽ yên tĩnh được một thời gian, Tiểu Diệp của nàng cũng được tạm thời an ổn, mấy chuyện còn lại thì không cần quan tâm, nàng tin mình sẽ giải quyết tất cả rất nhanh.

Vì thế bà Quyên yên tĩnh hẳn, giờ bà ta đang sợ muốn chết, chỉ sợ vì mấy câu nói linh tinh của mình sẽ khiến ông Diệp họa vô đơn chí, vậy thì mình và hai đứa con đều không được tốt đẹp, vẫn cứ an phận nghe ngóng tin tức đi, không biết chừng còn có thể xoay chuyển.

"Cám ơn chị." Diệp Lâm Anh nhìn điện thoại bị ngắt kết nối mà xuất thần, cô còn tưởng rằng sẽ phải nghe thêm mấy câu mắng chửi cao cấp nữa chứ, không ngờ...

"Còn nói cám ơn với em làm gì ~" Thùy Trang vỗ vai Diệp Lâm Anh, cười nhẹ, ngoài mặt thì rất khiêm tốn, nhưng trong bụng thì nghĩ thế này: Mau cám ơn em đi, cám ơn em đi, hôn em một cái là được rồi ~ Đương nhiên, nếu muốn báo đáp kịch liệt hơn, em cũng không ngại đâu ~

May mà Diệp Lâm Anh không có công năng đặc biệt có thể nghe được lời nói trong lòng người khác, nếu mà cô có thì chắc bây giờ sẽ không cảm động đâu, mà rất có thể sẽ tặng cho tiểu hồ ly này một cái tát đấy.

'Tít tít tít ____' Điện thoại của Diệp Lâm Anh lại vang lên, là một tin nhắn:

"... Họp lớp?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro