27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Lâm Anh đang mơ mơ hồ hồ nên không biết Thùy Trang hiểu lầm chuyện gì, cô uống thuốc xong không được một lát đã buồn ngủ. Thật ra cô hơi bị lạ giường, lúc trước mới chuyển đến Nguyễn gia thường xuyên không được ngủ ngon, phải điều chỉnh khoảng hai tuần mới dần quen được.

Vừa rồi Thùy Trang bảo cô sang phòng nàng ngủ, thật ra cô không muốn lắm, sợ đổi sang giường khác sẽ không ngủ được, nhưng tính tình cô vốn không giỏi từ chối người khác, cho nên cứ ậm ậm ừ ừ rồi chuyển phòng, cô cảm thấy dù sao Thùy Trang cũng chỉ có ý tốt thôi.

Có lẽ có liên quan đến thuốc, bây giờ Diệp Lâm Anh đã ngủ, cũng không quan tâm rốt cuộc đây là cái giường nào, nói chuyện với Thùy Trang một lát rồi mơ màng ngủ mất.

Thùy Trang ngồi bên giường, nhìn cô ngủ mà ngẩn người. Kỳ thật nàng muốn nói với Diệp Lâm Anh rất nhiều thứ, muốn hỏi Diệp Lâm Anh có phải vẫn còn thích Mai Linh không, muốn nói với Diệp Lâm Anh nàng yêu cô hơn Mai Linh yêu cô nhiều, muốn...

Nhưng muốn thì làm gì được, đừng nói là muốn, dù có nói hẳn ra cũng là vô dụng, chuyện tình cảm không thể ép buộc được, không phải chỉ vì mình nói mấy câu mà khiến đối phương thay đổi tâm ý...

Cũng giống nàng thôi, những người thích nàng nhiều không đếm xuể, xinh đẹp có, thông minh có, gia thế tốt có, nhưng nhìn ai nàng cũng thấy ngứa mắt, bất kể là ai cũng không cần, chỉ thích một mình Diệp Lâm Anh, căn bản không thể quay sang thích người khác được.

Nhưng nàng cũng thích người này như vậy, vậy mà cô hoàn toàn không chút động lòng với những gì nàng làm, Thùy Trang không biết mình còn có thể làm được gì nữa mới có được chân tâm của cô.

Vì chuyện họp lớp mà trong lòng Thùy Trang loạn hết cả lên, sau khi ngây ngốc một lát xong, nàng lại vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc Diệp Lâm Anh, nàng không dám sờ mặt, sợ làm cô tỉnh giấc. Thật ra bình thường nàng cũng không dám sờ chỗ nào hết, cùng lắm cũng chỉ sờ soạng tay nhỏ để ăn chút đậu hủ.

Có cần đi tìm Hoàng Khương tư vấn cho cách theo đuổi người khác không? Hoàng Khương luôn có rất nhiều ý tưởng mà.

Ngồi thêm một lát, Thùy Trang mới ra khỏi phòng, nàng còn có một cuộc họp qua điện thoại, những người tham dự đều là các nhân viên quản lý cấp cao của các công ty chi nhánh ở nước ngoài, vì lúc trước muốn đi đón Diệp Lâm Anh nên nàng đã hoãn cuộc họp tới buổi tối.

"Cô ấy ngủ rồi?" Hoàng Khương đang ngồi chờ Thùy Trang trong thư phòng, anh đã đến đây để giúp Thùy Trang mở cuộc họp.

"Ừ, uống thuốc xong, đã ngủ rồi." Thùy Trang ngồi vào bàn mở máy tính ra. "Họp đi."

...

Lúc cuộc họp kết thúc đã là hơn 10 giờ tối, Thùy Trang giữ Hoàng Khương ở lại ngủ, một là vì đã muộn rồi, cơ thể mệt mỏi không tiện lái xe, một cái khác là, nàng có vấn đề về tình cảm muốn Hoàng Khương tư vấn.

Trong thư phòng, hai người mở một "cuộc nói chuyện giữa đêm khuya".

Lúc này hơi đói bụng, trước khi đi ngủ hai người quyết định ăn một chút gì đó. Nói là một chút, nhưng thức ăn trên bàn rất phong phú, mười mấy món ăn, Nguyễn gia có đến mấy đầu bếp, chỉ cần một lát là làm xong.

Có điều không có rượu, chỉ là ăn cơm bình thường, đây không phải xã giao, không cần thiết phải uống rượu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ là chủ đề hơi ngược chút.

"Cậu nói xem rốt cuộc tôi không bằng Mai Linh kia ở chỗ nào? Tại sao Tiểu Diệp vẫn tâm tâm niệm niệm đến con nhỏ kia?" Thùy Trang thật sự không còn cách nào cả, tuy nàng không biết mình có khuyết điểm gì, nhưng nàng cảm thấy phương pháp theo đuổi người ta của mình là có vấn đề.

"Cô ấy vẫn thích cô Mai Linh kia?" Hoàng Khương nhíu mày. "Vậy thì cũng si tình quá, Tiểu Diệp nhà cô là người bị đá đấy, chuyện này không khoa học. Nếu là tôi nhất định sẽ hận chết tên kia, còn tâm tâm niệm niệm cái gì nữa?" Tuy rằng tôi khẳng định tôi sẽ không bao giờ bị đá, chỉ có tôi đá người ta, làm gì có ai dám đá tôi?

Hoàng Khương vẫn luôn tự tin vào bản thân mình ở điểm đó, về phương diện này, anh có cảm giác mình ưu việt hơn Thùy Trang nhiều ~

"Tôi biết thì còn hỏi cậu làm gì?" Thùy Trang liếc Hoàng Khương một cái. "Cậu có cảm thấy cách ở chung giữa tôi và Tiểu Diệp có gì bất ổn không?"

"Ha ha ha ha, tôi chờ cô hỏi tôi câu đó từ lâu rồi. Tôi đã sớm phát hiện ra vấn đề này rồi đấy biết không, vẫn đang nghĩ xem đến bao giờ cô mới nhận ra." Vì không phải chuyện tình cảm của mình có vấn đề, nên giờ Hoàng Khương đang rất sung sướng.

"..." Khóe miệng Thùy Trang giật mấy cái, thằng nhóc này có còn nhân tính không, không thấy tôi đang buồn muốn chết đây sao!

Hoàng Khương uống một hớp canh xương sườn, nói tiếp: "Cách theo đuổi người ta của cô vốn đã có vấn đề, quả thực không phải phụ nữ!"

Thùy Trang nghe xong, không vui: "Sao tôi lại không phải phụ nữ?" Tên Hoàng Khương này có phải thấy mình hôm nay dễ bắt nạt quá không, cứ chế nhạo không ngừng!

"Nếu cô theo đuổi người khác, có lẽ cô dùng cách này sẽ không sao cả." Hoàng Khương nghiêm túc phân tích cho Thùy Trang nghe. "Nhưng cô phải suy xét đến tính cách của Diệp Lâm Anh, cô ấy chính là người vô cùng bị động, nói khó nghe hơn một chút, thì là rất biết nhẫn nhục chịu đựng, hơn nữa còn không có nhiều chủ kiến. Đây có thể là do hoàn cảnh gia đình cô ấy tạo thành từ khi còn nhỏ, chỉ trong một lúc sẽ rất khó thay đổi."

"Tính cách cô ấy như vậy, thì phải dùng thủ đoạn như cuồng phong bão táp, thật kịch liệt vào! Thật mặt dày vào! Thật vô sỉ vào!" Hoàng Khương càng nói càng hăng. "Tôi dám bảo đảm, trước đây nhất định là người Mai Linh kia theo đuổi Diệp Lâm Anh trước, hơn nữa lại còn cực kỳ tích cực, chắc chắn Diệp Lâm Anh là bên bị động!"

"Dựa theo tư liệu chúng ta điều tra lúc trước, Diệp Lâm Anh mới chỉ hẹn hò với một mình cô ta. Cô ấy là người bảo thủ nhớ cũ, chỉ trong một lúc không thể dứt ra khỏi là điều bình thường, cho nên dùng cách nước nóng nấu ếch xanh hiện tại của cô khẳng định rất khó để cô ấy thông suốt. Cô phải kịch liệt vào, mới có thể làm cô ấy quên hoàn toàn, bắt đầu một cuộc tình mới!

"Kịch liệt thế nào chứ?" Không phải Thùy Trang ngốc nghếch đâu, nhưng từ xưa đến giờ nàng mới chỉ theo đuổi một mình Diệp Lâm Anh, kinh nghiệm thành công là bằng không mà! Hiện tại nghe Hoàng Khương nói rõ ràng mạch lạc như thế, nhưng cách thức kịch liệt thì nàng ù ù cạc cạc.

"Sao cô lại ngu ngốc như vậy hả?" Hoàng Khương hiếm khi xem thường cấp trên của mình như thế. Giờ không phải lúc làm việc, hai người ở chung với nhau cũng giống như bạn bè.

Khói đen trên trán Thùy Trang giật lên không ngừng, hôm nay Hoàng Khương đúng là châm chọc nàng thành nghiện rồi, lúc thì nói mình không phải đàn bà, lúc thì nói mình ngu ngốc! Còn có thể tốt hơn được nữa không?

Hoàng Khương tiếp tục bày ra dáng vẻ của người từng trải để chỉ ra con đường lầm lạc cho Thùy Trang: "Thỉnh thoảng cô phải dùng thủ đoạn cứng rắn một chút, tất nhiên không phải là dọa nạt cô ấy, nhưng cô là một tổng tài chân chính mà, phô bày khí chất của một tổng tài bá đạo ra đi!"

Thùy Trang cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Hoàng Khương y như bị tâm thần: "Cậu đùa tôi đấy à?" Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi sao, lại còn tổng tài bá đạo! Chẳng phải về sau bị kêu rao Thùy Trang là nữ tổng tài bá đạo của Nguyễn Thị?

"Tôi không nói đùa đâu!" Hoàng Khương thấy Thùy Trang không tin mình cũng có phần không vui, anh đã tốt bụng đưa ra chủ ý rất hay mà. "Cô ấy là nữ nhân, cô cũng là nữ nhân, đàn bà còn không hiểu đàn bà sao? Cô cứng rắn một chút, tạo ra bầu không khí thật tuyệt vời, rồi gạo nấu thành cơm, làm mấy lần không phải là có tình cảm sao, đàn bà mà ~ Hai người đã kết hôn được nửa năm mà vẫn ngủ riêng, nếu người ngoài biết cô vô dụng như thế, nhất định sẽ cười nhạo chết mất, cô có còn là phụ nữ không?" Nếu nói như cậu, tôi cũng không ngồi hơi nói chuyện như vậy! Không phải phụ nữ nhất nhất sẽ không tìm đến cậu!

"..." Thùy Trang nghĩ đi nghĩ lại.

Ừm, kể ra cũng có vẻ có lý...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro