30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoan, khoan đã." Diệp Lâm Anh hơi lơ mơ. "Tiếp tục ở cùng phòng? Anh ấy định ở đây bao lâu?"

Trong lòng Thùy Trang vui như hoa nở, nhưng không biểu hiện một chút nào trên mặt, vẫn ra vẻ đạo mạo: "Diệp Anh nghĩ lại xem, lúc trước em nhờ Diệp Anh giúp không phải là để lừa gạt người nhà họ Vũ sao. Bây giờ Vũ Phong đến nhà chúng ta ở, chúng ta sống ngay dưới mí mắt anh ta, càng phải cẩn thận hơn, nhất định phải đóng giả thành một đôi vợ chồng thật sự mới được! Không chỉ phải ở cùng phòng, hành động cử chỉ bình thường cũng phải thân mật ân ái."

Diệp Lâm Anh tiếp tục lơ mơ: "... Ví dụ?"

"Ví dụ, bình thường chúng ta phải ôm ấp nhiều hơn trước mặt anh ta, thỉnh thoảng thì hôn hít chẳng hạn." Thùy Trang bắt đầu ba hoa. "Đây là điều cơ bản nhất giữa vợ chồng đấy!"

Diệp Lâm Anh: "..." Tuy em không biết rốt cuộc giữa vợ chồng phải sống chung thế nào, nhưng cứ cảm thấy chị nói vậy có gì đó không ổn.

"Còn về chuyện anh ta định ở đây bao lâu, em cũng không biết. Em chỉ biết là em không muốn gặp anh ta, nếu anh ta biết điều chắc sẽ không ở lâu lắm, nhà chúng ta chẳng ai chào đón anh ta hết." Mặc dù ngoài miệng Thùy Trang nói vậy, nhưng trong lòng thì ước ao Vũ Phong ở đây thật lâu vào, chí ít cũng phải để mình và Tiểu Diệp vun đắp tình cảm chứ, nếu không thành công, cũng phải tiếp xúc cơ thể thân mật mới được, tốt nhất là có thể nhân lúc này để gạo nấu thành cơm luôn.

Trời đất chứng giám, Thùy Trang thật sự rất ghét Vũ Phong, nhưng giờ phút này thì nàng cực kỳ cám ơn anh! Thật sự là đến rất đúng lúc! Quả thật là thần trợ công!

Diệp Lâm Anh: "..." Cô không còn gì để nói cả, cái gì cũng bị Thùy Trang nói hết rồi, trong miệng toàn là lý lẽ, cô còn nói gì được nữa? Phản đối thì có vẻ không được phúc hậu lắm, nếu đã đồng ý giúp thì nên giúp người ta đến cùng, diễn cho thật tốt, không được lùi lại.

Diệp Lâm Anh nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cả hai cũng đều là phụ nữ, hình như thân mật một chút cũng không sao cả, nếu muốn nói là chịu thiệt thòi thì phải là Thùy Trang chịu thiệt thòi mới đúng, Thùy Trang được rất nhiều người thích mà, trông thế nào cũng giống như là mình được lợi nhỉ!

Sau khi Diệp Lâm Anh "suy nghĩ cẩn thận" xong, cười với Thùy Trang nói: "Ừ, em biết rồi, cứ làm như chị nói đi, nhất định em sẽ không để anh ấy nhìn ra sơ hở đâu." Dù thế nào mình cũng không thể để Thùy Trang cưới một người đàn ông như vậy về nhà được, quá lãng phí, rõ ràng Thùy Trang xứng đáng có được một người tốt hơn thế nhiều.

(Trời, rốt cuộc cô đã suy nghĩ cẩn thận thế nào vậy!)

"..." Thùy Trang không còn biết nói lại thế nào. Mấy thứ nàng vừa nói đều chỉ là những cái cớ rất vớ vẩn, trên đời này, chí ít là ở Việt Nam, phần lớn các cặp vợ chồng tương đối dè dặt đúng mực, chả mấy ai ôm ấp hôn hít trước mặt người khác. Thật ra nàng cũng chỉ nói năng tùy tiện thôi, không trông chờ vào việc Diệp Lâm Anh sẽ đồng ý, ngờ đâu...

Có phải nàng nên vui mừng vì Tiểu Diệp của nàng rất "ngu ngốc" không, đúng là dễ bị lừa, ừm, có điều cái dáng vẻ ngơ ngác kia cũng đáng yêu quá ~

Đáng thương thay, Diệp Lâm Anh không am hiểu lắm về phương diện này. Cô tưởng người có tiền thường đi theo trào lưu tây hóa, cho nên vợ chồng ôm ấp hôn hít nhau trước mặt người khác có thể là chuyện rất bình thường. Hơn nữa cô vô cùng tin tưởng Thùy Trang, nếu Thùy Trang đã nói vậy, cô tin ngay.

...

Vũ Phong thu dọn hành lý của mình xong thì đi lên tầng ba gặp ông Nguyễn, thăm ông Nguyễn là lý do anh dùng để đến Nguyễn gia ở một thời gian. Đây là cái cớ mà anh và ba mẹ đã bàn bạc kỹ lưỡng, trước khi đi Vũ Ngũ và Kim Trí cứ dặn dò anh mãi, nói là nếu muốn gả vào Nguyễn gia, có được sự ủng hộ của ông Nguyễn là điều rất quan trọng, được ông yêu thích thì sau này kết hôn sẽ dễ dàng hơn.

Chính Vũ Phong cũng thấy rất có lý. Ông Nguyễn lớn tuổi rồi, hơn nữa còn bệnh nặng phải nằm trên giường suốt, dựa theo tình hình của ông, chắc là rất mong mỏi sớm ngày có cháu nội. Dù sao sức khỏe của ông cũng không tốt, chả biết sẽ đi vào ngày nào, cho nên nhất định nỗi khát khao có cháu nội sẽ không nhỏ.

Vũ Phong cảm thấy đây là một điểm rất tuyệt để ra tay. Anh đã nghĩ ra rất nhiều cách, làm ông Nguyễn chấp nhận đề nghị để nàng sinh con cho Vũ Phong chính là một trong số đó. Lúc đó tài sản sẽ thuộc về con của mình.

Chỉ cần có con, vậy thì cái gì cũng có hết, cái nhà này sớm muộn gì cũng là của anh. Anh còn trẻ, ông Nguyễn thì có vẻ không còn sống được bao lâu, đến lúc đó anh không cần hầu hạ trưởng bối, sẽ trở thành chủ nhân chân chính của cái nhà này.

Cách nghĩ của anh đúng là hay thật, nhưng anh không biết, trước đây Thùy Trang có thể kết hôn nhanh chóng với Diệp Lâm Anh chính là do ông Nguyễn thúc giục nàng đấy. Nếu so sánh với Thùy Trang thì ông Nguyễn càng không muốn Vũ Phong gả về nhà mình, ai cũng được, chỉ cần không phải anh! Nếu không Vũ Phong cảm thấy nhất định mình sẽ tức chết ngay lập tức! Đây chính là lịch sử tối tăm khiến ông phải khắc cốt cả đời, trước đây gai mắt với tôi, vậy thì giờ đừng hòng muốn tôi coi trọng các người! Cút xa được bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho tôi!

"Chú Nguyễn !" Vũ Phong mang quà vào phòng của ông Nguyễn. Phòng của ông Nguyễn được thiết kế đặc biệt, nếu nói là phòng ngủ, nó càng giống một phòng bệnh cao cấp hơn, bên trong có rất nhiều dụng cụ.

"Là Phong à, sao cháu tới đây?" Ông Nguyễn tựa lưng vào đầu giường, cầm tờ báo trong tay. Hôm nay tinh thần ông không được tốt lắm, định ăn trưa xong sẽ xuống sân đi lại một chút, không ngờ đột nhiên nghe được tin Vũ Phong tới đây!

Trong lòng ông Nguyễn như có hàng vạn con ngựa chạy rầm rầm, nhưng trên mặt thì vẫn mỉm cười: "Đã lâu rồi cháu không đến thăm chú Nguyễn , dạo này bận rộn lắm hả?"

"Không phải cháu đã rút ra một chút thời gian rảnh đến thăm chú rồi sao." Vũ Phong làm bộ nho nhã thư sinh ngồi xuống ghế, trò chuyện với ông Nguyễn vô cùng thân mật. "Chú Nguyễn, gần đây chú thấy sao, có khỏe hơn chút nào không?"

Ông Nguyễn cũng giả bộ vui mừng, nói: "Khỏe hơn nhiều, dạo này thời tiết ấm áp, có thể ra ngoài đi lại rồi."

"Vậy thì cháu yên tâm rồi." Vũ Phong cũng lộ vẻ vui mừng trên mặt.

Hai người diễn kịch mà y như thật vậy.

Vũ Phong cảm thấy lão già này sống chết thế nào kể ra cũng chẳng liên quan đến anh nhiều lắm, nếu không phải vì có mục đích riêng, anh cũng không phải mất thời gian để ngồi đây hầu chuyện lão đầu này đâu.

Ông Nguyễn thì càng tuyệt tình hơn. Thật ra ông hận không thể làm Vũ Phong mau chóng đi chết đi, vậy thì con gái mình được giải thoát vĩnh viễn rồi.

Sau mười lăm phút hai người trò chuyện "ấm áp ôn hòa" với nhau, Vũ Phong nhẹ nhàng nói: "Thùy Trang vừa bảo cháu xuống ăn cơm. Chú Nguyễn đã ăn chưa, nếu chú chưa ăn, để cháu ở đây ăn cùng chú."

"Không cần đâu, chú ăn chậm lắm, mà bây giờ chú vẫn chưa đói." Ông Nguyễn vội vàng từ chối, trong lòng thì nôn ọe, cậu ở đây làm tôi không thể nuốt nổi đấy biết không, đúng là mất khẩu vị.

Tất nhiên Vũ Phong cũng mong vậy. Anh vẫn có nhiều thời gian để lấy lòng nịnh nọt ông Nguyễn, bây giờ phải tập trung đối phó với đôi "vợ chồng" kia mới là chuyện quan trọng hơn nhiều.

Vũ Phong đi rồi, ông Nguyễn gọi quản gia đến hỏi: "Anh ta muốn ở đây bao lâu?" Cút sớm một chút mới được chứ!

"Anh ta không nói, nhưng chắc là sẽ không nhanh đâu." Vẻ mặt quản gia đầy quỷ dị nói. "Có điều tôi vừa thấy hình như tiểu thư rất vui sướng thì phải."

"Cái gì?" Cả người ông Nguyễn không thể thoải mái lên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro