36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Thùy Trang rất muốn dùng súng bắn chết Vũ Phong, sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng vào lúc mấu chốt này, bầu không khí khó khăn lắm mới có được, tự nhiên bị phá hỏng, rốt cuộc tôi và anh có thù oán gì hả?

Nàng không muốn để ý tới Vũ Phong, cho nên đơn giản là không thèm lên tiếng, đối phương không được trả lời, chắc là sẽ đi thôi, sau đó mình sẽ tìm cơ hội để tiếp tục chuyện lúc nãy.

"Em Trang, em đã ngủ chưa?" Thế nhưng hiển nhiên người bên ngoài không phải loại dễ dàng lùi bước, anh gọi một lần không được trả lời, lại gọi lần thứ hai thứ ba thứ tư, hơn nữa giọng càng lúc càng to.

Trên trán Thùy Trang nổi gân xanh: "Đã ngủ rồi, anh về đi!" Ngữ khí cực kỳ hung dữ.

" Thùy Trang, em dậy rồi à, mở cửa ra được không, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Thùy Trang: "..." Muốn đánh nhau lắm rồi đấy! Cái gì mà em dậy rồi à, tôi không muốn dậy anh cũng phải gọi tôi dậy cho bằng được, vậy anh hỏi tôi ngủ chưa để làm gì?

Kìm nén nỗi xúc động muốn đánh người, Thùy Trang xuống giường mở cửa, không còn cách nào cả, nàng dám chắc nếu mình không ra đuổi, khẳng định Vũ Phong sẽ lại càng gọi to hơn.

Thùy Trang mở cánh cửa ra một nửa, lạnh mặt hỏi: "Anh có chuyện gì, tôi và Tiểu Diệp ngủ rồi."

"Anh..." Vũ Phong vừa mở miệng đã ngây cả người, Thùy Trang đang đứng trước mặt và Thùy Trang của lúc bình thường không hề giống nhau. Bình thường thì mặc âu phục váy công sở kiểu cách, mang dáng vẻ của một tinh anh, hiện tại chỉ mặc áo sơ mi vải đen gài 3 cúc trên, hơn nửa xương quai xanh, da thịt đều lộ ra ngoài, tuy không phải lộ hết, nhưng Vũ Phong có thể dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình để thề, đây tuyệt đối là vóc dáng tuyệt vời nhất mà anh từng thấy!

Anh cảm thấy cả người mình đều tê dại, nếu người này trở thành vợ mình, chỉ nghĩ thôi đã...

"Rốt cuộc anh có chuyện gì mà phải nói vào lúc này?" Thùy Trang cau mày. Người đàn ông này vừa nhìn thấy cơ thể mình đã bắt đầu lộ rõ vẻ dại gái, nếu Tiểu Diệp cũng chảy nước miếng với mình như vậy, đương nhiên mình sẽ hoan nghênh hết mức, chứ còn anh ta hả, ha ha, không mắng cho đã xem như giữ thể diện cho anh ta rồi.

Vũ Phong hồi phục lại, có điều vì vừa rồi thị giác bị chấn động quá, mặt anh hơi ửng đỏ. "Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, em đến phòng anh được không, ở đây nói chuyện không tiện."

"Nói ngay ở đây!" Thùy Trang chả thèm chớp mắt một cái.

"Ở đây thật sự không tiện, chuyện này thật sự rất quan trọng!" Vũ Phong cực kỳ khoa trương, nói như thể thật sự có chuyện vậy.

"Nói ngay ở đây!" Thùy Trang hoàn toàn không động đậy, nàng không nghĩ Vũ Phong có thể có chuyện gì quan trọng phải nói với nàng.

Tôi đến phòng anh? Anh tưởng đầu óc tôi bị bệnh à!

"Thật sự là chuyện rất quan trọng, là về cô Diệp đấy!" Vũ Phong biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng nôn nóng.

Đầu tiên là Thùy Trang ngây ra, sau đó thì cơn giận bùng nổ: " Tiểu Diệp làm sao, anh đã làm gì cô ấy?" Hoàn toàn là ngữ khí chất vấn, hơn nữa âm lượng còn rất lớn, nghe qua là biết cực kỳ tức giận.

"Anh làm sao có thể làm gì cô ta, em Trang, sao em lại nói anh như vậy, anh là người xấu như thế sao?" Bị Thùy Trang mắng như vậy, Vũ Phong cảm thấy mình quá là oan ức, hai mắt rưng rưng nói. "Hơn nữa cô ta là tổng tài phu quân của tập đoàn Nguyễn Thị, anh đâu dám làm gì cô ta."

"Vậy anh muốn nói gì với tôi?" Thùy Trang không tin Vũ Phong, tiếp tục bực tức lườm nguýt anh.

Tuy rằng Vũ Phong thầm hận vì Diệp Lâm Anh được Thùy Trang thích đến thế, nhưng anh không quên mục đích chính, cho nên tiếp tục bày ra dáng vẻ vừa nôn nóng vừa tủi thân. "Ở đây thật sự không tiện nói chuyện, đến phòng anh nói được không? Anh... Anh sợ bị cô Diệp nghe thấy."

"Nói ngay ở đây! Tôi không có chuyện gì phải giấu Tiểu Diệp cả, anh cứ nói thẳng ra là được!" Tuy Thùy Trang rất muốn biết Vũ Phong định nói chuyện gì về Diệp Lâm Anh, nhưng đầu óc nàng cực kỳ tỉnh táo, Vũ Phong đã mơ ước vị trí tổng tài phu quân của tập đoàn Nguyễn Thị từ lâu lắm rồi, đến phòng anh ta liệu có chuyện gì tốt đẹp? Đối mặt với loại người không biết liêm sỉ này, một chút cơ hội cũng không thể cho anh ta!

"..." Vũ Phong uất nghẹn, sao lại không có hiệu quả, không phải cô rất thích tên họ Diệp kia sao, tôi có chuyện quan trọng về cô ta muốn nói với cô, không phải là cô nên ngoan ngoãn đi cùng tôi à.

Tại sao lại không có hiệu quả?

Thấy Vũ Phong lại bắt đầu đờ ra, Thùy Trang mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh có muốn nói không, không nói thì tôi đi ngủ." Nói xong bèn đóng cửa ngay, nếu không quan hệ hai nhà sẽ rất khó giải quyết, vì nàng đã muốn quát lên bảo anh ta cút đi từ lâu rồi, cứ ấp úng mãi, vừa trông đã biết không tốt đẹp gì.

"Đừng, đợi một chút!" Vũ Phong thấy hoàn toàn không có tác dụng, đành phải buông tha cho ý tưởng bảo Thùy Trang đến phòng anh, nếu mục đích chủ yếu không thể thực hiện được, vậy thì cứ hoàn thành mục đích thứ yếu đã. "Chiều nay anh gặp cô Diệp ở ngoài sân, nên nói chuyện với cô ấy một lát, sau đó anh nghe thấy cô ta nói..." Cứ phá hỏng tình cảm của hai người trước đã!

"Cô ấy nói gì?" Thùy Trang cực kỳ căm ghét khi anh thừa nước đục thả câu. "Có gì anh cứ nói thẳng, ấp úng mãi làm gì?"

"Cô ta nói cô ta không yêu em!" Gư nhìn thẳng vào Thùy Trang. "Chính miệng cô ta nói đấy."

Đương nhiên Diệp Lâm Anh không đời nào lại nói như vậy, cô đang được Nguyễn gia nhờ đóng giả người yêu thương của Thùy Trang mà, sao có thể làm ra chuyện tự đào hố chôn mình này được, cho nên tất cả đều do Vũ Phong bịa đặt, dù sao cũng không có ai làm chứng, anh ta muốn nói thế nào thì nói.

Chuyện khác thì còn dễ nói, chứ còn loại chuyện tình cảm này, dù đối chất cũng vô dụng, một khi đã gieo rắc mầm móng nghi ngờ trong lòng, vậy thì sẽ sinh ra ngăn cách, Diệp Lâm Anh có giải thích cũng vô dụng, giải thích mà Thùy Trang tin sao?

"..." Thùy Trang nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, vừa rồi nàng muốn bóp chết Vũ Phong, nhưng giờ nàng không muốn nữa.

Nàng muốn xé xác anh ta!!!

Chuyện Tiểu Diệp không yêu tôi còn cần anh phải nhắc nhở tôi? Tôi đã biết từ lâu rồi đấy biết chưa! Còn cần anh phải xát muối vào vết thương của tôi à!

Đầu tiên là phá hỏng bầu không khí tốt đẹp mà khó khăn lắm tôi mới tạo được, sau đó lại cho tôi một kích bằng cách nói loại chuyện tàn nhẫn này với tôi, tôi thật sự rất muốn hỏi anh, rốt cuộc tôi và anh có thù oán gì???

"Cút!" Thùy Trang đóng cửa 'Rầm' một cái, hiện tại nàng đang giận tới cùng cực, hoàn toàn không muốn nói thêm gì với Vũ Phong, nếu không nàng sẽ không kiềm chế được mà ra tay dùng súng bắn chết người đàn ông trước mặt mất!

"..." Vũ Phong suýt bị cánh cửa đập vào mặt, choáng váng, đây là tình huống gì vậy? Thế này đâu có giống như trong tưởng tượng? Dù Thùy Trang tức giận, thì đối tượng tức giận cũng không thể là anh, là tên họ Diệp kia mới đúng chứ, tại sao anh lại bị quăng cửa vào mặt?

"... Thùy Trang, sao thế?" Nghe thấy tiếng đóng cửa quá lớn, Diệp Lâm Anh thò đầu từ trong phòng tắm ra, khuôn mặt cậu vẫn đỏ bừng, khí nóng chưa tan hết.

Diệp Lâm Anh chỉ thò một cái đầu ra, nhưng trong mắt Thùy Trang thì dáng vẻ này cực kỳ dễ thương mê hoặc, mới vừa tức giận với Vũ Phong, nhưng ngay lập tức đã được trị hết rồi. Ông xã của nàng thật trẻ con đáng yêu làm sao ~

Thùy Trang nhìn Diệp Lâm Anh, cong môi lên cười, không yêu nàng thì đã làm sao, nàng là người tốt nhất, ưu tú nhất, thích hợp với cô nhất, sẽ không có người nào tốt hơn xuất hiện cả, bây giờ không yêu nàng, sau này sớm muộn gì cũng sẽ yêu nàng.

Không phải hôm nay đã vậy rồi sao, tối nay chính là một sự khởi đầu tốt đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro