41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái người Lê thiếu gia kia trông đẹp nhỉ." Diệp Lâm Anh không biết tại sao cô gặp Lý xong lại thấy tự ti, một người rực rỡ sáng chói như vậy đứng bên cạnh Thùy Trang mới xứng đôi đúng không, tuy rằng Vũ Phong cũng đẹp trai, nhưng bên trong thì quá là khiếm khuyết, bề ngoài đẹp mấy cũng vô dụng.

Thùy Trang đang lấy nhiệt kế cho Diệp Lâm Anh bỗng cứng tay lại, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái quay sang hỏi: "Diệp Anh thích anh ta?" Phải rồi, loại thiếu gia khuê các giống Lý quả thực rất được phụ nữ chào đón, nghe nói rất nhiều người theo đuổi anh ta, không phải Tiểu Diệp cũng thích anh ta chứ?

"Hả?" Diệp Lâm Anh khó hiểu. "Hôm nay em mới gặp anh ta lần đầu, có gì mà thích hay không thích, em chỉ cảm thấy anh ta rất đẹp thôi." Nói xong còn quan sát vẻ mặt Thùy Trang, xem nàng có thích Lý không.

"Có cái gì đẹp đâu, đó là do biết cách ăn diện, chứ nếu đổi thành kiểu tóc bình thường, mặc quần áo bình thường cũng chỉ bình thường thôi." Hiếm khi thấy Diệp Lâm Anh khen người khác đẹp, đột nhiên Thùy Trang cảm thấy nguy hiểm, rồi bắt đầu coi Lý là ứng cử viên trở thành tình địch của mình. "Còn không đẹp bằng mấy nhân viên nam trong công ty của chúng ta."

Diệp Lâm Anh: "... Chị rất thân quen với anh ta?" Chị có thù oán với anh ta hả? Rõ ràng là một đại mỹ nam, sao chị lại nói vậy chứ.

"Không thân quen, nhà chúng ta có làm ăn với Lê gia, kể ra thì em và cha anh ta là Thái khá quen thuộc, chứ với anh ta thì chỉ tiếp xúc qua loa thôi. Anh ta cực kỳ đoan chính, chẳng thú vị gì cả, không hiểu sao mà Thành lại chơi với anh ta được." Thùy Trang cảm thấy nguy cơ phải bị diệt trừ ngay từ đầu, vì thế bắt đầu tự cho mình là người đen tối rất cao minh, rõ ràng trước kia có ấn tượng không tồi về Lý, giờ thì trở mặt ngay tức khắc. "May mà được nuôi dạy không tồi, không thì nhất định em sẽ khuyên Thành cách xa anh ta một chút, miễn cho nhiễm phải thói xấu quá thanh cao, vừa nhìn đã thấy khó chịu!"

Diệp Lâm Anh: "..." Thật sự không phải có thù oán đấy chứ?

Có điều xem ra Thùy Trang không thích Lý, trong lòng Diệp Lâm Anh thấy thoải mái hơn. Thật ra cô biết mình đang có tâm tư tiểu nhân, rõ ràng Thùy Trang luôn nói chỉ thích một mình cô, vậy mà cô còn nghi ngờ tới nghi ngờ lui.

"Đo nhiệt độ cơ thể đi." Thùy Trang bôi nhọ tình địch giả tưởng xong, tâm tình tốt hẳn lên. "Cởi quần áo ra." Nói xong thì đẩy Diệp Lâm Anh nằm xuống giường, định bụng tự tay cởi quần áo cho cô.

"Hả? Sao phải cởi quần áo?" Diệp Lâm Anh đã chuẩn bị há miệng để đo nhiệt độ rồi. "Cứ cho vào miệng là được, không phải lần trước cũng cho vào miệng sao."

"Cho vào miệng nhiều lần sẽ không vệ sinh, kẹp dưới nách mới tốt, sau này cứ kẹp nhiệt kế vào nách." Hành động này của Thùy Trang là điển hình cho việc tâm tư bất chính, cởi quần áo ấy hả, chưa nói đến chuyện có thể nhân cơ hội sờ mó, nếu vận khí tốt không biết chừng còn gạo nấu thành cơm cũng nên.

"Để, để tự em cởi là được rồi!" Diệp Lâm Anh lúng túng đẩy Thùy Trang ra. "Chuyện này không cần ai giúp đâu." Nói xong thì giành lấy nhiệt kế rồi chui vào chăn, sau đó mặt mũi đỏ bừng kẹp nhiệt kế trong chăn.

Thùy Trang vô cùng thất vọng, cơ hội tốt thế này mà bị bỏ lỡ.

"Ừm... 36,7 độ, nhiệt độ cơ thể bình thường, không bị sốt." Thùy Trang nhìn nhiệt kế, thở phào một hơi, may mà cảm cúm không bị tái phát.

" Em đã nói rồi mà, em không sao." Diệp Lâm Anh chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. "Đi thôi, xuống dưới ăn cơm, em sắp đói chết mất." Hiện tại cô phát hiện mình không thể ở chung yên ổn cùng phòng với Thùy Trang được, tim đập nhanh cực kỳ.

...

Lý nhỏ giọng hỏi Thành: "Thành, tình cảm của mấy chị cậu tốt thật, trông rất ân ái. Bình thường họ cũng như vậy à?" Lúc này, cả anh và Thành, Vũ Phong đều đã ngồi trong nhà ăn.

Đương nhiên, vị trí không khác gì so với trong phòng khách vừa nãy, Lý và Thành ngồi cạnh nhau, Vũ Phong ngồi đối diện với các anh, phân chia rất rõ ràng.

"Phải đó, không phải tớ đã nói với cậu từ lâu rồi sao. Chị Trang rất yêu thương chị rể họ của tớ, chưa bao giờ to tiếng với chị rể họ hết, chị rể họ chỉ cười một cái với chị ấy thôi là chị ấy vui sướng cực kỳ!" Thành nói rất to, Vũ Phong ngồi đối diện cũng nghe rõ rành mạch. "Nếu sau này vợ tớ cũng tốt với tớ giống như chị Trang đối với chị rể họ thì tuyệt quá rồi, à không, chỉ cần giống một nửa thôi tớ cũng rất vui."

Vũ Phong và Lý nghe xong đều không rõ cảm nhận thế nào, Lý nói tiếp: "Trước kia cậu nói với tớ, tớ cứ tưởng cậu khoa trương lên, không ngờ lại thật sự ân ái như thế."

"Đáng ghét, đã bao giờ tớ nói lung tung đâu." Thành giả vờ tức giận. "Lý, cậu chẳng tin tớ chút nào cả!"

"Sao thế, ai chọc cho Thành đại thiếu gia của chúng ta tức giận vậy?" Đúng lúc này, Thùy Trang và Diệp Lâm Anh xuống tầng, vừa mới vào nhà ăn đã nghe thấy Thành than thở cái gì mà "chẳng tin tớ".

Lý vừa định giải thích đã bị Thành giành trước, anh cười rồi cáo trạng: "Là Lý đấy. Lúc trước em nói với cậu ấy là chị rất yêu thương chị rể họ, rất ân ái với chị rể họ, cậu ấy còn không tin, hôm nay gặp mới tin lời em."

Lý xấu hổ muốn chết, Thành này thật sự quá ngu ngốc, mấy lời này nói thầm với nhau là được rồi, sao lại nói ra trước mặt đương sự chứ.

"Ồ? Sao Lê thiếu gia lại nghĩ vậy?" Trên mặt Thùy Trang là nụ cười mỉm, thật ra trong lòng vô cùng khó chịu, biết ngay là cái loại thiếu gia khuê các kiểu này là lắm quy củ phép tắc mà, không nhìn nổi khi nàng kết hôn với phụ nữ! Sao chúng tôi không thể ân ái hả? Đúng là chó lại bắt chuột chỉ biết nhiều chuyện! Sao lúc trước mình lại thấy anh ta thuận mắt chứ, bây giờ nhìn lại, kỳ thực cũng chẳng ra làm sao! Lại còn là loại lắm mồm lắm miệng nữa!

Thùy Trang kéo chiếc ghế bên phải Thành ra, nói: "Tiểu Diệp, Diệp Anh ngồi đi!" Còn mình thì ngồi xuống bên phải Tiểu Diệp, rồi quay sang nhìn Lý, nàng vô cùng muốn nghe câu trả lời của đối phương.

"Không, không, em chỉ đoán thôi." thật sự rất hối hận khi hỏi Thành về vấn đề này, quá là bẽ mặt.

Ánh mắt Thùy Trang lạnh lùng, ha ha, anh giỏi thật đấy, đoán vợ chồng người ta không sống tốt, có điều nàng không nói thẳng ra, dù sao Lý cũng là bạn của Thành, nàng cũng phải cho em họ mình chút mặt mũi.

Thành hoàn toàn không nhận ra không khí kỳ lạ giữa Thùy Trang và Lý, anh chỉ coi chuyện vừa rồi như đùa giỡn, căn bản không để trong lòng, anh múc một bát canh cho Lý: "Lý, cậu nếm thử xem, đầu bếp nhà chị Trang nấu canh ngon lắm."

"Ừ, được." Lý cũng thuận theo để thay đổi đề tài, uống một hớp xong thì khen. "Đúng là hương vị rất ngon."

"Tất nhiên rồi! Chị rể họ thích ăn canh này nhất, đầu bếp này là do chị Trang đặc biệt mời đến chỉ để phụ trách nấu canh thôi đấy!" Thành lại bắt đầu khen ngợi chị họ của mình, nói xong còn dùng ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Lâm Anh, hy vọng Diệp Lâm Anh có thể biểu hiện ra một chút cảm động ~

Thùy Trang nghe xong lại bắt đầu đắc ý, nếu nàng có cái đuôi, có lẽ đã vểnh lên tận trời rồi. "Không có gì, chỉ cần Tiểu Diệp thích là tốt rồi, muốn ăn gì cũng được hết." Cứ phải gọi là ân cần.

Diệp Lâm Anh vùi đầu vào ăn cơm để che giấu sự xấu hổ, cảm giác này không còn là xấu hổ ở mức bình thường nữa. Hôm qua ân ái trước mặt Vũ Phong thì cũng thôi, đó là vì không còn cách nào cả, nhưng hôm nay lại ân ái trước mặt nhiều người như thế, cô thấy mình sắp không nuốt nổi, buồn nôn quá, về chuyện này thì đúng là hai chị em kia rất có khả năng, có thể tạo ra một bầu không khí tình sắc như thế mọi lúc mọi nơi, quả là thiên phú dị bẩm.

Tiếp theo sau đó mới coi như Lý được mở rộng tầm mắt, cái gì là bà xã tốt hai mươi bốn chữ hiếu, chính là nói về Thùy Trang, ăn một bữa cơm mà hầu hạ y như công chúa, sắp mù mắt rồi đấy biết không! Người theo đuổi anh thì rất nhiều, nhưng anh dám khẳng định, tuyệt đối không có một ai có thể làm vậy với mình giống như Thùy Trang làm cho Diệp Lâm Anh.

Thế này thật sự không muốn làm người ta ghen ghét đố kỵ cũng khó, vừa rồi Thành nói rất đúng, sau này vợ mình cũng có thể tốt với mình bằng một nửa Thùy Trang đối với Diệp Lâm Anh cũng là tốt lắm rồi.

Vũ Phong thì đã được mở mang kiến thức từ trước, ngồi một bên không hề lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng quăng mấy ánh mắt về phía Diệp Lâm Anh.

Hừ, cứ ân ái đi, chia tay nhanh thôi!

Thật ra anh rất muốn nói mấy câu, nhưng Thành đang ngồi đối diện, anh sợ mình vừa mở miệng đã chọc tức Lý, không biết chừng thằng bé độc ác kia sẽ nhắc đến chuyện trước đây của mình, cho nên cứ ngậm miệng là hơn, tạm thời nhẫn nhịn một chút!

Ăn tối xong, người mà trong lòng bách chuyển thiên hồi nhất chính là Lý, anh đang phân tích lợi thế và khó khăn của mình, lợi thế tất nhiên là điều kiện của bản thân, mà khó khăn thì cũng rất rõ: quá ít thời gian ở chung cùng Thùy Trang, căn bản không có cách nào để bồi đắp tình cảm, nên cũng không có hy vọng để chen vào giữa Thùy Trang và Diệp Lâm Anh.

Phải nghĩ ra một cách nào đó, một cách để tới gần Thùy Trang...

Đầu óc Lý vẫn luôn hữu dụng, lúc ăn tối xong anh đã nghĩ ra một đối sách khá hoàn hảo, có điều phải về nhà bàn bạc với ba đã, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro