44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Lý đến tập đoàn Nguyễn Thị làm việc đã được quyết định như vậy. Nếu Thùy Trang đã đồng ý với đối phương, tất nhiên sẽ không qua loa, sắp xếp cho Lý làm trợ lý của Thái Trung, là một chức vị có thể học hỏi được rất nhiều thứ.

Đừng nhìn danh nghĩa là trợ lý, Thái Trung là một trong những thư ký trực thuộc của nàng, trong một vài trường hợp còn quan trọng hơn mấy nhân viên cấp cao nhiều, là một chức vị với quyền lực rất lớn.

Những người có thể được Thùy Trang chọn làm thư ký trực thuộc đều vô cùng vô cùng xuất sắc, loại bỏ vô số người được để cử mới chọn ra được, bất kể là về phương diện nào đều có kinh nghiệm phong phú hơn Lý, cho Lý làm trợ lý của họ hoàn toàn không phải hạ thấp anh.

"Trong lúc làm việc, Lê thiếu gia có thắc mắc gì cũng có thể hỏi thư ký Thái Trung, nếu cậu ấy không tiện, anh có thể đi tìm thư ký Bảo Lâm, cậu ấy là thư ký thủ tịch của Nguyễn Tổng." Lúc ban đầu Lý tới không hề gặp được Thùy Trang, mà là Hoàng Khương tiếp đón anh, điều này khiến anh rất thất vọng. Anh tưởng với giao tình của hai nhà, nhất định Thùy Trang sẽ đến chào hỏi anh chứ.

"Cám ơn đặc trợ Hoàng Khương." Lý mỉm cười trả lời. "Chuyện lần này phải làm phiền đến công ty của các anh, ba tôi và tôi đều vô cùng cảm kích chị Nguyễn , bây giờ chị ấy có tiện không, tôi muốn gặp mặt nói lời cảm ơn."

"Chắc là không sao đâu, Nguyễn Tổng vừa đến công ty, chắc vẫn chưa làm việc." Hoàng Khương cũng cười đáp lại, có điều anh chỉ cười ngoài mặt thôi, rồi nhìn Lý bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, không biết có phải do anh nghĩ nhiều quá không, cứ luôn cảm thấy anh chàng Lê thiếu gia này là lạ thế nào ấy, vẻ mặt rất giả tạo.

Hoàng Khương luôn là người nhạy bén, giỏi hơn Thùy Trang trong chuyện tình cảm nhiều. Anh chưa nói chuyện với Lý nhiều mà đã đoán ra đây cũng là một người đàn ông hướng về ngai vàng tổng tài phu quân của tập đoàn Nguyễn Thị. Nhưng nghe Thùy Trang nói, Lý đã biết chuyện anh kết hôn, vậy chắc không thể vẫn tiếp tục ôm tâm tư này được.

Bởi vì danh tiếng của Lý trong xã hội thượng lưu rất vang dội, Hoàng Khương muốn không biết cũng khó, anh rất khó để tưởng tượng nổi một thiếu gia thiên bạch khuê các mà ai ai cũng khen ngợi lại làm ra hành vi như kẻ thứ ba thế này, tuy rằng quả thật anh là một kiểu mẫu rất phù hợp với danh hiệu tổng tài phu quân của tập đoàn Nguyễn Thị trong cảm nhận của mọi người.

Hy vọng là chỉ mình nghĩ ngợi nhiều thôi...

'Cốc cốc'. Cửa văn phòng của Thùy Trang được gõ vang.

Thùy Trang đang xem một dự án của công ty chi nhánh bên Anh, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng lên mà chỉ nói: "Vào đi." Bình thường, người gõ cửa văn phòng của nàng chỉ có Hoàng Khương, còn mấy thư ký như Bảo Lâm nếu có chuyện gì đều gọi điện thoại nội tuyến.

Lý mang theo tâm tình thấp thỏm mở cửa ra, không chỉ là hồi hộp vì sắp gặp Thùy Trang, chính bản thân công ty này cũng khiến anh hồi hộp. Tổng công ty của Nguyễn Thị quả nhiên khác hẳn so với các công ty khác, chí ít thì cũng không giống với công ty của Lê gia, rộng lớn gấp mấy lần, điều kiện cũng tốt hẳn, nhất là tầng 35 quan trọng bậc nhất này, bầu không khí không hề giống như bình thường. Anh đã nhìn thấy nơi đây trong TV nhiều lần, nhưng được thấy tận mắt thì đây là lần đầu tiên.

"Chị Thùy Trang." Lý bày ra một nụ cười hoàn mỹ nhất chào hỏi Thùy Trang.

"À, là Lê thiếu gia." Thùy Trang vừa nghe Lê giọng nói không phải của Hoàng Khương thì khó hiểu, trong nhất thời nàng chưa nhớ ra thư ký nào của mình có giọng nói này, cũng thấy kỳ quái sao không gọi điện thoại nội tuyến trước mà đã vào, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Lý.

Ở đây là công ty, tuy Lý chỉ là nhân viên tạm thời của công ty, nhưng Thùy Trang cũng muốn anh có thể công tư phân minh, cách xưng hô chị Thùy Trang này thật sự không thích hợp.

Thùy Trang chính là điển hình cho câu nói chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn, nếu Diệp Lâm Anh đến tìm nàng, khẳng định nàng sẽ cảm thấy gọi thế nào cũng dễ nghe.

Hiện tại nàng đã bắt đầu làm việc, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, nàng không muốn có ai quấy rầy, nếu đổi thành Diệp Lâm Anh thì trái lại, nàng sẽ cực kỳ hoan nghênh, còn người khác hả, bái bai nha. "Hoàng Khương không tìm anh?" Thùy Trang tưởng Hoàng Khương chưa sắp xếp chức vị cho Lý, nên Lý mới tìm nàng.

Lý từ từ đến gần: "Vừa rồi em đã nói chuyện với đặc trợ Hoàng Khương, chỉ là em muốn gặp mặt chị nói cám ơn, ba và em đều rất cảm kích chị, chuyện lần này là một sự giúp đỡ rất lớn đối với nhà em."

"Tiện tay giúp đỡ thôi, Lê thiếu gia không cần để trong lòng. Anh không hiểu chuyện gì có thể hỏi thư ký Thái Trung, cậu ấy không ở đây thì hỏi thư ký Bảo Lâm, thật sự không được nữa thì đi tìm Hoàng Khương, không có chuyện gì trong công ty là cậu ta không biết." Trên cơ bản, Thùy Trang và Hoàng Khương đều nhất trí cách nghĩ: chuyện này chẳng là chuyện gì to tát hết, cứ giao cho mấy thư ký là được.

"Cám ơn chị Thùy Trang." Lý nhân cơ hội đưa ra lời mời. "Không biết buổi trưa hay buổi tối chị Trang có rảnh không, em muốn mời chị một bữa để tỏ lòng biết ơn."

Thùy Trang rất muốn từ chối, nhưng Lê gia có quan hệ rất tốt với Ngô gia, lại còn có quan hệ hợp tác với Nguyễn gia, bất kể suy xét từ phương diện nào, mình đồng ý đều hợp tình hợp lý, cũng chỉ là một bữa cơm thôi, không có lý do gì để từ chối cả.

Vì thế Thùy Trang gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, vậy để trưa nay đi."

Nhận được câu trả lời của Thùy Trang, Lý vô cùng hài lòng, ra quân thuận lợi, chỉ cần tiếp tục duy trì tình trạng này, để Thùy Trang nhìn thấy những điểm tốt của mình, lâu ngày sinh tình hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng còn chưa vui sướng được mấy giây, bất chợt nghe Thùy Trang nói: "Buổi tối thì không được, tối tôi phải về ăn cơm cùng Tiểu Diệp ." Buổi trưa Diệp Lâm Anh cứ khăng khăng muốn ăn ở cantin dành cho nhân viên, hại hai người không thể ăn cùng nhau, Thùy Trang đã cảm thấy uất ức lắm rồi, nếu đến tối mà còn không được ăn cùng, vậy thì cuộc sống của nàng còn hy vọng gì nữa.

Lý thật sự không nhịn được phải giật khóe miệng, Diệp Lâm Anh này đúng là không đâu không có, Thùy Trang thời thời khắc khắc đều nhớ đến chị ta. Bình tĩnh bình tĩnh, đừng lo lắng, mình đã bắt đầu bố trí, nhất định sẽ từng bước một nắm giữ được trái tim Thùy Trang

"Vậy được, em sẽ đặt nhà hàng." Tuy trong lòng Lý đang có rất nhiều suy nghĩ u ám, nhưng nụ cười vẫn hoàn mỹ như trước.

"Có thể." Thùy Trang gật đầu, sau đó đuổi người. "Anh làm việc đi, thư ký Thái Trung là người nhiệt tình, chắc chắn anh sẽ không thất vọng."

Thật ra Lý vẫn muốn nói rất nhiều chuyện cùng Thùy Trang, nhưng thấy Thùy Trang không nhiệt tình với mình lắm, hơn nữa nghe ngữ khí thế này rõ ràng là muốn đuổi người. Anh nghĩ, có lẽ Thùy Trang thật sự bận rộn, mình không nên quấy rầy thì hơn, vì thế đành phải tạm thời ngừng công kích, dù sao cũng đã hẹn ăn trưa được rồi, có gì thì để lúc ăn rồi nói là tốt nhất.

Lý về phòng thư ký, vị trí là ở bên cạnh Thái Trung. Đối với vị thiên bạch đại thiếu gia của Lê gia nhảy dù vào đây này, thái độ của Thái Trung rất nghiêm túc, mặc dù đối phương là cấp dưới của mình, nhưng anh không thể đối đãi giống những cấp dưới bình thường được, có điều dù sao cũng không tranh miếng cơm với mình, chung quy Lý cũng không thể trở thành nhân viên chính thức của Nguyễn Thị, cho nên Thái Trung cũng không cảm thấy nguy cơ với mình.

Thật ra trong phòng thư ký, ngoại trừ Bảo Lâm ra, thái độ của năm người khác đối với Lý đều khá tốt, các anh không có ảo tưởng gì về Thùy Trang giống Bảo Lâm. Bảo Lâm muốn làm tổng tài phu quân của tập đoàn Nguyễn Thị, còn mấy người Thái Trung chỉ đối đãi với Thùy Trang giống như fan hâm mộ đối với thần tượng, chuyện kết hôn với Thùy Trang chẳng hạn, các anh căn bản chưa từng ôm ấp giấc mộng đó.

Điều này cũng có liên quan đến thái độ của Thùy Trang. Bảo Lâm là thư ký thủ tịch của nàng, trong các trường hợp đi công tác hay các bữa tiệc quan trọng cần có bạn trai đi cùng, nàng chỉ biết dẫn Bảo Lâm theo, bởi vì thực sự năng lực của Bảo Lâm xuất chúng hơn cả.

Hành động này của Thùy Trang triệt để xóa bỏ mọi ảo tưởng của những thư ký khác với nàng, nếu biết rõ không có khả năng, sẽ không mong chờ mù quáng nữa.

Bảo Lâm tràn ngập căm thù đối với loại nhân viên nhảy dù vào công ty như Lý, tuy anh không biểu hiện ra mặt, nhưng mấy người Thái Trung đã ở chung khá lâu với anh chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Bảo Lâm chính là người như vậy đấy, đề phòng đàn ông y như đề phòng trộm cướp, bất cứ chàng trai nào tiếp cận Thùy Trang đều thấy ngứa mắt.

Mà thân phận của Lý cũng đã được công bố vào sáng nay, người ta không phải nhân viên chính thức, chỉ đến để học tập tiếp thu kinh nghiệm. Lúc Bảo Lâm nghe về thân phận của Lý, anh chỉ biết, người này nhất định là đối thủ cạnh tranh lớn nhất từ trước đến nay của mình.

Xuất thân của Lý thật sự rất tốt, khác hẳn so với những người dựa vào năng lực để đứng dậy như các anh. Ưu thế của người ta như vậy, Bảo Lâm tự nhận dù mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Không chỉ là thế, Lý còn đẹp có khí chất, không, là rất đẹp, không kém gì các minh tinh trong giới giải trí, thậm chí còn đẹp hơn cả Phạm Dương lần trước đến công ty tìm Thùy Trang, điều này khiến Bảo Lâm phải uất nghẹn, ngoại hình của mình kém Lý, hơn nữa Lý còn trẻ tuổi hơn.

...

Sau khi công việc buổi sáng kết thúc, Lý mang tâm tình sung sướng đi ăn trưa cùng Thùy Trang. Hoàng Khương có biết chuyện này, nhưng mấy người trong phòng thư ký thì không biết, các anh cùng nhau đến nhà ăn dành cho nhân viên cao cấp vừa ăn trưa vừa bàn tán về Lý.

"Thái Trung, Lý kia thế nào?" Người hỏi là thư ký Sỹ, anh là người duy nhất đã kết hôn trong số các thư ký, tính tình hơi hóng chuyện một chút.

"Mau nói đi!" Những người khác cũng rất muốn biết, Bảo Lâm cũng dựng thẳng tai lên nghe cẩn thận.

"Chậc, nếu cậu ấy không phải là thiên bạch của Lê gia, tôi thật sự rất lo cậu ấy sẽ cướp mất bát cơm của tôi." Thái Trung đánh giá rất cao về Lý. "Vô cùng thông minh, vừa dạy là hiểu, hơn nữa nói năng rất êm tai, thái độ cũng khiêm tốn, tôi là đàn ông mà nhìn cậu ấy cũng thấy thoải mái, không hổ là thiếu gia thiên bạch khuê các."

"Tôi cũng có ấn tượng rất tốt về cậu ấy, sáng nay trợ lý của tôi có việc không ở đây, cậu ấy còn giúp tôi một lúc." Một thư ký khác cũng gật đầu phụ họa. "Thật sự không nhìn ra là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa."

"Vậy mới đúng là một danh môn khuê tú, đương nhiên gia giáo rất tốt rồi." Quả thật thủ đoạn mua chuộc lòng người của Lý rất cao, chỉ một buổi sáng đã giành được thiện cảm rất lớn từ Thái Trung. "Tôi nghe nói Lê gia chỉ có mình cậu ấy là con trai, không biết sau này người phụ nữ nào lấy được cậu ấy nữa, nhất định là phải tích phúc tám đời đấy."

"Đâu phải, Lê gia có một người con riêng mà, chỉ là không công khai thôi, trên mạng đầy tin tức kia kìa." Sỹ biết chuyện này khá rõ, lúc nào anh cũng hứng thú về những bí mật trong các hào môn.

"Đúng rồi, cậu ấy có bạn gái chưa?" Lại một thư ký khác hóng chuyện hỏi Thái Trung.

Thái Trung lắc đầu: "Tôi đâu biết, mới quen người ta nửa ngày sao có thể không biết xấu hổ mà đi hỏi chuyện riêng tư của người ta chứ."

Sỹ trả lời: "Chắc là chưa đâu. Có nhiều tin tức về Lý lắm, cậu ấy đẹp trai, rất được nhiều người chú ý, nhưng cho tới giờ tôi chưa nghe nói cậu ấy có tình cảm với ai."

Nghe được Lý chưa có bạn gái, đột nhiên Thái Trung bộc phát ra một ý nghĩ: "Sss... Các anh có cảm thấy, thật ra cậu ấy rất xứng đôi với Nguyễn Tổng nữ thần của chúng ta không?"

Lời này vừa nói ra, Bảo Lâm như bị sét đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro