75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, con không thể ly hôn!" Những lời lúc trước Diệp Lâm Anh còn có thể chịu nhịn được, thế nhưng bảo cô ly hôn thì quá đáng lắm rồi, đây là quyết định mà cha mẹ bình thường sẽ nói ra sao?

"Không ly hôn chẳng lẽ lại để mày làm cả nhà bẽ mặt theo mày à?" Ông Diệp không thể chịu nổi nhất chính là việc Diệp Lâm Anh chống đối ông ta. Chỉ cần Diệp Lâm Anh cãi một câu là ông ta lại giống như đánh máu gà vậy, không mắng cho mấy câu thì tuyệt đối không bỏ qua. Bây giờ Diệp Lâm Anh lớn rồi, ông ta còn thường xuyên ra tay đánh nhiều hơn lúc cậu còn nhỏ. "Ly hôn, nhất định phải ly hôn! Mày không chịu ly hôn tao sẽ tìm đến tận nhà kia, làm ầm ĩ náo loạn lên, xem bọn chúng có đồng ý không!"

Ba người khác đều không nói gì, nhưng chỉ cần xem sắc mặt là biết, không ai đứng về phía Diệp Lâm Anh hết, thật giống như trong cái nhà này chỉ có bốn người họ, còn Diệp Lâm Anh là thừa thãi vậy.

Tại sao chứ, rõ ràng tôi chẳng cần gì trong cái nhà này, không cần nhà cũng không cần tiền, chỉ cần các người tham dự hôn lễ của tôi; càng không trông chờ vào cái gì mà chúc phúc, chỉ cần làm bộ làm tịch là được, dù sao cũng không thể chỉ có cha mẹ của một bên có mặt trong hôn lễ, chỉ một chút yêu cầu nhỏ nhoi ấy mà cũng không thể đáp ứng sao; thậm chí còn bắt tôi ly hôn, các người coi kết hôn là thứ gì, trò chơi à, nói kết là kết nói ly là ly, chỉ vì nó khiến các người không vui bẽ mặt?

Theo như tình huống hiện tại, Diệp Lâm Anh cảm thấy không cần thiết phải nói gì nữa, có nói thêm nhiều đến đâu với bọn họ cũng chỉ là vô dụng. Cô phải chịu đựng cuộc sống thế này đã là quá đủ rồi, cô không muốn về sau Thùy Trang cũng phải chịu đựng cái nhà này mỗi ngày!

Đã không vừa ý nhau được, Diệp Lâm Anh nhặt nốt chỗ rau kia xong thì đứng dậy rời đi: "Hai ngày sau con sẽ cho người mang thiệp mời đến, có đi hay không là tùy mọi người."

Nói xong thì quay người rời đi, mặc cho Ông Diệp mắng chửi phía sau.

Ông Diệp hô hoán với những người khác: "Ngăn nó lại! Không được để nó làm cả nhà bẽ mặt!" Sau đó thì cũng tự đứng dậy đuổi theo.

Nhưng mà Diệp Lâm Anh chạy đi rất nhanh, chỉ một lát đã xuống tầng, mấy người ông Diệp đuổi theo đằng sau nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp Diệp Lâm Anh. Sau khi ra khỏi tiểu khu không được một lát, đột nhiên bọn họ nhìn thấy Diệp Lâm Anh lên một chiếc xe, hơn nữa còn là xe rất xịn.

Mấy người nhà Diệp Lâm Anh không đuổi theo nữa. Ông Diệp cũng không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng ông ta có thể nhận ra đó là xe xịn, hoàn toàn không giống với loại xe mà hàng xóm láng giềng trong tiểu khu này thường đi.

Ông ta không biết, nhưng Diệp Minh Long và Diệp Lâm Anh thì biết rõ. Diệp Minh Long nói: "Đó là Bentley, kiểu dáng này ít nhất cũng phải từ ba đến năm trăm vạn."

"..." Ông Diệp trợn trừng mắt, cả căn nhà của bọn họ cũng chưa được năm trăm vạn đấy biết không!

"Xem ra chị ta ở rể trong một gia đình rất có tiền, thảo nào mà không cần cái gì trong nhà, đi loại xe tốt như vậy, có lẽ chị ta cũng gai mắt với chút đồ trong nhà ấy chứ!" Diệp Minh Long cảm thấy vận số của Diệp Lâm Anh thật sự là quá tốt, nhà bạn gái của cậu ta cũng có chút tiền, nhưng không thể nào mua được Bentley, tại sao Diệp Lâm Anh lại tốt số như thế?

Có điều cậu ta nghĩ đến chuyện người đàn ông kia nhất định rất xấu xí là lại thấy cân bằng một chút, ít ra thì bạn gái cậu ta cũng rất xinh đẹp, nếu chồng của Diệp Lâm Anh đẹp, có thể cậu ta sẽ không nói được gì, hơn nữa đẹp thì sẽ không thèm để mắt đến cái loại như Diệp Lâm Anh này.

Bốn người mang theo tâm tình phức tạp quay về nhà, sau đó thì ngồi vào bàn nói về hôn sự của Diệp Lâm Anh.

"Ba, đến lúc đó chúng ta có tham dự hôn lễ không?" Diệp Lâm Anh không thể đưa ra ý kiến được. Chuyện Diệp Lâm Anh ở rể quả thật sẽ làm cả nhà bẽ mặt, nhưng mà đối phương lại nhiều tiền đến mức có thể đi được Bentley, vậy thì chút bẽ mặt đó cũng chả sao cả, dựa theo tính cách của Diệp Lâm Anh, nhà bọn họ được thơm lây còn không phải là rất dễ dàng sao.

Hiển nhiên mấy người kia cũng nghĩ vậy. bà Quyên nhìn sắc mặt ông Diệp, rồi lên tiếng: "Vậy thì cứ đi xem sao, khó khăn lắm Diệp Lâm Anh mới tìm được một người có điều kiện tốt như thế, chúng ta phản đối cũng không hay lắm." Đứa con chồng tìm được một người có điều kiện tốt như vậy, bà ta nói không ghen tỵ chắc chắn là giả, bà ta cũng hy vọng con trai mình có thể tìm được một nhà như vậy lắm chứ, không, nếu tốt hơn thế thì càng tuyệt!

Nhưng tình hình thực tế thì không phải vậy, nhà bạn gái của con trai mình không thể đi nổi Bentley, bà ta cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Còn hôn lễ thì nhất định phải đi, nhà giàu như vậy, không biết chừng mình còn thơm lây được, nếu bọn họ không đi, không phải là kết thù với người ta sao.

Điều duy nhất làm bà Quyên được an ủi chính là, Diệp Lâm Anh ở rể, con trai bà ta không cần ở rể, chỉ riêng điều này thôi cũng tốt hơn Diệp Lâm Anh gấp vạn lần!

Ông Diệp cũng hiểu ý của bà Quyên, không thể ngăn cản hôn sự này được, bỏ lỡ một nhà thông gia có tiền như vậy thì quá đáng tiếc, có điều ông ta vừa nặng lời như thế với ông Diệp, lúc này cũng không tiện thu hồi lại.

"Được rồi, chờ thiệp mời được mang đến rồi nói tiếp, tôi muốn xem xem rốt cuộc nhà kia là thế nào." Ông Diệp ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, nếu không phải nể mặt đối phương có tiền như thế, ông ta đã xông thẳng đến nhà làm loạn rồi, đến Nguyễn Thị gây sự thì bị bắt, nhưng đến nhà của đối tượng mà con mình kết hôn để gây sự dù sao cũng không thể cũng bị bắt chứ?

Cho nên mới nói, nỗi lo lắng trước đây của Diệp Lâm Anh căn bản chỉ là dư thừa. Cô biết người nhà cô thích cố tình gây sự, nhưng cô đã quên mất một điều, bọn họ càng yêu tiền hơn, không thì sao có thể bằng mọi giá cũng muốn moi tiền của cô chứ, thỏa hiệp vì chút tiền đương nhiên vẫn có thể nhịn xuống được.

"Sao, người nhà Diệp Anh nói thế nào?" Vừa thấy Diệp Lâm Anh về nhà, Thùy Trang đã đến hỏi. "Bọn họ có đến tham dự hôn lễ không?"

"Em cũng không biết, có thể có, có thể không, có khi sẽ đến để phá hỏng cũng nên." Cô vừa nhớ lại lúc nãy ông Diệp bảo cô ly hôn là lại thấy tức ngực, nhưng cô sẽ không nói gì với Thùy Trang, sợ Thùy Trang đau lòng. "Hai ngày sau em sẽ nhờ người mang thiệp mời đến, đợi đến lúc đó rồi nói."

"Ha ha ha ha, không sao đâu, không cần sợ có người đến phá hỏng, Diệp Anh tưởng em chỉ ngồi không thôi à?" Thùy Trang cảm thấy Diệp Lâm Anh cẩn thận quá mức. "Diệp Anh đó, sau này chuyện của chúng ta công khai rồi, Diệp Anh sẽ phải ứng phó với rất nhiều người nữa, phải phô bày thật nhiều khí thế vào, đừng có sợ này sợ nọ, Diệp Anh sợ cái gì chứ? Đến lúc đó sẽ có không biết bao nhiêu người đến nịnh bợ Diệp Anh nữa đấy!"

Diệp Lâm Anh nhìn Thùy Trang, hắc tuyến: "Em không nhìn ra đấy, chị cũng tự kỷ quá!" Nịnh bợ em còn không phải vì chị à!

Mấy hôm sau, vào lúc cách hôn lễ chỉ còn hơn mười ngày, cuối cùng người của Diệp gia cũng nhận được thiếp mời của Diệp Lâm Anh.

Đương nhiên thiếp mời cực kỳ tinh xảo, mở ra xem, bên trong còn có ảnh cưới của Thùy Trang và Diệp Lâm Anh, tấm ảnh cũng đẹp khỏi chê, là chụp từ góc độ bên cạnh, trán của hai người nhẹ nhàng dựa vào nhau, vô cùng ấm áp.

Ông Diệp muốn xem người đầu tiên. Ông ta vừa mở thiếp mời ra đã choáng váng, hai tay run rẩy đưa thiếp mời cho bà Quyên, hỏi: "Xem hộ tôi xem, đây là hai con đàn bà đúng không?"

"Cái gì?" Ông Diệp vừa nói xong, ba người khác cũng sững ra, đàn bà?

Diệp Lâm Anh kết hôn cùng một người phụ nữ? Làm sao có thể? Việt Nam không có bất cứ một điều luật nào cho phép phụ nữ và phụ nữ có thể kết hôn!

Bà Quyên nhìn thấy xong cũng sợ hãi, phụ nữ? Trời!

Diệp Minh Long và Diệp Minh Tuấn nhìn thấy xong thì không chỉ sợ hãi đơn giản như vậy, ánh mắt hai người như sắp rơi xuống đất đấy biết không!

Người kết hôn với Diệp Lâm Anh chính là Thùy Trang! Tổng tài của tập đoàn Nguyễn Thị, Thùy Trang!

Oh my god!       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro