85 + 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gái mình không biết xấu hổ đến mức này, cũng là nằm ngoài dự kiến của ông Nguyễn, ông thấy câu chuyện được đăng kín cả trang báo, cảm thấy 囧囧, toàn viết cái gì thế này, rõ ràng là con lừa người ta về!

Thế nhưng bất luận lúc bắt đầu và quá trình như thế nào, cứ có kết quả tốt là được rồi, kể ra đây cũng là một tâm sự của ông, trước đây không tổ chức hôn lễ lại còn thêm cả kỳ hạn ba năm cho nên luôn cảm thấy không chân thực, giờ thì tốt rồi.

Lúc này ông Nguyễn mới có cảm giác con gái mình thực sự sắp cưới chồng.

Dưới bầu không khí hài hòa êm dịu này, cuối cùng hôn lễ cũng được chuẩn bị chu đáo vẹn toàn. Thùy Trang còn mời Hoàng Khương làm chứng trong đám cưới, Hoàng Khương cảm thấy đau khổ cực kỳ, vừa muốn anh làm trâu lại vừa muốn anh làm ngựa, dù có cho tiền thưởng gấp mười lần cũng cực khổ quá! Thật sự không phải là cuộc sống của con người mà!

Càng quá đáng hơn là, Thùy Trang và Diệp Lâm Anh kết hôn xong còn định đi hưởng tuần trăng mật trong một thời gian dài, Hoàng Khương đã có thể đoán trước được tương lai mình sẽ thê thảm đến mức nào.

...

"Ngày mai là kết hôn rồi, hồi hộp không?" Một đêm trước ngày kết hôn, Thùy Trang nằm trên giường vươn tay trái kéo bàn tay trái của Diệp Lâm Anh, để nhẫn của hai người được kề sát nhau. "Đôi nhẫn này được làm từ cùng một viên đá quý, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đúng không?"

"Ừm." Trả lời Thùy Trang đó là Diệp Lâm Anh cũng nắm chặt tay lại...

--------///----------

Chớp mắt một cái đã đến ngày tổ chức hôn lễ. Vì có rất nhiều người tham gia vào việc chuẩn bị hôn lễ, cho nên Thùy Trang và Diệp Lâm Anh không có gì phải làm, chỉ cần tự chuẩn bị cho bản thân để lên sân khấu làm nghi thức là được.

Hôn lễ được tổ chức rất long trọng rất hoàng tráng, nghi thức sẽ được bắt đầu vào 11 giờ trưa, được tiến hành ở trên bãi cỏ rộng mênh mông trong đại trạch Nguyễn gia, sau đó là mời cơm mời rượu. Có gần một nghìn người được mời đến tham dự hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.

Đến mười rưỡi sáng, khách khứa trên cơ bản đều đã đến đông đủ, Thùy Trang và Diệp Lâm Anh cũng đang ở trong hai căn phòng khác nhau để chuẩn bị kỹ càng, chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của hai người đều được tháo ra, vì đến khi làm nghi thức hôn lễ sẽ có phần trao nhẫn.

Hôm nay Diệp Lâm Anh mặc âu phục màu đen sọc đen nhạt, Thùy Trang thì mặc váy cưới trắng tinh tế, tóc của hai người đều được chải chuốt tỉ mỉ, trên người không có một chỗ nào là không tinh tế.

"Chị Diệp Anh, có phải chị hồi hộp lắm không?" Người đang đứng bên cạnh để giúp sửa sang lại cho Diệp Lâm Anh chính là em họ của cô, Bi, hôm nay được mời làm phù dâu. Người thân bên phía Diệp Lâm Anh, có vẻ như ngoại trừ cả nhà Ông Diệp, đa phần đều có mặt.

Vì là hai người phụ nữ kết hôn nên đương nhiên không có phù rể, hai bên đều mời sáu phù dâu, tổng cộng là có mười hai phù dâu, trong số đó có đầy đủ bạn bè đồng nghiệp người thân, nhân số đông đảo, các phù dâu của Diệp Lâm Anh đều mặc váy đen sọc đen nhạt còn bên phía Thùy Trang thì cùng mặc màu trắng tinh.

"Em nhìn ra được chị rất hồi hộp hả?" Diệp Lâm Anh soi gương nhìn trái nhìn phải. Cái chuyện hai người phụ nữ kết hôn này quả nhiên rất kỳ quặc mà, cũng không biết hôm nay khách khứa đến tham dự hôn lễ sẽ nghĩ gì về hai người nữa.

Bi hắc tuyến nói: "Ai cũng nhìn ra hết, chị không thấy tay chị đang run à?"

Diệp Lâm Anh: "..." Có rõ ràng như vậy sao?

Sau khi Bi và mấy phù dâu khác nhìn khắp một lượt thấy Diệp Lâm Anh không có chỗ nào bất ổn, mới nói: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, bọn em đi đây, chị ngồi đây chờ cũng đừng run rẩy nữa đấy. Bọn em đi trước nhá?" Thật ra mấy người họ cũng hồi hộp gần chết luôn, nhưng để Diệp Lâm Anh thấy yên tâm, chỉ có thể làm ra vẻ bình tĩnh.

"Ừm." Diệp Lâm Anh vẫy tay với mấy người họ, trong nghi thức các phù dâu phải lên sân khấu trước.

Đúng 11 giờ, hôn lễ bắt đầu. Đầu tiên, Hoàng Khương là người làm chứng phải lên sân khấu, sau khi nói mấy câu từ công thức thì đến lượt người làm chủ hôn. Người chủ hôn là ông ngoại của Diệp Lâm Anh, bởi vì ông có bối phận lớn nhất. Ông lão đã phải chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước những lời sẽ nói khi làm chủ hôn, ông cũng không biết tại sao cháu ngoại mình lại kết hôn với một người phụ nữ, nhưng thấy đối phương không phải người tầm thường, ông cũng không biết phải nói gì nữa.

Sau đó chính là hai đoàn phù dâu lên sân khấu, vốn dĩ phải là bên phía này cô dâu lên trước, nhưng cả hai bên đều là phụ nữ, bên nào lên trước cũng đều không ổn thỏa.

Hai nhóm phù dâu trắng đen cùng vào một lúc thật sự là làm mù mắt mọi người luôn, ngay cả chính mười mấy phù dâu cũng cảm thấy là lạ thế nào ấy. Vốn dĩ nếu làm phù rể thì phải đưa phù dâu đi vào, giờ thì vui thật, người đứng bên cạnh là phụ nữ, thật sự là kỳ quái khó nói thành lời.

Hoàng Khương đứng ở phía trước âm thầm thở phào một hơi, may mà mình chỉ được mời làm chứng thôi.

Tiếp đó giới đồng và hoa đồng xuất hiện làm cho tất cả mọi người có mặt đều thấy moe đến mức tan chảy cả tim, trời ơi, tìm ở đâu ra hai bé gái đáng yêu quá vậy, trông thật là xinh đẹp, một bé thì ngoan ngoãn ôm một chiếc gối cưới nhỏ, một bé thì vừa đi vừa tung hoa.

Cuối cùng chính là thời khắc xúc động lòng người nhất, đôi tân nhân vào sân.

Khi khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ vang lên, Thùy Trang mặc váy cưới trắng tinh cùng ông Nguyễn xuất hiện ở bên trái lối đi dài, Diệp Lâm Anh mặc âu phục đen cùng cậu mình xuất hiện ở bên phải, vốn dĩ vị trí này là của ông Diệp, nhưng đã bị chính ông ta đánh mất.

Hai người đối mặt nhau ở cửa lối đi, đều bất giác bật cười, sau đó bước trên lối đi được trải thảm đỏ thẫm trong tiếng nhạc chúc phúc.

Khách khứa hai bên đều nín thở nhìn đôi tân nhân này, vốn đang cảm thấy hai người phụ nữ nhất định sẽ rất quái lạ, nhưng bây giờ trông cũng tốt đấy chứ, không phải là rất xứng đôi sao.

Cuối cùng cũng tới cuối lối đi, hai người đứng nhìn nhau. Rồi trong những tiếng kinh thán của tất cả mọi người, Thùy Trang nhẹ nhàng ôm cổ Diệp Lâm Anh nhướn lên một nụ hôn thật dài. Cũng nhờ nụ hôn này mà sự hồi hộp căng thẳng của Diệp Lâm Anh bỗng biến mất, hiện tại cảm thụ duy nhất của cô chính là thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, trong mắt Thùy Trang, chỉ cảm thấy yêu cô cực kỳ.

"Khụ khụ!" Hoàng Khương hắng giọng mấy tiếng, khách khứa bên dưới đều cười khẽ, Nguyễn Tổng của bọn họ không thể chờ đợi được rồi kìa.

Trải qua những lời chúc của người làm chứng, người chủ hôn, cha mẹ trưởng bối là đến khoảng khắc quan trọng nhất, đôi tân nhân cùng nói lời nguyện cầu và trao nhẫn.

Diệp Lâm Anh nắm chặt bàn tay trái của Thùy Trang, nói: "Em lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận chị trở thành người bạn đời của em, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu chị, trân trọng chị, cho đến lúc chết."

Thùy Trang cũng cầm tay trái của Diệp Lâm Anh, vừa thịnh trọng vừa tâm tình nói: "Chị lấy danh nghĩa của Chúa, trịnh trọng xin thề: chấp nhận em trở thành người bạn đời của chị, kể từ hôm nay, bất luận hạnh phúc hay tai họa, giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, đều yêu em, trân trọng em, cho đến lúc chết."

Lúc hai người nói lời thề, bên dưới có không ít người rưng rưng nước mắt, hai người phụ nữ có thể cử hành một hôn lễ long trọng như vậy là điều khó khăn biết chừng nào chứ.

Kế tiếp là trao nhẫn cưới. Khi hai người cầm đôi nhẫn được làm từ cùng một viên đá quý đeo cho đối phương, cảm giác hạnh phúc tràn ngập nội tâm cả hai, sau này nhất định họ sẽ luôn ở bên nhau.

Trao nhẫn xong, trong tiếng vỗ tay của khách khứa, hai người lại ôm hôn nhau lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro