Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đề bài: Đóng vai Cám kể lại chuyện Tấm Cám

Nhiều khi ta cứ làm mà không hề nghĩ đến kết quả. Vì lòng đó kị của ta quá lớn. Có lẽ ta không có sắc đẹp của người kia, cũng không có tài năng giống người đó. Cái duy nhất ta có được đó là tính toán, hạ tay hãm hại. Cho đến lúc ta chạm vào kết cục, lúc đó mới biết ta quá đỗi ngây thơ, lúc đó mới biết hối hận, cũng đã muộn rồi

Ta tên Cám, là con gái vợ kế của một phú ông. Vợ ông ta mất sớm, mẹ ta dùng chút mưu tính đã có thể danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân, còn ta, nghiễm nhiên trở thành một tiểu thư. Vận may như mỉm cười với mẹ con ta. Không lâu sau khi cưới mẹ, lão gia qua đời, mẹ ta trở thành chủ nhân că nnhà này. Cái chướng mắt duy nhất đó là người ông ta để lại - đứa con gái đầu lòng của ông ta - Tấm.

Tấm, chị ta là một mĩ nhân. Mái tóc óng mượt thướt tha, khuôn mặt phúc hậu xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh ánh sao bàng bạc. Tuy nhiên, chị ta rất ngốc, ta thấy vậy, có lẽ là hiền đến phát ngốc. Nhưng dù thế nào mọi người cũng vẫn thương Tấm hơn ta. Ta đã đố kị với chị ta từ lúc biết được điều đó chăng?

Ngay từ nhỏ ta đã dược mẹ dạy dỗ rằng phải hơn người. Họ nói ta có nét giống Tấm, vì thế ta ghét chị ta. Ghét cái tính hiền thục ủy mị đó, ghét cả khuôn mặt đẹp đẽ ta có vài phần giống. Vì thế, để chúng ta không giống nhau nữa, một là nhan sắc của ta phải thay, hai là dung nhan chị ta phải đổi. Với ta, ta chọn vế thứ hai.

Ta xúi mẹ bắt Tấm làm việc. Và điều đó hợp ý mẹ ta. Bà bắt chị ta làm mọi việc, từ giạt quần áo đến dọn phòng cho ta. Dần dần Tấm trở nên giống một gia nhân hơn. Ta là tiểu thư, Tấm là giúp việc, ai có thể, ai dám nói ta và chị ta giống nha? Nhìn Tấm vất vả, Tấm cực nhọc, ta hả hê.

Một ngày nắng mẹ gọi ta và Tấm đến, giao cho mỗi người một giỏ trống, hứa hẹn ai mò được nhiều tép nhất sẽ được thưởng yếm đào. Ta bực tức không nguôi. Mẹ thừa biết ta không thể mò tép. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt lấp láy đầy hy vọng đứng bên cạnh mình, ta nghiên ăng nhận giỏ cùng Tấm ra đồng.

Ta mới hổn hển đến được bờ ruộng, Tấm đã xắn ống quần lên cao bước xuống tìm tìm mò mò từ lâu. Ta nhìn đôi bàn tay của mình, rồi nhìn vào cái giỏ xách theo, tiếp đó quăng cái giỏi sang một bên. Cứ thế này Tấm sẽ được yếm đào sao? Suy nghĩ một chút là ra. Ta liền mỉm cười, nhón chận chạy đi chơi. Trời sẩm tối quay lại, vừa kịp lúc Tấm lên bờ. Quả nhiên giỏi tép đã đầy. Ta vui vẻ ca lên

Chị Tấm ơi chị Tấm

Chị lội cho sâu

Kẻo về mẹ mắng

Tấm thật sự cắn câu. Chị ta tái mặt vội vàng quay lại bờ nước ngụp lỗi kĩ càng. Ta trên bờ cũng không rảnh tay, nhanh chóng "thu dọn" hộ Tấm rồi nhảy về trước. Mẹ nhìn vào giỏ của ta cười phá lên, nhanh chóng đưa ta yếm đào, lại đưa tay lấy cái giỏ tép đi. Dĩ nhiên trong giỏ đầy những con tép vẫn còn tươi, đều là ta trút từ giỏ Tấm sang giỏ ta

Tấm về nhà thấy ta mặc yếm đào mới, hốc mắt đỏ lên, quay đầu bỏ đi, bước chân vội vãn như đang bị chậm trễ công chuyện. Bẵng đi một thời gian ta liền không để ý đến

Liền vài tháng sau, ta bỗng nhiên đẻ ý Tấm có điều bất thường. Mọi lúc chị ta ngồi thẫn thờ như vô hồn, chỉ có đến giờ ăn cơm là nhanh nhẹn, nhưng khi ăn lại chỉ được vài hạt; ăn xong còn không rửa bát ngay lập tức, còn biến mất một lúc. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ta cố tình bám theo, trông thấy chị ta cầm bát cơm ra giếng lẩm bẩm một hồi, tay thì tung cơm xuống giếng. Chị ta bỏ đi rồi ta lại gần giếng xem: Trong nước không còn một hạt cơm nào! Tấm quả nhiên có bí mật. Nghĩ vậy ta mò theo chị ta vài bữa, gắng học thuộc mấy lời kì lạ chị ta lặp đi lặp lại rồi mách mẹ, giục bà lừa Tấm đi xa. Mẹ liền bảo Tấm đưa trâu đi ăn đồng xa, còn mẹ con ta ra giếng.

Bống bống bang bang

Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta

Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người

Ta kinh ngạc trông thấy từ dưới bóng nước hiện lên một con cá bống vảy vàng khổng lồ. Ta xuýt xoa, thật đẹp. Ta thực muốn nuôi. Mẹ ta lại không thấy vậy, bà ngay lập tức lấy vợt lưới bắt bống lên mổ thịt. Ta tiếc rẻ nhưng lại không can ngăn, chỉ lén mẹ đem phần thịt mẹ phần ta ném xuống giếng, lấy xương còn sót lại vùi vào đống tro bếp. Tấm đưua trâu về, chị ta lại ra giếng, chân ta không thuận lòng mà bám theo, đến nơi đã thấy chị ta đầu gục thành giếng khóc nức nở. Ta phuổi váy bỏ đi. Đồ yếu đuối. Cũng chỉ là một con cá bống thôi mà.

Vương quốc đang có biến, vương quân thay đổi. Vua cũ băng hà, thái tử lên ngôi. Cả vương quốc sôi sùng sục vì vị vua mới văn võ song toàn, khôi ngô tuấn tú. Đặc biệt, nhà vua cho mời tất cả thần dân họp lại, tổ chức tiệc hội 3 ngày, song song với đó là việc tuyển hậu. Chẳng mấy hốc mọi nhà may treo biển hết hàng, nhân công làm việc cật lực mới đủ áo váy mới cho nữ nhân trên vương quốc đủ dùng. Ta à mẹ không ngoại trừ. Tấm cũng muốn đi. Mẹ nhìn chị ta khinh miệt nhưng vẫn buông lời nhẹ nhàng, hứa nếu Tấm hoàn thành mọi việc sẽ cho phép. Mặc cho ta cố tình bày vẽ bừa bộn, chị ta vẫn hoàn thành, đủ thấy mong ước của Tấm mãnh liệt lắm. Ta bực bội đạp đổ thúng thóc và thúng gạo xuống làm hai loại trộn lẫn vào nhau. Mẹ liền lợi dụng bắt Tấm ở nhà phân loại thóc và gạo, tiếp đó hai mẹ con ta trẩy hội, mặc kệ chị ta khóc lóc ra sao.

Đi được một đoạn ta nhớ ra mình quên hưa cài trâm lên tóc. Đó là chiếc trâm đẹp nhất. Mẹ dừng chân tại một quán nước còn ta thuê ngựa cưỡi về nhà. Không muốn thấy Tấm nên ta đi vào bằng cổng sau. Thập phần kinh ngạc, thóc và gạo đã phân loại xong để ngay ngắn trong bếp. Ta bất chọt nghe thấy tiếng ngựa ở đầu hè. Một cô gái áo váy thanh thiên đang trèo lên ngựa. Từ cô gái đó tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng nhưng cuốn hút. Còn ai ngoài Tấm? Ta bặm môi, chị ta từ bao giờ có váy áo đẹp như vậy? Không cam tâm, ta lén đi theo Tấm. Đến gần bờ sông ta nảy ra một ý. Ta nhặt lên một viên sỏi nhằm hướng đầu mạnh mã mà ném tới. Con ngựa lồng lên, Tấm hãm không nổi, cả người và ngựa phi đi mất. Chưa đến một phút sau tiếng võng lọng tới gần. Là nhà vua đang đi qua cầu. Thỏa mãn không để nhà vua gặp Tấm, ta thúc ngựa quay về quán nước, tiếp tục cùng mẹ trẩy hội.

Khi đến được trung tâm hội đã có ngàn người tụ tập, mọi người đều đứng dóng cổ lên ngóng cái gì đó. Ta tò mò liền chen chúc vào. Thật lâu sau mới đến được phía giữa. Nghe mọi người nói, nhà vua khi qua cầu vớt được một đôi hài ucar nữ tử, nghĩ đó là điềm lành liền ra lệnh cho mọi người thử hài. Chỉ cần vừa chân lập tức phong Hậu. Ta sao không đoán ra cái hài rơi ở sông là của ai chứ? Đến gần hơn nữa ta ngửi được mùi hương đó. Đúng là của Tấm. Mẹ ta không biết, bà nhanh tay kéo ta lên phía trước. Vị quan đồng ý cho ta thử hài. Ta mang chút hy vọng. Khuôn mặt ta có phần giống chị ta, vậy chân cũng có thể chứ? Nhưng ta thấy vọng. Không vừa. Vậy thì chỉ còn chút hy vọng Tấm và con bạch mã kia đi thật xa không kịp về đây mà thôi.

Mọi chuyện đâu có như ta muốn? Từ đám đông bước ra một nữ nhân thiên thanh thanh thoát, nàng dùng trân trần tiến tới. Vị quan e ngại sợ chiếc hài bị bẩn, nhưng như cảm nhận được khí chất không bình thường liền đồng ý. Ta nhìn thấy tất cả, thấy mẹ ta rít lên khi Tấm lôi từ trong vạt áo ra một chiếc hài y hệt, thấy tân vương dịu dàng dìu chị ta lên kiệu hồi cung. Ta làm sao? Ta cay đắng chịu đựng. Tấm một bước lên làm Hoàng Hậu, thử hỏi ta có thể chịu được bao lâu?

Tấm về cung vẫn còn nhớ tới mẹ con ta, sai người đem về nhà không biết bao nhiêu thứ quí. Mọi người đều nói mẹ con ta có phúc, họ không biết đến đêm ta âm thầm bẻ gẫy tất cả đồ đạc Tấm tặng ta. Bao nhiêu năm ghét bỏ, ta có thể vui vẻ nhận quà cảu Tấm chăng? Tân Hoàng Hậu chỉ vài ngày trước còn dọn phòng giặt quần áo cho ta?

Mẹ ta không phản ứng ra mặt, nhưng ta biết bà cũng thầm ghen ghét, ghét đến mức căm thù. Chính thế, vào ngày giỗ cha mẹ gọi Tấm về. Vài nhát dao chặt đổ cây cau, Tấm chết. Mẹ ta trang điểm cho ta một chút, ta giống Tấm nay lại càng giống hơn. Mẹ đưa ta vào cung thế Tấm. Tân vương nhìn ta thờ ơ nhung không có ý kiến gì cả, chỉ phất ống tay áo bỏ đi. Ta chính thức trở thành tân Hoàng Hậu bị thất sủng.

Thế rồi nhà vua có thú chơi mới. Đó là một con chim vàng anh với bộ lông vũ đẹp tuyệt trần. Nhà vua, trước đã thờ ơ với ta, nay lại lãnh đạm bội phần. Mỗi lời ca của nó đều làm chàng quyến luyến. Nhưng với ta, mỗi lần hót đều vang lên những tiếng kì dị, dù nghe không rõ nhưng làm ta sợ.

Phơi áo chồng tao

Phải phơi bằng sào

Chớ phơi bờ rao

Rách áo chồng tao

Ta lo lắng bèn thừa cơ chàng đi giải quyết công văn đem chim mổ thịt. Chàng tiếc rẻ hỏi ta tại sao, ta nói dối mình có mang, thèm thịt chim.

Trong vườn thượng uyển bỗng đâu mọc lên hai cây xoan đào tươi tốt ngợp rời. nhà vua thích thu sai người mắc võng nằm dưới bóng cây. Thích nằm đó đến mức công ăn đại sự đều mang ra đó giải quyết. Cũng giống như chim vàng anh. Đôi xoan đào thu hút mọi sự chú ý của chàng. Ta tức giận đem chặt đi làm thành một cái khung cửi. Chàng không tức giận như thất vọng hỏi ta, ta nói muốn may áo cho chàng mà không có gỗ tốt.

Ta nói may áo cho chàng là thật. Cây xoan đào tốt cũng là thật. Vì thế, một hôm ta quyết định lên khung cửi. Nhưng mỗi lần kéo ta đều hốt hoảng nghe thiếng Tấm văng vẳng bên tai, âm thanh như bóng như mây nhưng vang vọng, không đâu xa, vang từ chính khung cửi này.

Kẽo cà kẽo kẹt

Lấy tranh chồng chị

Chị khoét mắt ra

Ta sợ. Ta run lên. Tấm đã chết rồi, vậy thứ tiếng đó là gì? Ta mờ mờ hiểu ra, linh hồn của Tấm có lẽ đã nhập vào đôi xoan đào mà ta chặt. Nghĩ vậy, ta lạnh lùng sai người mang ra ngoài, tự tay châm lửa đốt cháy khung cửi. Không có vàng anh, không có xoan đào, không có khung cửi, ta có một cuộc sống hoàng cung bình yên. Hoàng thượng không ngó đến ta ta cũng dần cho qua không suy tính nữa.

Thế rồi, ta đang ngồi đánh đàn ở Nguyệt lâu liền có lính tới bắt ta giam vào lãnh cung. Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có người tới thăm. Nhà vua và một cô gái. Ta sững sờ nhìn giai nhân đi bên cạnh chàng. là Tấm? Phải? Là Tấm. Chị ta đẹp hơn trước rất nhiều, cũng không có lấy điểm nào giống ta nữa. Chị ta cao ngạo hơn trước bao nhiêu? Ta, sau bao lần hãm hại, cuối cùng vẫn chuốc lấy thất bại. Ta mong Tấm vẫn còn chút ngây thơ, vẫn còn chút thương người, cất giọng nhún nhường hỏi rằng tại sao càng ngày chị ta càng đẹp. Tấm chỉ cười hiền

"Có muốn đẹp không đẻ chị giúp?"

Ta tin tưởng vào lòng thương người của Tấm liền bằng lòng. Tấm không cho ta biết chị ta đã đào sẵn một cái hố, lại sai người đun nước nóng trăm độ. Đến lúc ta biết còn có thể làm gì? Ta mỉm cười nhìn dòng nước nóng đổ lên đầu, lại nhìn Tấm lẳng lặng nhìn ta lạnh lùng. Ta biết, đã đến lúc bị báo ứng rồi.

Gieo gió thì gặt bão

Đến bước đường này ta làm sao có thể thanh minh? Ta có tội, ta hối hận rồi. Hối hận rồi không thể sửa chữa. Ta phải trả giá.

Đề bài: Đóng vai Tấm kể lại chuyện Tấm Cám

Chặng I: Trước khi Tấm trở thành Hoàng Hậu

Ta chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày ta mồ côi, lại khong nghĩ đến việc rồi ta sẽ ra sao trong tương lai. Nhưng cái gì đến sẽ đến, ta không thể ngăn cản.

Tên ta là Tấm, là con gái đầu lòng của một phú ông. Ta sống trong cảnh sung túc hạnh phúc cho đến khi mẹ mất. Cha nạp mẹ kế vào nhà. Mẹ kế khong phải người tốt, lại mang điềm xấu tới nhà ta. Đúng như dự đoán, không lâu sau, cha ta cũng theo mẹ ta mà đi mất. Mẹ kế đứng lên làm chủ gia đình

Mẹ kế có một người con riêng, tên nàng là Cám. Nàng có vài nét giống ta nhưng không được mọi người quí mến. Cám hay gây sự với ta, cùng mẹ kế bắt ta làm việc.

Nhiều lúc thật giống như kiệt sức. Nếu như bắng tuổi ta phải được đi học, được dạy dỗ nữ công gia chánh, được mặc đẹp chơi vui, ta lại quanh quẩn làm một người hầu. Ta từ một tiểu thư chân yếu tay mềm, giờ phải làm mọi việc của một gia nhân. Các bác giúp việc thương ta, nhưng làm sao được đây? Ta đành cắn răng chịu đựng qua ngày.

Một hôm mẹ kế gọi ta và Cám đến, hứa rằng nếu ai bắt được nhiều tép hơn sẽ thưởng yếm đào. Ta sung sướng. Ta biết rõ Cám khong thể mò cua bắt tép. Yếm đào sẽ thuộc về ta thôi. Ta những tưởng Cám bỏ cuộc, không ngờ nàng cũng hậm hực đi theo ta ra đồng. Ta nhanh chân bỏ xa nàng một đoạn, lúc Cám đến nơi ta đã xuống ruộng bắt được vài con. Cám cũng không thèm tìm mò như ta mà nhảy đi chơi. Ta tự tin sẽ nhận được yếm đào mà ta muốn. Xẩm tối Cám quay lại, ta cũng vừa bắt xong. Trong giỏ đều là những con tép tươi ngon, ta thích thú nhìn Cám không có gì trong giỏ. Nàng ta có vẻ không quan tâm, nhìn ta e dè cất lên

Chị Tấm ơi chị Tấm

Đầu chị lấm, chị lỗi cho sâu kẻo về mẹ mắng

Ta nghe Cám nói có bảy tám phần chột dạ. Mẹ kế ghét nhất là tóc bị bẩn. Nếu thấy ta bẩn như vậy sẽ không cho ta yếm đào nữa htif sao? Nghĩ vậy ta liền vội vàng quay lại dòng khe gội đầu lại một lượt kĩ càng. Đến lúc lên bờ, không thấy Cám đâu ta còn không ngạc nhiên, nhưng giỏ tép của ta...Bao nhiêu tép của ta...bao nhiêu công sức của ta... Làm sao ta có thể ngờ, nhân lúc ta gội đầu nàng ta trút hết cá tép sang giỏ nàng rồi chạy về trước? Ta ấm ức không nói nên lời, nước mắt cứ thế chảy ra. Ta bưng mặt khóc.

"Làm sao con khóc?"

Ta ngước đôi mắt tèm lem lên, chỉ trông thấy một bộ râu bạc phơ. Cây gậy phất trần óng ả bên cạnh. Đây là ai? là Bụt sao? Ta đang được gặp Bụt? Ta liền kể lại sự tình. Từ đầu đến cuối Bụt chỉ mỉm cười, cuối cùng hỏi ta

"Con nhìn xem trong giỏ còn con cá nào không?"

Ta vâng lời tuyệt vọng nhìn vào, thật sự còn một con bống bé thật bé. Con bống này có thể làm gì chứ?

"Con đem con bống này về làm bạn"

Nói xong Bụt liền biến mất. Ta không rõ ý của Ngài ra sao nhưng cũng nâng niu Bống, đem Bống về thả vào trong giếng, hàng ngày mang cơm ra hát gọi Bống lên ăn. Cá nagyf càng lớn. Nó như hiểu ta, mỗi lần có tâm sự ta đều nói với nó. Nó cũng chỉ dùng sự im lặng đáp trả. Nhưng cảm giác có bạn thật tuyệt. Ta bớt cô đơn.

Ta không biết Cám để ý ta từ lúc nào, chỉ là một hôm mẹ kế nói ta đưa trâu đi ăn phải đi đồng thật xa, tránh để làng bắt trâu, ta liền nghe lời. Đến lúc về ta mang cơm ra giếng, gọi lần một không thấy, lần hai không thấy, đến lần thứ 3 thì nổi lên một cục thịt. Ta hiểu rằng Bống đã bị mang đi rồi. Ta bật khóc. cảm giác tuyệt vọng tràn về.

"Làm sao con khóc?"

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng đó, ta liền kể lại sự tình.

"Con đi tìm xương Bống, đem chộn vào bốn cái lọ để chân giường, sau khắc sẽ có lúc tiện dùng"

Ta vâng lời đi tìm xương Bống. Nhưng tìm ở đâu? Ta lục tung ngôi nhà, chỉ sợ rằng xương đã bị mèo chó cắp đi mất, còn đâu nwuax mà tìm? Ai ngờ lúc ta bỏ cuộc, một chú gà bất chợt gáy lên

Cục ta cục tác

Cho ta nắm thóc

Ta bới xương cho

Ta nửa tin nửa ngờ tung cho con gà một năm thóc. nó vui vẻ chạy lại bỗ bỗ. Ăn no nên liền chạy vào bếp, lục một lúc đào từ dưới tro lên xương của Bống. Ta sung sướng chôn vào lọ, làm theo lời Bụt dạy.

Ta nghe tin Vương Quốc đổi vua. Thái tử mới lên là người công minh thanh bạch, trí dũng sáng ngời, văn võ song toàn, thập phần tuấn tú. Tân Vương còn mở hội 3 ngày, mời moi người trong Vương Quốc có mặt chung vui, thuận tiện sẽ tuyển Hoàng hậu. Ta biết được cũng là vì mẹ Con Cám ngày ngày thay quần áo mới, bàn chuyện râm ran. Ta háo hức được một lần xem hội, bèn xin mẹ kế cho ta rời nhà một lần. Mẹ kế khinh miệt ta, nói rằng ta phải hoàn thành công việc mới được đi. Ta như được tiếp thêm sức sống, dù Cám đã bay bừa đến như thế nào ta cũng có thể dọn sạch. Thế rồi Cám làm đổ thúng thóc và thúng gạo. Gạo và thóc trộn lẫn vào nhau, ta theo thói quen ngồi thụp xuống dọn dẹp, liền nghe thấy lời mẹ kế nói. Ta thẫn thờ ngồi lại trong gian phòng trống nghe tiếng cười của mẹ con Cám ngày càng xa. "Phân loại thóc và gạo" ư? Ta tỉ mỉ đến ra sao cũng không thể làm. Ta tủi thân, nước mắt đã rơi ra

"Đừng lo, ta sẽ bảo bọn chim sẻ xuống nhặt giúp"

Một lời của Bụt giúp ta hoàn thành công việc, ta sung sướng tột cũng nhưng cũng lần khân không muốn đi. Vì sao ư? Ta không có váy áo đẹp, có thể mặc đồ rách rưới này đến hội được ư? Bụt cười khuyên ta đào bốn lọ chôn lần trước lên. Ta làm theo lời Ngài. Ngay lập tức từ trong lọ dần hiện ra quần áo trang sức, cả một con bạch mã tí hon, sau chừng nửa canh giờ, bạch mã đã lớn lên khỏe mạnh đẹp đẽ. Ta sung sướng phi ngựa đến hội.

Sự việc không may xảy ra, khi đi qua sông con ngựa bỗng mất kiểm soát. Ta không ghìm lại được bị nó đưa đến một nơi thật xa. Không để ý ta đã làm rơi một chiếc hài. Ta vỗ về bạch mã. Lạ lùng thay, con vật như hiểu tâm ý ta, dần bình lặng trở lại, đưa ta đến hội thật nhanh.

Lúc ta đến nơi hội đã đông nghịt người. Ta giấu chiếc hài vào trong ống tay áo, chân trần bước đi. May mắn không ai để ý thấy bộ dạng lạ lùng của ta lúc này. Nhưng đám đông chen lấn, dần đẩy ta về phía trước, ta đến được trung tâm của hội tự lúc nào. Nghe mọi người xung quanh nói, nhà vua nhặt được một chiếc hài, muốn tuyển hậu, người nào đeo vừa chiếc hài đó. Ta thấp thỏm không yên. Chỉ cần một lần nhìn, ta cũng biết chiếc hài trong tay vị quan kia là của ta đánh rơi. Tim ta loạn lên, đây có phảu là vận may của ta không? Ta tiến lên csyeeu cầu thử hài. Vị quan nhìn ta định xét một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Hài của ta, dĩ nhiên ta vừa. Ta lấy từ trong ống tay aaos một chiếc ý hệt, mắt của vị quan sáng lên, bên cạnh ta xuất hiện một người lạ. Hơi thở trầm lắng an tâm. Hoàng thượng. Là Hoàng thượng. Chàng nhìn ta nở một nụ cười dịu nhẹ. Chàng đưa tay dìu ta lên kiệu.

Chiếc kiệu đưa ta vào cung, đi giữa đoàn người. Ta trông thấy mẹ con nhà Cám đứng gần đó gần như hóa đá. Ta nhẹ cười. Ta, từ nay đã thành Hoàng Hậu!

Chặng II: Khi Tấm là Hoàng hậu

Ta từ nay sống trong cung gấm, thiếp vàng son vô tư lự không cần lo nghĩ. Nhưng ta một lòng hướng quê, luôn tự tay chọn lựa quà tặng về nhà mẹ kế. Như vậy có cải thiện được hiềm khích giữa ta và mẹ con Cám chăng?

Không! Họ còn ghét ta hơn nữa. Bởi vì sao? Bởi vì họ thẳng tay chặt cây hại ta ngã chết. Linh hồn ta bay lên, nhìn thấy Cám hồi cung thay ta mà lòng chua xót. Ta trung thành như vậy lại bị hèn hạ đâm sau lưng. Kiếp này không thể trở về, ta quyến là một linh hồn không hóa kiếp. Một chú chim vàng anh đang thoi thóp, ta liền nhập vào, đùng đôi cánh vàng bay vào cung vua, cất lên tiếng hót mê dắm. nhà vua như có linh tính, vui vẻ cất lời

Vàng ảnh vàng anh

Có phải vợ anh

Chui vào tay áo

Ta ngoan ngoãn bay vào ống tay áo của chàng. Từ đó được chàng sủng ái. Cám phơi đồ cho chàng, ta lên tiếng đe dọa. Không thể cất thành lời rõ ràng, nhưng nàng ta cũng đã nghe thấy. Nhìn Hoàng Thượng chỉ quan tâm tới một chú chim vàng anh bé nhỏ, nagf ta liền thừa cơ bắt đi mổ thịt. Một lần nữa linh hồn của ta không có chỗ dung thân.

Không cam chịu, ta để ý tới hai cây xoan đào chung gốc trong vườn thươgnj uyển, liền nhập vào. Từ đó làm cây xoan cành lá xum xuê bắt mắt, che hết nắng mưa. Nhà vua thường xuyên ra đây mắc võng nằm ngủ, còn vịnh thơ ca hát và xử việc triều chính. Tất thảy đều dưới bóng che chở của ta. Chàng yêu thích bóng cây này, ta nguyện mãi mãi che nắng che mưa cho chàng. Ta lại một lần nữa đâm vào lòng đố kị của Cám. Nàng sai người chặt xoan làm thành khung cửi. Hai ần qua mặt tân Vương mà đẩy ta đến đường cùng. Linh hồn ta theo cây xoan nàng ta chặt làm thành khung cửi. Mỗi lần kéo khung là mỗi lần ta cất lời đe dọa. Cuối cùng nàng cũng nghe rõ ta nói gì. Nàng hoảng sợ tự tay đốt cháy khung cửi kia.

năm lần bảy lượt nagf hạ thủ với ta, nhưng ta làm sao có thể tiêu tan? Ta biến thân thành cây thị, lại theo tinh hoa mà hình thành quả thị duy nhất trên cây. Một bà lão đi qua thấy thị thơm liền nói

"Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ngửi chứ bà không ăn"

Ta biết bà lão khó nhọc, làm ăn khó khẵn nên muốn giúp bà liền từ trên cây rụng xuống. Bà lão mang ta về để ở đầu giường, mỗi lần đi làm về chỉ ngắm nhìn và hít hương thơm. bà lão đi làm, ta từ quả Thị bước ra giúp bà làm việc trong nhà. Đến lúc bà về ta đã vào lại bên trong quả Thị. bà lão có nghi ngờ nhưng không nghĩ đến quả Thị bà mang về. Thế mà hôm đó ta đang dọn dẹp nhà cửa, bà lão đột ngột chạy vào, nhìn thấy ta thì không ngạc nhiên, chỉ chộp lấy quả Thị mà xé làm đôi. Thì ra bà đã theo dõi ta từ lâu. Ta bận lòng bà lão, lại không có nơi nương thân bèn ở lại làm con gái nuôi của bà, giúp bà bán hàng têm trầu pha nước.

Ta nghĩ cả đời này có lẽ sẽ không được gặp chàng nữa, cho đến ngày đó. Bà lão gọi ta ra vì có khách hỏi lá trầu têm cánh phượng của ta. Nhìn người đó, làm sao ta không biết đó là chàng? Trầu cánh phượng ta chỉ têm cho chàng, nay chàng nói lá trầu têm giống vợ chàng làm khiến ta xúc động. Chàng bùi ngùi mở lời đón ta hồi cung. Ta mới bước vào đã biết Cám bị đưa vào cấm cung, ta cùng Hoàng Thượng đến gặp nàng. nàng gặp ta không sợ hãi, hoặc giả đã giấu sợ hãi đi chỗ khác rồi. Đôi mắt nàng vẫn sắc bén như vậy, nàng mở lời ngọt ngào hỏi ta

"Chị Tấm ơi chị Tấm, sao chị càng ngày càng đẹp như vậy?"

Ta làm sao không biết nàng đang tìm đường lui cho bản thân? Đã bao nhiêu lần ta bị lừa bởi lời nói ngọt ngào đó? Ta liếc nhìn chàng ở bên cạnh, chàng cũng gật đầu. Ta bèn mỉm cười

"Có muốn đẹp không để chị giúp?"

Một phần trong ta mong Cám không ưng thuận, nhưng nàng ta rốt cục đã gật đầu. Ta sai người đâò một cái hố lớn, còn bảo đun một cái vạc đầy nước mới sôi. Lúc nước đỏ xuống, Cám còn mỉm cười với ta rồi nhắm mắt đón chờ vạc nước. Ta biết, nàng ta nhất định đã cam chịu số phận, cam chịu nhận quả báo của mình.

�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������O 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro