05.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ Ghen ]

Trạch Vũ lúc này cũng sảng khoái đến tê dại, không những được tràng đạo căng chặt ôm lấy, trứng rung vẫn còn hoạt động liên tục cọ vào quy đầu cỡ đại của y, hình thành nên xúc cảm không nói nên lời. Y không nghĩ đến sau hai tuần không làm, bông hoa xinh đẹp kia còn chặt chẽ hơn trước kia đến mấy lần, tham lam mút chặt lấy côn th*t của y quyến luyến không rời. Y đong đưa eo cảm nhận cảm giác dục tiên dục tử dâng lên trong từng tế bào, đan chặt những ngón tay của mình vào bàn tay nhỏ bé của Ninh Dương đem tay cậu đặt lên lồng ngực rung động kịch liệt của mình, dùng ánh mắt nhuốm đầy tình dục nhìn cậu, hận không thể một đường đem tiểu hồ ly này nuốt vào bụng.

Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, Ninh Dương vừa vui vừa xấu hổ, trượt tay đến sau gáy Trạch Vũ đan tay vào làn tóc đen dày chậm rãi vuốt ve, miệng thiều thào tên y bằng giọng mũi nũng nịu.

-Trạch Vũ..ưm...Trạch Vũ...

Trạch Vũ đương nhiên rất cao hứng, y cúi xuống đưa môi đến bên môi của ái nhân, không ngờ rằng cậu chủ động vòng tay qua cổ y nhấn xuống, đắm chìm cả hai trong nụ hôn tê dại. Trạch Vũ hiện tại rất hạnh phúc, y điên cuồng hôn vào, eo đong đưa liên tục cùng với nhịp xoa nắn trên bộ vị yếu ớt của người kia. Sau hai phút, quy đầu bé xinh bị Trạch Vũ xoa nắn nhè nhẹ, tiểu huyệt cũng bị đâm mạnh một cú dứt điểm mạnh bạo, khiến cho Ninh Dương phải buông môi y ra thét lên một tiếng. Toàn bộ mật ngọt của cậu trong nháy mắt được giải phóng lên ổ bụng phẳng lì, thần trí sau hoan ái nửa tỉnh nửa mê, nằm xụi lơ để Trạch Vũ bài bố.

Y rút côn thịt cứng rắn đã bị dâm dịch làm cho ướt nhẹp, cọ xát vào đùi non trắng noãn của cậu thành những vệt lóng lánh dâm mỹ. Trứng rung sau đó cũng được rút ra, kéo theo một cỗ dịch thể nhớt nhát tràn ra giường, phát ra tiếng phốc đầy ái muội. Trạch Vũ đem trứng rung bị Ninh Dương làm cho ướt không ra hình thù đến cho cậu xem, khóe môi bày ra nụ cười đểu cáng hại cậu tim đập chân run. Mà hành động tiếp theo của y còn làm cậu sợ hãi đến tỉnh cả người, hai má thiếu chút nữa đã bị thiêu cháy.

Y cư nhiên dùng ánh mắt mê ly nhìn cậu, đem trứng rung nhớp nháp đặt lên cánh môi hoàn mỹ mút vào như một cây kẹo, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Tất cả dịch thể trên đó đều bị y liếm đi không chừa một giọt, sau đó y còn liên tiếng cảm thán:

-Hương vị của em làm tôi yêu đến chết.. Ngọt ngào, kích thích, giống như xuân dược vậy...

Ninh Dương không còn lực mắng y nữa, xấu hổ quay mặt đi không dám đối diện với cảnh tượng dâm loạn trước mặt. Trạch Vũ nhìn bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của tiểu bảo bối mà thấy vui vui trong lòng, y liếm đi tinh dịch trên ổ bụng của cậu, hai tay cũng không rảnh rang mà đi đến nắm lấy đầu nhũ căng cứng xoa nắn, tận hưởng cảm giác mê ly trên tay. Chẳng mấy chốc, trong căn phòng mờ ám đầy phiến tình đã lại truyền ra tiếng thở dốc, lại xen lẫn tiếng mắng yêu của nam nhân.

-Tôi mới sờ ngực thôi đã lại có phản ứng. Tiểu hồ ly hư hỏng, càng ngày càng dâm đãng rồi.

-Hai tuần không có làm, ông bảo tôi phải làm sao? –Ninh Dương lạnh lùng đáp trả, tuy nhiên hai má lại đỏ phừng phừng. Trạch Vũ cười xấu xa hôn hôn lên tiểu Ninh Dương đã lại một lần nữa cứng rắn, dùng tay nghịch nghịch, khiến cậu thở hắt ra. Y ôm lấy thân thể đầy đặn của vợ yêu, hai tay xoa nắn thắt lưng mềm dẻo, cười cười nói.

-Nói thật cho tôi biết, có phải muốn tôi đến chết rồi không? Tiểu hồ ly ghen bậy, chẳng phải là đã mê tôi lắm rồi sao?- Y ghé sát gương mặt điển trai đến bức người lại gần, ánh mắt xoáy sâu vào đồng tử trong veo của đối phương như muốn kiểm tra độ thành thực của cậu, dùng ngữ khí uy hiếp rất bá đạo- Nói, có yêu tôi không?

Ninh Dương xấu hổ muốn chết, không dám trả lời lại Trạch Vũ, tuy nhiên sau khi y lặp lại câu hỏi tận ba lần, ngón tay lại chạm xuống phần thân nhỏ bé bóp nhẹ, đành thật thà quay mặt ra hôn chóc một cái lên môi y.

-Như vậy ông đã hiểu chưa?

Nụ hôn này là đồng ý ư? Trạch Vũ cười đến xán lạn, đem trán hai người dính vào nhau, hôn lại tiểu bảo bối phát ra tiếng chụt rõ to. Hiện tại, y cảm thấy như mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian, tất cả những gã đàn ông khác đều không thể hạnh phúc bằng y... Đời này y có được bảo vật như thế này, y còn gì phải nuối tiếc? Trạch Vũ ngồi dậy bế cậu ngồi lên người mình, cọ cọ cự vật nóng cháy vào khe mông ướt át, cất giọng khàn khàn đặc trưng.

-Tôi cũng yêu em... Ninh Dương, em là bảo bối quý giá nhất của tôi... Tôi không bao giờ muốn một ai khác..vì nếu người đó không phải em, tôi sẽ không "lên" nổi.

-Sắc lang! –Ninh Dương cười cười. Cậu quỳ trên giường đem tầm mắt mình ngang với tầm mắt Trạch Vũ, vòng tay qua cổ y ôm lấy y đầy âu yếm- Tôi không tin, ông có gì chứng mình không?

-Tôi chỉ có tiểu gia này là thành thật nhất, sao em không tự hỏi nó lời nói của tôi có bao nhiêu phần là thật. –Y mặt dày cầm tay Ninh Dương phủ lên côn th*t thô cứng của mình, không biết xấu hổ mà nói. Ninh Dương đỏ mặt, mắng y biến thái xoay người định bỏ đi. Không ngờ y túm lấy eo không cho trốn, còn hạ thấp giọng thì thầm vào tai, nghe qua đã khiến cậu bủn rủn cả người.

-Còn chưa khảo cung mà đã bỏ đi rồi sao, tiểu gia còn muốn tâm sự với cúc hoa của em.

-Không muốn, không thèm a...Lúc khác tâm sự, tôi mệt rồi...

Trạch Vũ nắm lấy eo của Ninh Dương nhấc bổng lên. Vợ y bé nhỏ nhẹ hều nên y nhấc lên chả có gì khó khăn, bị y kéo lại kê mông vào côn thịt, sợ hãi đến chân tay luống cuống. Ninh Dương khóc lóc xin sắc lang tha mạng nhưng cũng đâu có được, tiểu huyệt vô thanh vô tức đã bị côn th*t thô to xâm phạm, eo bị dập mạnh xuống để thứ kia một nhát đi vào đến tận gốc, chỉ để lại hai viên cầu đỏ tía ở bên ngoài. Ở tư thế này, cự vật đạt đến độ sâu trước nay chưa từng đạt tới, quy đầu kéo căng miệng tử cung xâm nhập vào bên trong, hại Ninh Dương vừa đau vừa thích. Cậu rên rỉ quay đầu lại nhìn Trạch Vũ thì môi đã bị y bắt lấy hôn vào, thần trí quăng một lượt đến chín tầng mây, vô lực để y ôm chặt trong lòng. Trạch Vũ nắm chắc vòng eo thon gọn nhấc lên rồi lại thả xuống, côn th*t thuận lợi ra vào nơi sâu nhất, lần nào cũng khiến cả hai thở hắt ra. Nếu như bình thường, Trạch Vũ có thể tự động điều chỉnh nhịp điệu "chín cạn một sâu", làm chủ tốc độ của hai người, nhưng với tư thế này, mỗi lần cự vật đều bị mút lấy đến tận gốc, giống như một cái máy dập liên hồi không lúc nào ngơi nghỉ, chẳng mấy chốc đã đưa cả hai đến cao trào.

Hai thân thể rịn ra tầng tầng mồ hôi quấn lấy nhau đầy ái muội. Một bên run rẩy bắn đầy lên bụng mình còn bên kia vô tư giải phóng tất cả bên trong cậu, trong lúc hai người nghỉ giữa hiệp cũng không thèm rút ra, chôn thân mình trong động thịt hẹp hòi nóng rực ấy. Y dịu dàng rải những dấu hôn đỏ chói lên làn da trắng nõn của vợ, cắn cắn rồi liếm lộng, chẳng mấy chốc từng tấc da thịt trên cổ và gáy của Ninh Dương đã đầy dấu vết hoan ái, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt. Tuy nhiên Trạch Vũ cũng rất khôn ngoan, y không hôn đến phần da thịt không thể che được bằng cổ áo đồng phục, vậy nên vợ yêu của y mấy ngày tới đi học cũng không sợ bị phát hiện.

Ninh Dương ngồi trong lòng Trạch Vũ thở dốc, vòng tay qua hai cánh tay cường tráng đã nổi lên những thớ cơ hoàn mỹ của y từ từ lướt ve. Ở trong cái ôm ấm áp này, cậu cảm thấy thật thoải mái, thật hạnh phúc, bởi vì Trạch Vũ đã thực sự nói lời yêu cậu... Khi cậu nhìn vào đôi mắt cương nghị của y, cậu biết rằng y không nói nằm. Người đàn ông này thực sự yêu cậu, và sẽ không có người khác ở bên ngoài, nên sau này Ninh Dương không còn phải ghen tị nữa. Mà có tiền cậu cũng chẳng thể làm thế, cậu đã quá hiểu phương thức trừng phạt của y rồi, để bảo đảm toàn vẹn các huyệt đạo nhỏ của cậu sẽ không còn loạn nữa.

Bàn tay Trạch Vũ đặt trên eo Ninh Dương nhanh chóng dịch chuyển đến hai đầu chất căng tức an ủi chúng nó, những ngón tay lành lạnh phủ lên mát xa quầng vú hồng hào, gẩy gẩy phần thịt mềm nhô lên thành màu đỏ tươi ngon chiếu. Trạch Vũ thực sự cảm thấy bất ngờ, bộ ngực của Ninh Dương ngày càng lớn, so với nữ nhân không hề kém cạnh, phần mềm vừa tay nên càng thích mê, nghịch ngợm không biết chán. Ninh Dương xấu hổ đánh đánh lên mu bàn tay chu du trên ngực mình, quay sang lườm Trạch Vũ:

-Sắc lang, vừa thôi, sẽ hư mất.

-Sẽ không bị hỏng. Nhìn kìa, tôi chạm vào chúng nó liền tự động muốn cọ vào lòng bàn tay tôi, không phải là cầu xin tôi đến hầu hạ sao? –Y cười híp cả mắt, làm bộ nghiêm túc nhìn xuống hai đầu trôi, lớn giọng nói- Hai tiểu anh đào này, từ giờ ba ba sẽ chăm sóc hai con, dùng nước bọt nuôi lớn hai con, các con nhất định phải lớn cho ba ba...

Đúng là đàn ông dù đứng khỏe đến đâu, ở trong phòng the vẫn chỉ là sắc lang mà thôi. Nếu có người biết được tổng đạo diễn mạo danh cao quý bọn họ luôn ngưỡng mộ trong phòng ngủ lại nói ra những lời biến thái như vậy, khẳng định sẽ bị đe dọa cho sợ chết khiếp đi. Ninh Dương thật chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong, chưa kịp thì vành tai lại bị nhổ, trong tai là giọng nói trầm Phục đầy ma lực của Trạch Vũ.

-Mẹ của hai tiểu anh đào, bây giờ ba ba chúng nó lại muốn "làm" em thêm một lần nữa a...

-Không được, sắc lang! Bên dưới bị ông chơi hỏng rồi, không dùng được nữa đâu.

-Đâu, để tôi xem chỗ nào bị hỏng- Trạch Vũ cười xấu xa Ninh Dương lên lần nữa, để cậu quỳ xuống đưa hông về hướng mình. Tiểu huyệt không có côn trùng chui vào tràn ra không có đặc tính đặc biệt, từng giọt chảy theo đùi không rơi xuống ga giường, cảnh tượng đẹp đẽ lại bị phá vỡ loạn đến bình tĩnh Vũ phải hít sâu một hơi. Y muốn đánh đét vào mông căng mẩy, tận hưởng cảm xúc nhật bản lại đàn hồi thích thú đến chạy cả tay.

-Tiểu hồ ly, nơi này vẫn còn có thể làm thêm bốn năm lần nữa, sao Diêm Vương lại nói là đã hỏng rồi? Có phải muốn kiếm cớ trốn tránh nghĩa vụ ra ngoài tìm côn trùng khác để thao tác không? Đêm nay tôi nhất định phải dạy dỗ lại cái miệng nhỏ này, cho nó biết ai mới là chủ nhân đích thực.

-Không a...Làm thêm sẽ hỏng thật đó! Trạch Vũ..aaa!!!

Đến tận hai giờ đêm hôm đó phòng nhỏ vẫn Biểu xung tiếng đâm rút mãnh liệt liệt kê cùng hàng loạt các tạp âm khác khiến người ta phải đỏ mặt tía tai. Thanh âm trầm kịch của nam nhân hòa với tiếng rên rỉ nũng nịu của thiếu niên, làm nên cảnh xuân vô hạn chân thực đến từng góc độ....

-Ư..Trạch Vũ...nóng quá. ahh..lớn quá...đâm chết tôi...

-Lại Kẹp! Tiểu hồ sơ lý định ám sát chồng có phải không? Hãy thêm một lần nữa!

-Không a...ưm...quá sâu rồi...không muốn nữa...

-Nói không muốn mà lại cắn vào.. phía dưới bắn ba lần rồi vẫn còn phản ứng này. Tôi không chắc mình có chịu được không?

-Ư...đừng rời đi...cầu ông...thảo tiếp...Ahhh...

$$$

Sau một đêm kích tình, thiếu niên mệt mỏi vì cái ôm bất ngờ làm cho tỉnh giấc, lười biếng đứng đầu lồng ngực của người kia ngủ nướng. Đối phương rất cao hứng, dù đã mặc quần áo, nấu cả bữa sáng cho vợ yêu rồi vẫn bị bộ trang phục dễ thương của cậu đánh gục, nằm xuống ôm lấy cậu để cậu ngủ thêm mười lăm phút nữa. Đến khi Ninh Dương mở mắt ra thì đã thấy một gương mặt điển trai đến bức người nằm nghiêng nhìn mình, không được đưa tay lên vuốt và cái cằm được cạo bóng loáng của y. Trạch Vũ luồng tay vào trong chăn bắt đầu giật giật mông trần trụi hết bình tĩnh rồi lại bóp chặt, cảm giác nhột nhột truyền đến khiến Ninh Dương bật cười khanh khách.

-Ông không đi tập thể hình sao? Tôi nghĩ anh không bao giờ bỏ lỡ một buổi tập nào cả?

- Hôm nay phòng tập nâng cấp toàn bộ thiết bị, không mở cửa sổ.

-Những người đã quen tập mà phải dừng lại sẽ rất khó chịu đó. -Ninh Dương lo lắng nhìn Trạch Vũ.

Trạch Vũ cười cười ngồi dậy, chống tay sang hai bên người Ninh Dương, dùng sống mũi thanh tú cao ngất của y cọ cọ vào sườn mặt cậu đầy Âu Châu.

-Tôi đã nghĩ ra bài tập rất hiệu quả!

-Bài tập gì thế? –Ninh Dương tròn mắt. Sao cậu lại thấy mùi nguy hiểm ở đây nhỉ?

Trạch Vũ chống tay xuống mặt nệm làm tư thế chống đẩy, đem lại lồng ngực cường tráng của mình áp lên bờ ngực thương mại của Ninh Dương, bắt đầu "tập thể dục".

-Một! Vâng! Ba!

Cùng với nhịp đếm đều đầy đủ từ tính của Trạch Vũ, từng nụ hôn dịu dàng hạ cánh trên môi, sống mũi, hai má, rồi đến vầng trán của người dưới thân. Mỗi lần y chống lại, y lại hôn Ninh Dương một cái, nơi mà môi trường tiếp xúc phát ra những tiếng chụt vô cùng rõ ràng. Hai má Ninh Dương vì sự ngọt ngào của Trạch Vũ dâng lên những bitmap biến đổi hồng cực kì ái, khó có thể tạo môi trường vô thức cong lên thành hình bán nguyệt. Cậu vui vẻ nhìn những đường nét nam tính hoàn mỹ trên mặt người kia, và tận hưởng những yêu thương dịu dàng dành cho mình, môi hơi rướn lên đáp lại sự nhiệt tình của mình.

Trạch Vũ bắt đầu thấy thích bài tập này, và có thể chống lại đến năm mươi người vẫn chưa thấy mệt mỏi, lúc chống lại còn lưu lại slurping trên đôi môi ngọt ngào của vợ. Môi Ninh Dương thực sự ngọt ngào, thực sự mềm mại, giống như chiếc bánh flan trơn mượt căng mọng ăn vào là thấy nghiện. Y càng hôn càng thấy không đủ, hôn một cái lại muốn hôn cái nữa, đến mức không có tấc da nào trên mặt của Ninh Dương không bị y hôn qua mới chịu dừng lại, phỏngchờ đã chống thúc đẩy được hơn mười phút liên tục . Vũ nhẹ nhõm buông chăn ra, luồn tay xuống dưới Thắt lưng mềm dẻo của vợ, dịu dàng hỏi cậu:

-Vợ đã muốn dậy chưa? Để tôi ôm em đi thay đồ nhé!

"Ưm"

Từ trong khuôn miệng ái của Ninh Dương phát ra tiếng ưm rất nhỏ nhưng cũng đủ để Trạch Vũ nghe thấy. Cậu kẹp đôi chân thon dài quanh bờ eo săn chắc của Trạch Vũ, hai tay vòng qua cổ y đem lại thân thể trần trụi của mình dán sát vào cơ thể rắn chắc lại ấm áp, tùy ý để bạn ôm mình vào phòng tắm.

Sau hai mươi phút đồng hồ, Ninh Dương đã mặc quần áo ấm chỉnh tề, trên tai còn đeo chiếc mũ chụp hình tai cừu Trạch Vũ mua tặng cậu từ bên Mỹ, trông có phần khả ái. Cậu bé ngoan ngoãn đi ra phòng bếp ăn đồ ăn Trạch Vũ đã chuẩn bị giúp mình, chờ và thay quần áo. Chỉ một lát sau, một sợi tóc trong chiếc áo dài dạ hội đã bước ra từ trong phòng ngủ, mái tóc được vuốt lên vô cùng lịch lãm, mang đến cảm giác cực kì thu hút giống như nam thần bước ra từ truyện tranh vậy . Ninh Dương đang ăn dưa chuột cũng quên cả nhai, miếng dưa chuột nhét vào khóe môi vừa đáng yêu lại có gì đó rất buồn cười. Trạch Vũ bật cười lớn, đi đến bên vợ yêu đang phát ngốc cắn một miếng dưa chuột, đem lại hai môi chú ý vào nhau. Tiếp xúc rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để Ninh Dương tỉnh từ cơn mê, xấu hổ giấu mặt đi.

Trạch Vũ ngồi xuống bên cạnh Ninh Dương, dùng khăn giấy lau đi một bên nước sốt dán bên mép của cậu, tiện thể châm chọc cậu luôn:

- Giờ mới biết chồng em rất đẹp trai hả?

-Ai bảo tôi ngắm ông, tự nhiên xuất hiện trên tường con thằn lằn nên tôi nhìn nó thôi. –Tiểu hồ ly mạnh lỵ chống chế.

- Thôi thì từ giờ cứ ôm con thằn lằn mà ngủ, tôi không quản lý em nữa. –Trạch Vũ làm bộ giận dỗi quay mặt đi, mặc dù thỉnh thoảng vẫn đánh mắt sang quan sát biểu lộ của vợ yêu.

Ninh Dương nghe vậy vội vàng kéo tay Trạch Vũ, lắc đầu nguẩy nguẩy khiến cho hai cái tai cừu lắc theo, đáng yêu không kể nghéo.

-Tôi sợ thằn lằn lắm..haha..vậy với thằn lằn thì sói vẫn ít sợ hơn. Đừng bắt tôi ngủ với thằn lằn a... (logic ở đâu vậy em =))))))))

Trạch Vũ phải cố gắng lắm mới kìm được xuống ý cười, quay sang hôn lên đôi má phấn nội tạng hồng hồng của vợ yêu, đem lại miếng bánh mì Bơ vào miệng cậu.

-Ngoan thì sẽ không được ngủ với thằn lằn, mau ăn đi..Sắp học muộn rồi đó. Hôm nay tôi đã đưa em đi học.

Ninh Dương gật đầu, tập trung ăn cho xong phần ăn của mình, theo Trạch Vũ đến trường. Trước khi bước xuống xe, y vẫn thận trọng mặc thêm chiếc khăn len dài cho cậu, đem lại cho vợ yêu thương bao bọc lại thành một cục bông tròn, lộ ra mỗi khuôn mặt trắng hồng khả ái. Ninh Dương sau khi tạm biệt Trạch Vũ liền đi vào trường, mỗi bước chân hôm nay đều rất có nhịp điệu, phản ánh tâm trạng tốt đẹp của cậu.

Khi đi qua căng tin, Ninh Dương chợt nhớ ra phải mua một chai nước, vội vàng vàng đi vào, không ngờ thấy ở trong căng tin là một đám đông hỗn loạn. Cậu cố gắng lách mình nhỏ bé vào xem chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại được chứng kiến ​​cảnh tượng gây sốc.

Ở chính giữa căng tin, một nam sinh cao lớn bị một nam sinh nhỏ bé đu lên người miễn cưỡng hôn, bộ dáng có vẻ bị bất ngờ đến mức cả hai chân đều không chịu nổi. Nam sinh bị thúc hôn sau khi nhìn thấy Ninh Dương liền ra ánh mắt cầu cứu, hai cánh tay dùng rất nhiều sức mạnh mới gỡ được người kia ra, vội vàng vàng ngã xuống đất nôn khan. Ninh Dương biết tên này sinh ra, mà không phải, là cả hai người mới đúng. Cậu nhanh chân chạy tới bên người ngồi dưới đất, vừa vuốt lưng vừa ân cần hỏi han:

-Trạch Nghi, không sao chứ? Cố gắng chịu đựng...thở đều...

Thiếu niên Cuối cùng chàng trai đang đứng ôm miệng, trong vài giây thực sự không biết phải nói gì. Nhật Hạ biết Trạch Nghi ghét đồng tính sí ái như thế nào nhưng lại cố tình cưỡng hôn cậu ấy ở nơi đông người như vậy, không phải đe dọa Trạch Nghi sợ chết khiếp sao. Ninh Dương quan sát biểu lộ của Nhật Hạ, thấy ánh mắt bi thương của anh liền có chút thương cảm, dùng hình ảnh nói anh đi về, còn lại mình sẽ xử lý. Nhật Hạ sau một hồi khỏe mạnh đo, mím môi mím lợi xoay người bước đi, đi qua chỗ đông người đang bị sốc về phía lớp học của mình. Trong số những người chứng kiến, người thì phấn khích ủng hộ cho Nhật Hạ, người thì thương cảm cho Trạch Nghi, sau một hồi tranh luận đến ồn ào bị giáo viên trực tiếp ban giải tán mới thôi.

Trạch Nghi ngồi trên đất, thần trí còn đang nửa tỉnh nửa mê, bộ dáng trông rất đáng thương. Ninh Dương đau lòng đưa cậu bé vào phòng y tế, theo sự hướng dẫn của giáo viên đưa nước cho Trạch Nghi uống. May mắn Trạch Nghi cũng là chàng trai bản lĩnh, dù bị sốc như thế cũng đã nhanh chóng lấy lại được tỉnh táo. Cậu ta chạy ngược lại đặt tay lên môi mình như thể vẫn chưa được bản thân vừa bị một chàng trai ép hôn, mãi mới nhảy ra được nên lời:

-Ninh Dương...

-Ổn rồi, đừng nghĩ thừa nhiều, hít Thở đều... Tạm thời đừng nghĩ đến việc ban phép nữa, tôi sẽ nói chuyện với Nhật Hạ..

- Cậu đừng nhắc tên anh ta ở đây, tôi sẽ nôn ra mất- Trạch Nghi van nài, vội vàng vớ cốc nước để nuốt xuống cơn buồn nôn trong mình, gương mặt điển trai vặn vẹo đến thống khổ.

Ninh Dương vuốt vuốt tấm lưng cho Trạch Nghi, thở dài một hơi. Từ biểu hiện của Trạch Nghi, có thể thấy được cậu ấy ghét loại quan hệ này đến thế nào. Chuyện của cậu và Trạch Vũ, nếu Trạch Nghi biết được, không biết sẽ bày tỏ ra loại cảm xúc gì. Ghê tởm, sợ hãi hay hắt hủi chính người bạn thân mà cậu ta tin tưởng nhất? Ninh Dương chợt cảm thấy thật sự bị ai đó, giống như mình đã từng làm điều gì rất xấu xa với Trạch Nghi vậy... Chưa nói đến việc ở chung với Trạch Vũ, hiện tại cậu còn đem lòng mến y, thậm chí đã từng nghĩ đến việc ở bên và cả đời... Cậu biết việc mình đang làm là vô cùng sai trái, ngay cả ước vọng của cậu bây giờ cũng đã là sự xúc phạm đối với Trạch Nghi; thế nhưng nếu bảo vệ cậu rời khỏi Trạch Vũ lúc này, thì bảo vệ cậu tự sát sẽ còn lại hơn. Ninh Dương nhắm mắt đấu tranh tư tưởng, sau cùng vẫn quyết định để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu cậu và Trạch Vũ đều không thừa nhận, Trạch Nghi cũng không có khả năng sẽ biết được, cậu chỉ cần giữ im lặng, cẩn thận trong mọi hành động của mình, như vậy thì sẽ qua mắt được Trạch Nghi phải không?

"Lão thiên, làm ơn hãy giúp con" Ninh Dương tự nhủ.

Sau khi lưu lại phòng y tế hai mươi phút, Trạch Nghi liền gọi tài xế riêng đến đón mình, tại thời điểm này cậu cũng chẳng có tí hứng thú nào với việc học, Ninh Dương đành phải để Trạch Nghi rời đi. Vào ngày hôm đó, Ninh Dương đã tìm được cách liên lạc với Nhật Hạ, không ngờ anh ta sau khi rời khỏi căng thẳng liền đi đâu mất, ngay cả giáo viên cũng không tìm được. Chuyện của người ta Ninh Dương không được quản lý, đành phải bấm bụng chờ đến khi Nhật Hạ đi học nói chuyện với anh ta.

Buổi họp mặt bàn chiến thuật của Ninh Dương Lanh với các đội bóng đá cũng không tập trung nổi, xin phép về sớm. Cho đến tối, Trạch Vũ lúc ôm cậu ngồi trên ghế sofa xem tin tức liền nhìn ra ngay cậu có tâm sự, ghé sát mặt vào hỏi ngay:

-Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao, trông em không được vui.

Ninh Dương đang gọt táo cũng bỏ xuống, quay ra giấu mặt vào lồng ngực của Trạch Vũ đem lại hết chuyện kể cho y, mặt viết đầy lo lắng. Cậu sợ rằng chuyện của bọn họ sẽ vỡ lở, Trạch Nghi biết được sẽ chán ghét cậu thế nào. Cậu rất sợ tương lai sẽ xảy ra, nhịn không được nức nở trong lòng Trạch Vũ.

-Tôi sợ..Trạch Vũ...hức...Trạch Nghi biết được sẽ ghét tôi...

Thấy vợ yêu chạy ngược khóc lóc, Trạch Vũ âu yếm đi nước mắt trên mặt cậu, đem vòng tay siết chặt lại, hướng về tiểu hồ ly da mặt mỏng nhà y. Thở dài một hơi, vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của Ninh Dương. Y vốn không sợ Trạch Nghi phản biện chuyện của hai người, Trạch Nghi dù sao cũng chỉ là con, nó Quản cha nó yêu ai thích ai hay làm gì sao? Mọi chuyện sẽ không đến nỗi quá phức tạp, nếu Ninh Dương có thể kiên cường một chút, cùng nhau đánh một ván bài cuối cùng kiên quyết ở bên nhau dù ai Bản thân phản biện hay dèm pha, mặc kệ miệng của người đời đường đường chính bước vào cửa Trạch gia làm một tiểu phu nhân thì cũng đâu đến đâu. Chỉ họa chăng cũng bởi vì Ninh Dương chưa đủ dũng khí để làm như vậy, cậu còn quá nhỏ. Y đã từng tuổi này thì đừng nói, một thiếu niên mới có mười sáu tuổi làm sao chống lại được lòng người nguy hiểm, với những kì thị mà hai người sẽ phải đối mặt?

Trạch Vũ nâng khuôn mặt ngập tràn nước của Ninh Dương, ôn nhu hôn vào, dùng tình yêu của mình để tiếp tục cho cậu chút Dũng cảm. Hiện tại, bạn không muốn bắt ép cậu, bạn sẽ chờ đến khi nào cậu có sẵn sàng cùng bạn quay lại những định kiến, nắm tay và bước vào lễ đường. Y sẽ chờ cậu lớn, trở thành một chàng trai trưởng thành cường tráng và mạnh mẽ, bản thân y cũng rất sợ thời gian của mình không được phép...Nhưng Trạch Vũ rất tin, Ninh Dương không phải là không có bản lĩnh , chỉ là cậu chưa bao giờ gặp phải những trắc trở trên đường đời..Vợ yêu của y trong vòng ba tháng đã tiếp nhận y, còn thừa nhận tình cảm của mình nữa, y tin rằng, bằng một chút khích lệ của mình , cậu sẽ có thể gạt rào chắn cuối cùng để ở bên kia. Y biết mình không thể chọn nhầm người, bởi y đã đánh cược cả thanh xuân của mình để có thể gặp được cậu, yêu thương cậu. Rất nhanh thôi, ngày nay và Ninh Dương chính thức trở thành vợ chồng, đứng trong lễ đường thiêng liêng nói lời thề nguyện bên nhau mãi mãi mãi... Trong mơ Trạch Vũ đã không ít lần nhìn thấy được viễn cảnh đó, cái y chỉ cần thời gian... Vợ yêu thời gian, anh có thể tâm sự tình nguyện đáp ứng. Với người với thời gian trên thế giới này, nếu không có mục tiêu để hướng dẫn thì bất kỳ sống nào cũng trở nên vô nghĩa, thời gian dài hay ngắn là do lòng người tự giác cảm nhận, chung quy cũng chỉ xoay quanh con người. Trạch Vũ không phải là người hẹp hòi hay nông nổi, mà chỉ là một chút thời gian để có được hạnh phúc mãi mãi, có gì đáng để hy sinh? Huống hồ Ninh Dương bây giờ đã là người của y, mỗi ngày y đều chụp ảnh cậu bằng lòng bàn tay, mỗi ngày ôm cậu đi ngủ rồi lại cùng nhau thức dậy, cùng cậu ăn tối rồi ôm cậu xem ti vi, như vậy cũng vậy đã làm y thỏa mãn rồi. Nếu cần, và cũng không ngại cùng cậu sống ở đây, hãy xây dựng gia đình nhỏ của cả hai người. Chỉ cần y yêu Ninh Dương và Ninh Dương yêu lại y là đủ. Trái tim của y không đủ rộng để quản lý nhiều chuyện như vậy, trái tim của y chỉ cần một người là chật...

-Ninh Dương, đừng sợ...chỉ cần em nhớ rằng, tôi rất yêu em và sẽ làm tất cả để bảo vệ em...Cả đời này em chỉ cần nhìn về phía tôi, nắm lấy tay tôi, tin tưởng tôi là được... Những chuyện khác chỉ là nhất thời, tình yêu của tôi mới là vĩnh cửu.. Bảo bối, em không phiền khi phải mang trên vai một thứ đến trọn đời kiếp chứ?

-Không.. Vì đó là chân tình của ông.

Ninh Dương tay cười, mắt chảy dài, ôm lấy Trạch Vũ điên cuồng búng vào đôi môi hoàn mỹ của y. Người ta bảo mang trên vai một kẻ cả đời là kẻ ngốc, nhưng Ninh Dương tự nguyện làm một kẻ ngốc si tình, ôm thật chặt trong lòng trái tim của người này. Đời người không dài, tìm được chân ái phải mất cả một đời, nếu đã mất thì giờ như vậy, phải ngốc nghếch ngốc nghếch nào khi đã mất rồi để mất? Ninh Dương không muốn phải đau khổ hay phải nuối tiếc, nên cậu sẽ chỉ yêu người này mà thôi...

Hai người cắn lấy nhau, dùng đôi môi để an ủi đối phương. Hai ánh mắt nóng rực rỡ vào nhau tạo nên những rung động vô hình, đắm chìm cả hai trong yêu thương và khao khát. Trạch Vũ đặt Ninh Dương lên nệm ghế, chầm chậm thong thả ngắm nhìn gương mặt đỏ ứng xinh đẹp động lòng người kia. Ninh Dương vươn tay đón lấy những bông hoa cúc áo choàng ra, tự nhiên đem lại quần ngủ lật ra ngoài. Dưới ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của Trạch Vũ, Ninh Dương một thân hình trụ chia đôi đùi non ra, phơi bày những khát khao của cậu để cho y thấy. Cậu vòng tay đan những ngón tay lên cái gáy trơn láng, eo đong đưa cọ xát thân mình vào đũng quần nóng rực của y, ghé môi đến vành tai của y thều thào với hơi Thở đứt quãng...

-Trạch Vũ, yêu tôi đi...

Bạn hỏi tôi tình yêu là gì? Trong tình yêu chỉ có một định nghĩa cho tất cả, chúng lại chỉ là một con người. Người đó vừa là quá khứ, vừa là hiện tại và cũng là cửa hàng luôn tương lai của chính bạn. Khi ở bên Bên cạnh đó, những thứ trên đời này đều chỉ giống như cơn gió thoảng qua, khó khăn, thử thách, đau khổ hay hạnh phúc cũng chỉ là nhất thời. Cái bạn cần là một thứ vĩnh hằng, bất biến mà dù có trải qua những thứ nhất thời thì nó cũng không hề thay đổi... Hãy nhìn vào quá khứ, nhìn vào hiện tại và thậm chí là nghĩ đến tương lai của chính mình mình ơi, bạn có thấy bóng hình của ai đó không?

Thấy thì tốt, không thấy cũng tốt. Bạn còn cả một cuộc đời để tìm kiếm, bạn tìm kiếm một người để được chính mình thấy, người ta nói bạn điên cuồng cũng không sao, ít nhất bạn cũng không từ bỏ.

Tìm thấy rồi thì giữ chặt nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro