PHẦN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CLAYTON VÀ THIBAULT

Đội phó Keith Clayton không hề nghe thấy tiếng họ tiến lại, và khi nhìn gần, vẻ ngoài của họ cũng chẳng làm gã thích thú hơn chút nào so với lúc mới nhìn thấy. Một phần là do con chó. Gã không thích béc giê Đức, mà con này dù đang đứng yên nhưng vẫn nhắc gã nhớ tới Panther, con chó cảnh sát đi cùng gã đội phó Kenny Moore, vốn chỉ cần thoáng nhìn thấy hiệu lệnh là nhanh như cắt cắn vào đũng quần kẻ tình nghi. Clayton coi thường Moore như một gã ngớ ngẩn, nhưng dù sao thì đó cũng là người duy nhất trong đội gã có thể tạm coi là bạn, và phải thừa nhận là Moore có cách tường thuật mấy vụ ngoạm đũng quần khiến gã phải cười vỡ bụng. Và chắc chắn là Moore sẽ đánh giá cao cái bữa tiệc tắm tiên nho nhỏ mà gã vừa phá ngang khi bí mật theo dõi hai cô nữ sinh nằm tắm nắng bên lạch nước trong vẻ đẹp mơn mởn tuổi thanh xuân. Gã mới ở đó chừng vài phút và chỉ vừa giơ cái máy ảnh kỹ thuật số lên bấm được hai pô thì thấy cô thứ ba xuất hiện sau bụi tú cầu. Giấu vội chiếc máy ảnh vào bụi cây, gã bước ra từ sau cái cây và ngay lập tức mặt đối mặt với cô nữ sinh.

"Chà, chúng ta có gì ở đây thế này?" gã dài giọng, cố gắng dồn cô gái vào thế bị động.

Gã không thích bị bắt quả tang, và cũng chẳng hài lòng với kiểu mở màn chán ngắt thế này của mình. Bình thường miệng lưỡi gã dẻo miệng hơn cơ. Dẻo hơn nhiều. May thay, cô gái quá bối rối đến độ không để ý đến cái gì nữa, thậm chí còn suýt bị vấp khi cố gắng lùi lại. Vừa lắp bắp trả lời gì đó, cô vừa cố gắng lấy tay che thân. Cứ như đang được xem cô nàng chơi trò Twister (1) một mình vậy.
(1). Twister: một trò chơi phổ biến ở Mỹ, trong đó hai người chơi đặt cả hai tay và hai chân vào các vòng tròn màu trên sàn chơi, sau đó theo lệnh của người điều khiển, ví dụ "chân trái vàng; tay phải đỏ", hai người chơi phải dùng đúng tay hoặc chân theo lệnh để chạm được vào vòng tròn có màu như hiệu lệnh.

Clayton chẳng buồn nhìn đi chỗ khác. Thay vào đó gã cười cười, làm bộ không để ý đến cơ thể của cô gái, cứ như thể đối với gã, tình cờ bắt gặp các cô gái khoả thân trong rừng là chuyện thường ngày ở huyện vậy. Gã dám chắc cô gái không biết gì về cái máy ảnh.

"Bình tĩnh nào. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" gã hỏi.

Dù gã biết thừa là chuyện gì. Hè nào trò này chẳng diễn ra vài lần, nhưng nhiều nhất là vào tháng Tám: các nữ sinh từ Chapel Hill hoặc NC State đều đổ về bãi tắm ở Emerald Isle để tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần dài cuối cùng trước khi vào học kỳ mùa thu, thường thì bọn họ đi vòng theo con đường chở gỗ hồi xưa, chạy quanh co khúc khuỷu chừng gần hai ki lô mét thì tới rừng quốc gia rồi tiếp tục đâm ra con lạch thình lình ngoặt về phía sông South. Ở đấy có một bãi tắm phủ đầy đá cuội, địa điểm tắm nắng "nude" nổi tiếng - vì sao lại thế thì Clayton cũng không rõ - và gã thường cố tình đảo qua đảo lại nơi đó, biết đâu lại gặp may. Hai tuần trước gã nhìn thấy sáu cô nàng cực xinh; nhưng hôm nay chỉ có ba cô, mà hai cô nằm trên khăn tắm thì đang lấy áo rồi. Một cô trong nhóm trông có hơi nặng nề chút nhưng hai cô còn lại - tính cả cô gái tóc đen đang đứng trước mặt gã - thì sở hữu thân hình có thể khiến cả lũ con trai phát điên. Đội phó cảnh sát cũng không ngoại lệ

"Bọn em không biết có người ở đây! Bọn em cứ tưởng không vấn đề gì chứ."
Gương mặt cô gái toát lên vẻ ngây thơ vô tội đủ để khiến gã tự hỏi, Chắc bố cô sẽ chẳng mấy tự hào nếu biết con gái bé bỏng của mình đang làm gì đâu nhỉ? Gã thấy buồn cười khi tưởng tượng xem cô gái sẽ trả lời như thế nào, nhưng vì đang mặc đồng phục nên gã hiểu mình phải nói gì đó ra dáng một chút. Thêm nữa, Clayton cũng biết rằng gã đang mạo huểm với vận may của mình: nếu chuyện cảnh sát đi tuần khu vực này mà lan rộng ra thì sẽ chẳng cô nữ sinh nào dám đến đây nữa, mà gã thì không thích viễn cảnh ấy tẹo nào.

"Đi nói chuyện với các bạn cô xem nào."

Gã theo cô nữ sinh đi vể phía bãi tắm, thích thú thưởng thức màn trình diễn nho nhỏ khi cô cố gắng che tấm lưng trần một cách vô vọng. Lúc họ ra khỏi đám cây cối bước tới bãi trống bên bờ sông thì các bạn cô đã mặc xong áo. Cô gái tóc đen chạy tới chỗ bạn mình, làm đổ vài lon bia trong khi vội vã quơ chiếc khăn tắm. Clayton ra hiệu về phía một cái cây gần đó.

"Các cô không nhìn thấy cái biển à?"

Ba cô gái nhìn theo tay gã. Hệt mấy con cừu đang chờ mệnh lệnh tiếp theo, gã nghĩ thầm. Cái biển báo, nhỏ xíu và bị khuất một phần sau những cành sồi già sà thấp, được treo ở đó theo lệnh của thẩm phán Kendrick Clayton, người tình cờ lại là chú của gã. Chính Keith đề xuất ý tưởng biển bọt này; gã biết việc ngăn cấm công khai chỉ càng làn tăn sức hấp dẫn của nơi này mà thôi.

"Bọn em khơng nhìn thấy nó!" cô gái tóc đen kêu lên, quay lại nhìn gã. "Bọn em không biết! Bọn em mới nghe đến chỗ này vài ngày trước!" Cô tiếp tục phản kháng trong lúc đánh vật với cái khăn tắm; còn hai cô kia thì quá sợ đến nỗi chẳng làm được gì ngoài chuyện cố gắng xỏ chân vào chiếc quần bikini. "Đây là lần đầu tiên bọn em tới đây!"

Câu nói bật ra như một tiếng rên, khiến giọng cô nghe chẳng khác nào một nữ sinh trường dòng hư hỏng. Mà có lẽ ba cô này đều thế thật. Bọn họ có cái dáng vẻ đó mà.

"Các cô có biết ở quốc gia này khả thân nơi công cộng là phạm luật không?"

Nhìn những khuôn mặt trẻ trung càng lúc càng tái mét, gã biết bọn họ đang tưởng tượng ra cái tội nho nhỏ ấy sẽ bị ghi trong lý lịch. Cảnh này cũng thú vị ra phết, nhưng gã tự nhắc mình không nên để chuyện đi quá xa.

"Tên cô là gì?"

"Amy." Cô gái tóc đen nuốt nước bọt. "Amy White."

"Cô từ đây tới?"

"Chapel Hill. Nhưng quê em ở Charlotte."

"Tôi thấy ở kia cò chất cồb. Các cô đã hai mươi mốt tuổi hết rồi chứ?"

Lần đầu tiên cả hai cô kia cũng đồng thanh lên tiếng. "Vâng thưa ngài."

"Được rồi Amy. Giờ tôi sẽ cho cô biết tôi định làm gì. Tôi sẽ tin lời cô là các cô không nhìn thấy biển báo kia, và các cô đã đủ tuổi để được phép uống rượu, vậy nên tôi sẽ khơng làm chuyện này nghiêm trọng hơn. Tơi sẽ giả vờ như không ở đây. Miễn là ba cô hứa sẽ không nói với sếp tôi là tôi đã thả các cô đi."

Họ không chắc có nên tin gã hay không.

"Thật chứ?"

"Thật," gã nói. "Tôi cũng từng học đại học mà." Thực ra là Clayton chưa từng, nhưng gã biết nói thế nghe có vẻ oách. "Và có lẽ các cô muốn mặc quần áo vào. Các cô không biết đấy thôi - không chừng có kẻ đang rình rập quanh đây cũng nên". Rồi gã thoáng mỉm cười. "Hãy đảm bảo là các cô sẽ dọn sạch đống lon kia, được chứ?"

"Vâng, thưa ngài."

"Tơi đáng giá cao điều đó ." Gã quay đi.

"Thế thôi ư?"

Ngoái đầu lại, gã nở một nụ cười nữa. "Thế thôi. Các cơ cẩn trọng nhé."

Clayton lách qua bụi cây, thỉnh thoảng cúi thấp tránh mấy cành cây trên đường trở về chỡ xe tuần tra, tự nhủ mình đã xử lý ngon vụ này. Quá ngon là đằng khác. Rõ ràng Amy đẵ cười với gã, và khi quay đi, gã còn thoáng nghĩ đến chuyện quay lại xin sớ của cô nàng. Nhưng rồi gã quyết định là không nên, có lẽ tốt hơn hết cứ đề mọi chuyện dừng ở mức êm đẹp thế này được rồi. Chắc chắn khi trở về, họ sẽ kể cho bạn bè rằng mặc dù bị một sĩ quang cảnh sát bắt quả tang đang tắm tiên nhưng vẫn không sao. Rồi tiếng lành đòn xa, thiên hạ sẽ biết những cảnh sát ở vùng này rất thoáng. Dẫu sao, trong khi len lỏi qua đám cây cối, gã vẫn thầm hy vọng những bức ảnh được rõ nét. Chúng sẽ là thứ bổ sung tuyệt vời cho bợ sưu tập nho nhỏ của gã.

Nói chung thì hôm nay là một ngày tuyệt vời. Vừa định quay lại lấy cái máy ảnh thì gã nghe thấy tiếng huýt sáo. Lần theo hướng phát ra tiếng động, gã đi về phía con đường chở gỗ và nhìn thấy một kẻ lạ mặt dắt con chó đang bước chậm rãi, nom giống một gã hippie những năm sáu mươi.

Kẻ lạ mặt đó không đi cùng ba cô gái kia. Clayton tin chắc như vậy. Trước hết anh ta quá già so với một sinh viên; ít nhất cũng phải gần ba mươi rồi. Mái tóc dài kia khiến Clayton liên tưởng tới một cái ổ chuột; còn trên lưng anh ta, Clayton có thể nhìn thấy mép cái túi ngủ gồ lên chỡ đáy chiếc ba lô. Đây không thể nào là một người đi dã ngoại một ngày tới bãi tắm này; nhìn anh ta giống một người đi bộ đường trường, thậm chí có thể cắm trại ngoài trời nữa. Không biết anh ta đã ở đây bao lâu và đã thấy những gì rồi.

Ví dụ như việc Clayton chụp lén?

Không thể nào. Không thể thấy được. Chỗ gã nấp cách xa con đường chính, toàn bụi cây rậm rạp, và nếu có người đi qua cánh rừng thì gã phải nghe thấy chứ. Đúng không? Hơn nữa, chỗ này chẳng có gì hay ho để mà lang thang. Họ đang ở giữa một nơi hoang vu hẻo lánh, và gã không hề muốn một đám hippie hấm tài lập dị phá hỏng nơi dành cho mấy cô nữ sinh này một chút nào.

Đúng lúc đó, kẻ lạ mặt đi ngang qua Clayton. Anh ta đang ở gần xe tuần tra và đang hướng về phía chiếc jeep của ba cô gái. Clayton bước lên mặt đường và hắng giọng. Kẻ lạ mặt và con chó liền quay sang phía có tiếng động.

Đứng từ xa, Clayton tiếp tục đánh giá họ. Dường như kẻ lạ mặt lẫn con chó đều không bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Clayton, và cái nhìn của anh ta có vẻ gì đó khiến Clayton cảm thấy bối rối. Cứ như là anh ta đang chờ gã lộ diện vậy. Con chó béc giê cũng thế. Thái độ của nó vừa thờ ơ vừa cảnh giác - và rất thông minh - giống y như con Panther mỗi khi chực chờ được Moore thả ra. Clayton chột dạ. Tự chủ lắm gã mới không đưa tay phòng thủ chỗ kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro