Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước ngọn lửa lớn đang thiêu đốt căn chòi lớn ấy mà bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Tôi nhớ về lúc mà tôi cùng Deith thi nhau săn bắt quái vật để được một bữa ăn mà con bé tự nấu... Rồi những đêm ăn mừng mà chẳng biết vì lí do gì và nhiều nhiều niềm vui, kỉ niệm khác nữa...

Nhưng nhiêu đó vui buồn ấy của tôi đã là gì với Miko. Làm sao những cái kỉ niệm vài tháng thoáng qua ấy có thể sánh được với một đứa mà đã được sinh ra và lớn lên. Thứ tình cảnh nó đã được nuôi lớn bằng cả cuộc đời. Người mà cả thế giới của em chỉ gói gọn trong cái khu rừng âm u lạnh lẽo này.

"Cảm ơn anh nhé, Hiroshi... giờ thì..."

Con bé nói khe khẽ như chỉ vừa đủ để tôi nghe vậy. Sau đó tôi thấy con bé đã đi ra trước mặt tôi và mỉm cười. Hai hàng huyết lệ của con bé cũng đã khô từ lúc nào, giờ nó như hai vạch màu được vẽ lên vậy. Tôi cũng mĩm cười, một nụ cười gượng gạo, chưa bao giờ tôi cảm thấy nở một nụ cười lại cần tốn nhiều sức bây giờ.

"Ừm... mình đi chứ nhỉ!"

"Không anh Hiroshi... đến lúc phải tạm biệt rồi."

Tôi mở to hai mắt không hiểu ý con bé là gì nên hỏi lại, để chắc rằng mình không nghe nhằm:

"Ý... ý em là sao Miko?"

"Anh hãy giết em đi..."

Tôi thẫn thờ khi nghe con bé nói đến đây. Rốt cuộc là con bé đang tỉnh... hay hoàn toàn sụp đổ rồi vậy.

Tôi mở miệng, định nói gì đó nhưng lại không thể. Tôi lùi ra vài bước để định hình lại mọi thứ. Cuối cùng tôi cũng quyết định nhìn thẳng vào gương mặt vẫn đang nở nụ cười vô cảm ấy kia mà nói:

"Em rốt cuộc là mong chờ điều gì từ anh vậy, Miko?"

"Chẳng gì cả... chỉ là..."

Con bé lại làm bắt chéo hai tay ra đằng sau rồi quay lưng về phía tôi, nhìn vào đống lửa khổng lồ vẫn cháy âm ỉ, dù vậy một hơi ấm từ nó tôi cũng chẳng thể cảm nhận được.

"Anh là người em yêu nhất Hiroshi à... Người làm em không thể rời mắt. Người mà Miko tin tưởng và không muốn mất nhất... Nhưng... cũng là người em ghét nhất. Một kẻ Miko không thể tha thứ được... Mà thôi, giờ còn gì quan trọng đâu... anh nhỉ"

"..."

Con bé nói vọng lại, chẳng còn quan tâm là tôi có nghe được hay không. Dù vậy từng lời nói của Miko tôi đều nghe rõ mồn một. Nó như đâm thẳng vào trái tim tôi, một thứ tôi không nghĩ nó còn có thể rỉ máu thêm nữa.

Với tôi cũng vậy, Miko và ngôi làng này đều là những người tôi yêu quý nhất. Nhưng cũng chính tay tôi đã đạp đổ tất cả. Có lẽ trưởng làng nói đúng, tôi chỉ là một thằng ranh chẳng biết bất kì thứ gì, chẳng thể hiểu được cái giá của sự ngông cuồng ấy lại trả giá đắt đến nhường nào... Dù sức mạnh có lớn đến cỡ nào mà không thể bảo vệ được thứ mình yêu thương thì còn ý nghĩa gì nữa...

"Vì vậy nên là... anh có thể chết cùng em không Hiroshi? Thật sự thì em đã quá mệt mỏi khi cứ phải khóc hết nước mắt thế này rồi... Nên là hãy đi với em đi, đến một thế giới khác. Nơi mà chẳng mà con người và quái vật có thể sống với nhau. Nơi có thể sống mà không phải sợ hãi trước thiên nhiên nữa..."

Dù là đến bây giờ thì đúng là Miko vẫn là Miko nhỉ... Dù có đau buồn đến thế nào đi nữa nhưng em ấy vẫn tin vào một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế mà vì sao? Vì sao các ông cứ để con bé phải chịu những dày vò như thế này vậy... Là vì tôi sao... chắc là thế rồi. Liệu tôi có còn sửa chửa được lỗi lầm này không...

Nếu là tôi của lúc trước thì được chết trong niềm hạnh phúc đó là một vinh hạnh nhưng giờ thì khác rồi. Nếu tôi chết đi chắc chắn điều đó chỉ thoả mãn cái tôi ích kỉ của tôi mà không nghĩ về những người còn sống. Nên vì thế, lần này tôi sẽ không muốn lựa chọn sai lầm nữa đâu.

"Miko... anh cũng muốn lắm... nhưng mà không được rồi. Anh đã quá sống ích kỉ. Dù hứa với nhiều người như vậy mà anh lại hoàn toàn chẳng giữ được lời hứa nào nên ít nhất bây giờ... chỉ bây giờ thôi, anh phải thực hiện lời hứa với Deith và trưởng làng... Anh phải cứu được em ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Nhất định anh sẽ cho em được hạnh phúc..."

Miko nghe đến đây thì mắt con bé như tối sầm lại, gương mặt em bắt đầu nhăn nhó cúi gầm xuống, gằn lên từng chữ:

"Hạnh phúc... ở cái thế giới này...? Anh nói chuyện thật buồn cười thật. Nếu nó tốt đẹp đến thế thì hãy trả lại ngôi làng cho Miko đi. Nếu nó thật sự hạnh phúc thì tại sao một giấc mơ nho nhỏ của em là được sống hạnh phúc với mọi người nó lại khó vậy!"

"Miko..."

Con bé quay người rồi lùi về phía sau rồi khuỵu xuống. Tôi thấy thế định chạy đến đỡ thì bỗng, một nguồn xung lực từ người con bé phát ra, hất văng tôi xa ra vài mét.

"Chó chết thật, cái thế giới khốn khiếp này... Vậy là mày cũng đã cướp đi anh Hiroshi, thứ quý giá cuối cùng của tao rồi sao. Tao nguyền rủa mày... nguyền rủa mọi thứ mà mày tạo ra, tao nguyên rủa thế giời này."

Nói xong con bé hạ thấp người xuống, thở ra từng hơi mạnh như một con mãnh thú. Từ trong người toả ra một nguồn khí màu đen đậm đặc. Chợt con bé gào lên một tiếng đầy ai oán. Xung lực phát ra từ con bé mạnh đến mức toàn bộ khu vực trong bán kính nửa cây số tất cả những cây Kaul đều bị thổi bay.

Những tán lá cây Kaul như nuốt trọn bầu trời thường ngày ấy vậy mà lại dễ dàng tan biến trong trong hư không, chẳng kịp làm gì để che kín lại bầu trời như mọi ngày.

Xung lực con bé phát ra mạnh đến mức bầu trời như đang có một trận bão tuyết lớn nhưng cũng phải nhường sân khấu lại cho nguồn xung lực đó. Từ trên bầu trời sấm chớp nổ đùng đùng nhưng không thể đánh thẳng xuống mà phải đánh ngang ra khiến cho toàn bộ khu rừng sáng rực.

Tựa trên bầu trời, từng đám lốc xoáy màu đen đặc, tựa như màu của đám khói con bé tạo ra. Nó từ từ đáp xuống, như muốn thổi bay tất cả những thứ còn xót lại của khu rừng vậy.

Tôi phải cố gắng lắm để giữ mình không bị bay đi bởi nguồn xung lực chẳng khác nào một cơn bão trong tự nhiên như vậy. Điều này thật sự làm tôi bàng hoàng. Không thể ngờ được từ cái cơ thể nhỏ bé ấy vậy mà lại có thể tung ra được nguồn sức mạnh lớn đến mức như muốn đập tan mọi thảm hoạ tự nhiên đó vậy.

Tôi lọ mọ, từ từ bò đến chỗ Miko. Cố gắng hết sức để giữ con bé khỏi mất kiểm soát lại. Nếu không thì chắc chẳng riêng gì khu rừng này mà sẽ còn liên luỵ đến những nơi khác nữa.

"Miko... bình... tĩnh lại đi. Anh—Hiroshi... đây mà. Chẳng ai cướp đi cả nên là... Ah!"

Chưa nói dứt câu thì sức mạnh con bé hình như vẫn còn đang mạnh dần lên. Tôi phải dùng toàn bộ nguồn năng lượng SE bản thân có để có thể giữ bản thân không bị đẩy đi xa. Hai tay vẫn đang phải cắm con dao vào nền đất, từ từ bò đến chỗ Miko.

Con bé vẫn đang mở to mắt và miệng và tai. Từ trong đó luồng khói đen ấy tiếp tục tuông ra như vô tận. Trên mặt Miko cũng dần xuất hiện những đường vân hoa văn bí ẩn. Những đường hoa văn ấy lần dần dần xuống cổ, và giờ là đã đến ngực và có xu hướng lang qua hai cánh tay.

Tôi cảm giác cực kì bất an nếu để cho toàn bộ hoa văn ấy xâm chiếm cơ thể của con bé.

"Ah... Nhất định... nhất định lần này... mày phải cứu được con bé... Hiroshi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro