Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Hiroshi cũng chẳng mấy tốt đẹp. Một tên nhân loại tầm thường nhưng lại có thể thắng được người mẹ mà tôi đầy tự hào. Thậm chí hắn còn là sinh vật đầu tiên bà ấy công nhận, thứ đã từng là mục tiêu của tôi lúc nhỏ.

Ban đầu tôi ghét hắn lắm, nó không chỉ là sự căm ghét vì hận thù đơn thuần... mà còn có cả sự ghen tỵ trong đó. Hắn lại là người cướp đi tất cả, từ bà ấy đến sự thừa nhận đáng lẽ là của tôi trước hết.

Dù vậy thời gian ngắn du hành cùng hắn ta đã giúp tôi hiểu ra một điều, mặc kệ tôi có tỏ ra thù ghét hắn như thế nào đi nữa, thứ tôi nhận lại là sự ân cần và ấm áp từ cái tên tôi ghét cay ghét đắng ấy. Hơn thế nữa, nếu không có hắn thì chắc hẳn tôi chẳng bao giờ đủ dũng khí để kế thừa ý chí xưng bá chủng tộc, đưa nó trở lại thời huy hoàng như giờ được. Vì vậy...

TÔI NHẤT ĐỊNH KHÔNG THỂ ĐỂ HẮN CHẾT Ở ĐÂY ĐƯỢC.!!!

Hôm nay nhìn trận chiến của Hiroshi tôi mới hiểu được là mình còn yếu đuối đến thế nào. Cái con quái vật lông xanh mắt xanh ấy là cái quái gì vậy!? Ngươi thật sự đã chiến đấu với cái thứ nằm ngoài sức tưởng tượng thế à Hiroshi? Với cái nguồn ý lực khổng lồ chỉ cần một cái búng tay có thể xoá sạch khu rừng này ấy... Vậy mà ngươi dám đứng dậy để chống chọi à.

Đây... đây là tên nhân loại được mẹ ta công nhận sao! Thật sự ta hoàn toàn không thể bằng ngươi được... cái áp lực mà ta chỉ mới thấy ả ta thôi đã làm ta muốn rụng rời chân tay, không thể làm gì rồi.

Chính vì vậy, nhất định là ngươi phải sống. Chỉ có ngươi mới đủ khả năng đánh bại được cái thứ "thảm hoạ thiên nhiên" ấy thôi.

"Bé mèo mun ơi ra đây chơi với chị nè... Đừng có chạy như ma đuổi thế chứ! Chị có làm gì em đâu nào?"

Con quái vật ấy có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu muốn buông tha cho bọn tôi. Con ả cứ bay lượn lờ trên bầu trời mà nhìn xuống gọi to. Tôi cũng vẫn cố bình tĩnh nhưng không thể ngăn bản thân buông ra những lời trách móc khe khẽ:

"Có điên ta mới ló mặt ra ấy! Chết tiệt thật mà, tên nhân loại này giờ nó mất hết sĩ khí chiến đấu rồi, giờ phải làm sao đây. Cứ như thế này thì chẳng mấy chốc con ả tìm được thôi...!"

Nãy giờ tôi vẫn phải ngậm vào cổ áo lôi tên nhân loại này lôi đi. Từ khi tôi kéo hắn đi bỏ lại con bé Miko gì ấy thì hắn chẳng khác gì người mất hồn. Cứ ú ớ chẳng nói nên lời, gương mặt đờ đẫn... Trông thật là thảm hại mà.

Tôi tiếp tục chạy bằng đường hầm hắc ám tránh ở trong không gian quá lâu để con quái vật kia phát hiện được. Nhất định tôi phải thoát ra được khu rừng này.

Ta đang cố gắng liều mạng để cứu ngươi đấy nên Hiroshi, tốt nhất là ngươi đừng có sụp đổ quá lâu, không thì có là oan hồn ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi đến chết đấy!

Con quái vật kia quả là đáng sợ. Nhưng nếu so với con mắt đen cùng với làn khói tím của Hiroshi thì nó chẳng đáng một xu.

Cái ánh mắt đen như nhìn thấu vào tâm can của thế giới ấy cũng như làn khói tím cảm tưởng như có thể gây nhiễu loạn mọi định luật của vũ trụ.

Tôi hiện giờ vẫn không biết được cái tên nhân loại này rốt cuộc là thứ gì. Nhưng có một thứ tôi có thể chắc chắn. Vậy nên chỉ cần thêm một thời gian nữa thì Hiroshi có thể đấu sòng phẳng với con ả ấy. Bằng mọi giá tôi phải đưa hắn thoát khỏi tay con quái vật "ba đầu" kia.

Bỗng đang di chuyển thì tôi thấy con quái vật đã đã bay lên cao hơn nữa. Ả đứng giữa bầu trời đến độ như có thể nhìn được toàn bộ khu rừng trong một vòng tròn từ ngón tay thì gọi lớn:

"Thật là bé mèo hư mà, nếu em không ra thì chị đành phải "bắt" em ra rồi chứ nhỉ... Còn câu thêm giờ nữa thì hình phạt lại kéo dài thêm nữa. Chị thì không muốn thế đâu, nên là trò chơi trốn tìm nên kết thúc ở đây thôi. Phong Ý: Bão gió. Cả khu rừng... bay lên cho ta."

"Ah! Cái con quái vật khốn khiếp này, mạnh vừa phải để người ta còn có cơ hội chạy thoát chứ!"

Tức khắc, toàn bộ bầu trời khu rừng nổi sấm chớp đùng đùng và dần hình thành một cơn lóc xoáy. Tôi cảm thấy nó to như bằng cả khu rừng bóng đêm này vậy. Toàn bộ vạn vật trong phạm vi ấy có lẽ đều bị nhất bổng lên không trung mà bay lên.

Dù tôi có cố di chuyển trong hầm hắc ám nhanh đến cỡ nào cũng không thể thoát khỏi cái chiêu diện rộng một cách vô lí ấy. Lực bất tòng tâm, cuối cùng tôi cũng đã bị cuốn theo chiều bão ấy mà bay lên trời.

Lập tức con quái vật kia quay qua cười với một vẻ mặt đầy thích thú mà reo lên:

"Bé mèo mun và Hiroshi. Tìm... thấy... rồi."

Gần như ngay tức khắc, ả ta quay qua nhìn và chưa đến nửa giây đã xuất hiện trước mặt bọn tôi.

"Ah!!! Ta liều với ngươi tên quái vật. Hắc Ám Ý: Nuốt Chửng."

Một cái bóng hình một cái mồm lớn từ hư vô hiện ra toang đớp lấy con ả thì "Bụp... bủm" ả chỉ hất một ngóng tay trỏ chạm nhẹ vào. Lập tức chiêu thức của tôi biến thành một vũng nước đen ngòm rơi xuống chân ả.

Tôi e dè nhìn con ả, miệng vẫn đang ngoạm chặt cổ áo Hiroshi quyết không buông, cố lùi ra đằng sau dù biết nó gần như vô nghĩa. Bàn tay ả ta tiến dần dần... dần dần về phía hai đứa.

Lúc tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm mắt lại mặc kệ cho thân thể này bị ả ta "xâm hại" thì từ đâu một thứ gì đó như xé toạc không trung mà bay đến. Ả ta chợt nhìn qua mở to mắt tỏ vẻ bất ngờ tột độ liền hét lớn:

"Phong Ý: Tường gió trăm lớp"

Hàng trăm chiếc khiên bằng gió được dựng lên, cố để chắn cái dị vật ấy vẫn đang toả ra nguồn điện khủng khiếp ấy bay đến. Nhưng có vẻ vô tác dụng, hằng trăm lớp khiên ấy chẳng khác gì một tờ giấy mỏng trước tia sét ấy.

"Không, đã thế thì... Không Gian Ý: Chiếc hộp vô tận."

Lập tức tia điện ấy biến mấy trong không trung. Tôi thở dài cho rằng ả ta vậy là ngăn chặn được đòn tấn công ấy rồi sao nhưng không. Gương mặt ả lúc này vẫn đang đổ mồ hôi, hai tay vẫn giơ ra như cố giữ gì đó. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

"Ahh!!! Chết tiệt không giữ được rồi..."

Một tiếng nổ lớn như tiếng nổ khi thiên thạch va chạm phát ra. Một nguồn xung kích mạnh đến mức xoá tan cơn lốc xoáy của ả ta khiến cho cơn bão gần như tan biến ngay tức khắc. Tiếp đó từ hư không nơi tia điện ấy biến mất vỡ ra một mảng nhỏ, sau đó tiếp tục tiến đến chỗ mụ ta.

"Nguồn năng lượng này không lẽ... Statos!!! Là lão già ấy à. Khốn kiếp thật mình lơ là rồi. Phong Không Gian Ý: Phòng thủ tuyệt đối!!! Ta không tin là không chặn được đòn tấn công của ngươi đấy!"

Cả bầu trời vừa mới quang tạnh một chút thì lại tiếp tục âm u như muốn nổi thêm một trận cuồng phong nữa. Lúc này từ trên trời xuất hiện hàng chục cái vòi rồng từ từ hạ thế. Toàn bộ đều hướng về phía tai sét ấy mà cản lại. Bên cạnh đó, ả ta cũng bắt chéo tay tạo thành một bức tường không gian ở trước để chặn tia điện ấy. Hai thứ lúc này mới đã có chút cân bằng.

Có vẻ cuối cùng, đen đủi thay ả cũng đã bắt kịp được sức mạnh của tia điện ấy rồi. Thế thì tôi phải đưa Hiroshi đi nhanh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro