Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang rủa hắn thì bỗng tôi nghe thấy tiếng lạch cạch của thứ gì đang chạy tới. Quay lại thì mới để ý bọn tôi đã đi đến một chỗ rộng rãi mà bên dưới được những viên đá rất đều và đẹp, có vẻ những thứ này là do loài người làm nên chứ không thể nào là tự nhiên được. Đây có lẽ là cái thứ nhân loại gọi là "Đường lớn" dùng để di chuyển đây mà. Đúng là bọn có trí khôn phiền phức và yếu đuối thật. Hễ đi đường dài là phải cần đến loài Speed Horses để kéo đi. Sức lực thì yếu đuối đến đáng thương mà... à, trừ cái tên trước mặt tôi này ra... Nhiều lúc tôi cũng quên luôn cái tên này cũng là nhân loại ấy.

Trên con đường lát đầy đá hoa văn ngay hàng thẳng lối ấy thì tôi thấy từ phía xa xa có một đoàn người đang tiến đến, khá là đông khoảng vài chục, thậm chí là cả trăm người. Ai nấy cũng đều mặc những cục sắt trắng bốc. Đây chắc hẳn là những tên kị sĩ mà Hiroshi nói rồi.

Chợt trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng để trả đũa cái con sen vô tâm kia.

Tôi cố tình chạy dần dần sát vào con đường bằng đá đấy. Đoạn tôi bất chợt nhảy lên đường rồi giả vờ té, gọi với đến Hiroshi cầu cứu:

"Trẫm chịu thua, Hiroshi... Cứu! Ta đi hết nổi rồi..."

Hiroshi thở dài lắc đầu hết cách đành chạy ngược lại. Đến nơi hắn lại đưa con mắt ngán ngẩm nhìn tôi rồi thốt ra những lời nhói lòng:

"Tự trọng mày ở đâu để tao lượm lên cho."

Ôy... đau nha tên nhân loại kia...

Tôi tiếp tục giả bộ như không nghe thấy lời tên nhân loại ấy nói:

"Ta không đi nổi nữa rồi, nghĩ một chút đi...Ê... đau đau."

Cái tên nhân loại ấy còn vô tâm hơn tôi nghĩ. Nghĩ cái gì mà tôi đang nằm thế mà hắn lại nhẫn tâm kéo tôi lê trên đường. Ngươi đối xử với hoàng thượng thế à con sen thối... Nhưng không sao, tôi chỉ cần chịu thêm một xíu nữa thôi thì cứu tinh sẽ tới rồi. Cố... chịu đựng...

Chưa đến năm phút sau thì chợt có một tiếng người vang lên như ra lệnh:

"Tên dân thường kia, mau tránh ra cho bọn ta đi nhanh! Nhà ngươi không biết là đang làm phiền đến ai đâu!"

Hiroshi nhìn lên tên lính ấy, sau đó quay qua nhìn tôi như hiểu ra ý đồ thật của tôi rồi. Tôi thì cố quay đi như không liên quan gì đến mình. Nhưng ánh mắt của Hiroshi lại tiếp tục nhìn xoáy sâu vô như muốn nuốt chửng tôi vậy. Sợ quá!!!

"Các Khanh... có chuyện gì vậy?"

Bỗng một tiếng hai khúc gỗ va nhau vang lên, trong chiếc xe ngựa bước ra bốn người. Cả hai bọn tôi đều bất ngờ vì người ngồi trên đó... chính là những người mà bọn tôi đã giúp trong rừng. Thấy bà rồi, kiểu này thì Hiroshi nó chiên xù tôi mất... Bản thân chỉ định đi ké cho đỡ mệt thôi mà ai ngờ lại trùng hợp thế này...

Tôi quay qua nở một nụ cười tự tin về phía Hiroshi. Không ngoài dự đoán cậu ta hướng ánh mắt hình viên đạn về hướng tôi... nhưng bất ngờ nữa là ánh mắt ấy nó còn tặng kèm... một chút làn khói tím quái dị kia... Mẹ à, có lẽ việc lấy lại hào quang cho gia tộc để lại kiếp sau vậy.

"À, tôi thành thật xin lỗi. Do thú triệu hồi của tôi nó dở chứng một chút ấy mà. Không sao đâu, bọn tôi đi ngay để không làm phiền đến mọi người."

Hiroshi nở một nụ cười như đã được tập sẵn, giải thích một cách lịch sự. Khi cậu ta bế tôi lên định chuồn đi thì tên tóc vàng mặc đồ trang nghiêm kia kêu lại:

"Trông dáng vẻ của cậu thì nếu tôi đoán không nhầm... Cậu định tham dự học viện ý pháp Arestia vào ngày mốt phải không?"

Nói đến đây thì Hiroshi khựng lại một chút. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo thì tôi quyết định. Thôi thì số mình dù gì cũng sắp tận trước cơn thịnh nộ của Hiroshi rồi nên làm liều vậy.

"Con Shadow Cat Kia, không được lại gần công chúa."

Tôi vờ nhõng nhẽo trên tay Hiroshi sau đó đợi cậu ta không để ý thì nhảy đại vào cô gái tóc vàng đang đứng đằng sau tên tóc vàng vừa bắt chuyện kia. Ban đầu con bé cũng bất ngờ, tôi cũng mém bị xiên nhưng kệ. Tất cả vì để được nghỉ ngơi, tôi bất chấp. Mệt lả hết cả người rồi, giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi, tí dậy rồi chết sau cũng được không sao cả.

"Được rồi các khanh lui lại đi... Nó không làm gì ta cả..."

Đó là tất cả những gì tôi thấy trước khi chìm bà nó luôn vào giấc ngủ. Bỗng tôi cảm giác như bản thân bị treo ngược lên cái cột bằng gỗ theo phương ngang. Hai chi trước và chi sau đều bị trói chặt trên đấy. Quay qua quay lại định kêu cứu thì thấy Hiroshi đang ngồi kế bên.

Định thở phào nhẹ nhõm thì tôi chợt nhận ra tại sao cậu ta ngồi đấy mà không cởi trói. Tôi từ từ... từ từ quay đầu xuống thì mới nhìn rõ Hiroshi làm gì. Cậu ta với một ánh mắt vô hồn đang một tay châm củi vào dưới đít tôi, một tay đang hà cái khí tím ngắt kinh dị ấy vô đám củi.

Hoảng quá tôi định la lên nhưng miệng đã bị cậu ta nhét một cái quả gì đó. Vì vậy tôi cố hết sức vùng vẫy, khi tôi cố vươn người lên thì vô tình chạm hai cái nấm to tròn. Hiroshi có vẻ nướng tôi chung với nó để tạo thêm gia vị.

Nhưng cái nấm này lạ lắm, khi tôi chạm vào thì tôi lại cảm nhận được sự đàn hồi và mềm mại của nó. Càng chạm vào nó lại càng làm tôi liên tưởng đến chiếc bụng ấm áp của mẹ tôi. Thật là hoài niệm mà, nó mang lại cảm giác yên bình đến khó tả, tôi cứ thế cạ mặt vào nó tưng lên tưng xuống. Đúng là một thứ thật tuyệt vời... cho đến khi tôi nhận ra đó chỉ là cơn ác mộng. Khi tôi tỉnh lại thì mới biết thứ mình đang 'chơi đùa'... là ngực của cô gái tóc vàng kia.

Toàn bộ mọi người lúc này đều nhìn tôi với ánh mắt trìu mến... trừ cô gái nhân loại tóc vàng đang đỏ mặt... và ánh mắt của Hiroshi lườm như muốn xử tôi ngay lập tức.

Tôi sợ hãi quay qua quay lại tìm chỗ trốn thì thấy cái tên nhân loại đần đần... hình như Hiroshi gọi là Anh hùng thì phải. Hắn đưa ngón tay cái về phía tôi rồi nói:

"Bé mèo... Good Job!"

"Cái đầu ông ấy, lau máu mũi đi kìa!"

Là đứa con gái mà hồi đấy lôi tên này lôi đi đây mà. Giờ lại gần tôi mới để ý là cô ấy có một mái tóc màu đen khá nổi bật, trên mắt còn đeo cái gì đấy nhìn giống như là tấm gương...? Tôi cũng chẳng biết được vì lần đầu tiên tôi thấy thứ kì lạ ấy. Cô ta tán đầu cái tên kia một cái rõ đau rồi ho gằn giọng lại rồi bắt đầu nói chuyện:

"Xin lỗi vì sự mạo phạm của cái tên đần này thưa công chúa."

Đứa con gái tôi đang nằm lên người thì vuốt ve tôi sau đó mỉm cười, nhã nhặng trả lời:

"Không có gì đâu mà, ngài đừng khách sáo. Chỉ là bè mèo của..."

"À vâng thưa công chúa tôi thất lễ quá, xin tự giới thiệu tôi là Hiroshi, con mèo ấy tên là Maddog."

Cô gái nói đến đây thì như đã hiểu ý, Hiroshi liền vội lên tiếng chào mọi người. Sau đó cậu cũng đã khéo léo hoà nhập vào cuộc nói chuyện như thể là mình thân thiết với bọn họ lắm vậy. Một hồi nói chuyện thì tôi cũng biết được bốn người này đều là những người có vai trò quan trọng của vương quốc cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro