Dứt Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ba năm dài đằng đẵng, cuối cùng anh cũng quay về. May mắn quá phải không anh? May mắn là em đã đợi được anh, may mắn là ngay lúc này, em đã đủ tươi tắn để chứng minh rằng ba năm qua em sống rất ổn. Nghe tin anh về, em cười. Bây giờ gặp anh em vẫn cười. Nhưng cái cười lần này lại là tự cười nhạo mình, cười khinh bỉ con người trước mặt, cười ra nước mắt.

- Cô ấy là ai vậy anh?

- Một người bạn cũ của anh thôi!

Anh chìa tay ra bắt tay em, kiểu như người quen lâu ngày gặp lại. Cô gái bên cạnh anh cười hiền hòa, vui vẻ chào em. Trong lúc này em nên cư xử sao cho phải đây? Tức giận nói với cô ấy rằng em mới là người yêu anh, là người đến trước, là người dùng ba năm đời phơi phới để đợi anh? Hay là em sẽ phải nặn cho khéo nụ cười trên môi, nhỏ nhẹ chào đón anh bằng cái ôm của người bạn cũ? Giờ phút kết thúc những tháng ngày sống trong chờ đợi, anh đã rạch vào tim em một vết thương, vừa dài, vừa sâu, vừa đau, vừa nhức nhối.

Người ta nói đúng, xa mặt cách lòng. Vì xa nên chẳng hề biết người ta đã thay đổi. Nhìn lại xem nào. Cô ấy da trắng, mắt to. Em cũng đâu phải dạng vừa. Cô ấy một mét sáu lăm, em cũng một mét sáu chứ ít gì? Hoặc giả cứ cho là cô ấy hơn em tất cả, em cũng dám chắc chắn một điều rằng tình cảm em dành cho anh luôn nhiều hơn cô ấy. Nếu cô ấy là em, cô ấy có dám đổi tuổi xuân của mình để chờ đợi người mình yêu không? Dù nói như thế nhưng em không ghét cô ấy đâu anh. Cô ấy tốt tính, chẳng hay giận dỗi hay đanh đá như em. Đối với em cô ấy cũng rất chân thành, không mảy may chút gì là ganh ghét.

Xét đến cùng người có lỗi là em. Nguồn cơn của kết cục này là do em tạo. Em không đổ lỗi cho anh vì em biết, thay đổi là điều tất yếu của một con người. Hoàn cảnh buộc họ thay đổi, họ không thể mãi cứng nhắc trong vỏ bọc của riêng mình. Hoặc, suy nghĩ tích cực hơn một chút, là anh nhớ em, thiếu vắng em nên buộc phải ngã vào lòng cô ấy để cô ấy có thể thay thế em, xoa dịu nỗi cô đơn, trống trải của anh, lấp đầy mọi lỗ hổng trong tim anh. Và đến phút chót, trái tim anh chật chội với bóng hình người mới, những kỉ niệm về em đã trở thành thứ thừa thãi. Em tự hỏi, trong bốn ngăn tim ngày ngày vẫn đập ấy của anh, có ngăn nào còn lưu lại vết khắc của tên em?

Anh hẹn em ở một quán cà phê lạ, một nơi em chưa từng đặt chân tới. Mọi thứ ở đây đều không quen thuộc, kể cả anh cũng trở nên lạ lẫm.

- Anh xin lỗi vì người thay đổi là anh! Em muốn gì, cần gì cứ nói, anh sẽ bù đắp cho em! Em nói đi!

Nói? Biết nói gì đây? Nói gì nữa thì sự thể đã rồi. Cố cầu cạnh cũng chỉ khiến lòng thêm đau. Chi bằng tàn nhẫn thả tay ra, mạnh mẽ dứt khoát cắt đứt sợi dây tình mình. Anh sẽ có hạnh phúc của riêng anh, em rồi sẽ đi tìm hạnh phúc của cuộc đời mình. Hai chúng ta mỗi người mỗi ngã, sau này nếu có giây phút nào đó chạnh lòng nghĩ về nhau, ta sẽ biết rằng, tuổi trẻ của mình là để yêu thương một người, thanh xuân của mình là để chờ đợi một người. Rồi những tháng ngày sau đó là dành để khổ đau, luyến tiếc một thời trẻ lãng phí vì một người. Tình yêu có chia cắt mới là tình yêu. Em sẽ vui suốt phần đời còn lại, tìm cho mình một chỗ dựa bình yên. Anh và cô ấy hạnh phúc nhé, em thật lòng chúc đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro