Ký Ức Đen Tối: Buổi Lễ Trừ Tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức ùa về như một cơn bão cuốn phăng những bức tường phòng vệ mà Minh đã dày công xây dựng trong tâm trí. Anh trở lại cái đêm đặc nghẹn mùi hương trầm và sự căng thẳng không thể diễn tả bằng lời. Khi đó, Minh chỉ là một thiếu niên mới lớn, đôi mắt còn đầy tò mò về thế giới nhưng cũng đầy nỗi sợ hãi không tên.

Căn phòng nhỏ hẹp chật kín người, không khí u ám ngập ngụa và ngột ngạt sự mong đợi. Bà ngoại Minh, một người phụ nữ được biết đến như một cô đồng nổi tiếng với khả năng "giao tiếp với cõi âm", đã được mời đến để thực hiện buổi lễ trừ tà. Người ta đồn rằng cô gái trẻ - nạn nhân của buổi lễ - đã bị quỷ nhập từ nhiều tuần trước. Gia đình cô gái, trong cơn tuyệt vọng, đã đưa cô đến nhà bà ngoại Minh, với niềm hy vọng bà có thể dùng phép trừ tà để xua đuổi ác linh ra khỏi thân xác cô.

Ánh nến mờ ảo lập lòe tạo nên những hình thù kỳ quái trên bức tường, khi tiếng tụng kinh của bà ngoại vang lên, trầm bổng, rền vang như tiếng vọng từ một thế giới khác. Minh đứng co rúm trong một góc phòng, nhìn đôi mắt của bà trợn ngược lên trắng dã, giọng nói biến đổi thành thứ âm thanh kỳ quái và lạ lùng đến rợn người. Không phải giọng bà ngoại – mà là giọng của một ai đó hoặc... một cái gì đó khác. Cảm giác lạnh buốt len lỏi vào từng lỗ chân lông, từng khớp xương. Đôi tay anh bấu chặt vào bức tường phía sau, cả cơ thể đông cứng lại trong một sự sợ hãi khó tả. Minh cảm thấy không khí trong căn phòng như nặng nề hơn, dày đặc hơn, như thể anh đang chìm trong một vùng nước sâu.

Bất chợt, cô gái trẻ đang nằm giữa phòng bắt đầu co giật dữ dội, tiếng la hét thảm thiết xé toạc không gian, khiến những người chứng kiến giật mình lùi lại. Khuôn mặt cô méo mó, mắt trắng dã, miệng sùi bọt. Một âm thanh kỳ dị phát ra từ cổ họng cô gái, không phải tiếng hét của con người, mà là một thứ âm thanh đến từ địa ngục kinh hoàng. Minh nhìn sang bà ngoại, khuôn mặt bà lúc này căng thẳng và mồ hôi đã thấm đẫm hai bên thái dương. Sự bình tĩnh, quyền lực mà bà thường thể hiện trong các buổi lễ khác đã biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và hoảng loạn. Minh biết, có điều gì đó không ổn.

Khi cô gái bắt đầu gào thét, cơ thể cô cong lên một cách bất tự nhiên như bị kéo giật bởi một lực vô hình, khiến cả căn phòng chìm vào hỗn loạn. Cha mẹ cô gái khóc thét, những người khác cũng lao vào giữ chặt cô. Bà ngoại Minh tiếp tục lẩm bẩm trong cơn xuất thần, đôi tay vung vẩy trong không khí như đang cố gắng trục xuất thứ gì đó ra khỏi căn phòng. Nhưng dường như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Minh cảm nhận được một nỗi sợ lạnh lẽo len lỏi khắp phòng, một nỗi sợ chưa bao giờ anh từng cảm thấy trước đó.

Rồi, đột ngột, cô gái ngừng cử động. Cả cơ thể cô bất động nhưng vẫn giữ nguyên tư thế cong quẹo, cẳng tay vặn vẹo ra sau lưng, đầu ngửa hẳn ra phía sau với cái miệng há to như tiếng thét trong câm lặng. Lưng cô gái cong vồng lên cao, toàn thân co quắp, căng cứng như một cái ván bị bẻ cong, các cơ và gân như căng hết cỡ đến mức tưởng chừng như sắp đứt ra. Đôi mắt cô mở to, trắng dã vô hồn, nhìn chăm chăm lên trần nhà mà không còn dấu hiệu nào của sự sống. Cơ thể cô gái cứng đờ, giữ nguyên tư thế kinh dị ấy như một tượng đài ác mộng.

Một người trong đám đông kêu lên, giọng run rẩy, như thể vừa thoát ra từ cơn ác mộng: "Nó... Nó... chết rồi."

Mọi người lùi lại, ánh mắt không dám rời khỏi hình dáng méo mó kinh hoàng của cô gái. Hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí của tất cả mọi người trong căn phòng, như một lời cảnh báo về điều gì đó vượt ngoài sự hiểu biết và kiểm soát của con người. Minh đứng đó, toàn thân run rẩy, trong tâm trí vẫn vang lên tiếng hét ám ảnh của cô gái, một ác mông đau đớn không lời. Những tiếng thở hổn hển, tiếng khóc rên rỉ, và cả sự tĩnh lặng chết chóc lan rộng như một làn sóng lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng.

Cái chết của cô gái trẻ nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự phẫn nộ và sợ hãi trong làng. Gia đình Minh trở thành mục tiêu của sự chỉ trích, bị cáo buộc lừa đảo, mê tín, lợi dụng nỗi sợ của người khác để kiếm tiền. Minh nhớ rõ cảm giác khi phải nghe những lời lăng mạ, những lời thì thầm cay nghiệt đằng sau lưng.

Nhưng rồi, sự kiện khủng khiếp ấy dường như biến mất một cách kỳ lạ khỏi mọi cuộc bàn tán. Vài ngày sau, không ai còn nhắc đến chuyện này nữa. Trên các phương tiện truyền thông, không có bất kỳ dòng tin nào đề cập đến cái chết đầy bí ẩn kia. Gia đình Minh tiếp tục hành nghề như chưa có chuyện gì xảy ra. Minh biết rằng có một thế lực nào đó đã can thiệp, âm thầm che đậy mọi thứ, khiến dư luận im bặt và câu chuyện nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cái chết của cô gái trẻ và sự thật kinh hoàng đằng sau buổi lễ trừ tà đó sẽ mãi mãi trở thành một bí mật đen tối không bao giờ có lời giải đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro