Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MinHy

 Thẩm Đại mất tập trung cả buổi sáng vì câu nói của bác Hằng.

Thực ra, có nhiều chuyện không cần chỉ ra anh cũng biết rõ. Nhưng con người luôn muốn tự lừa dối bản thân, muốn mặc cả, chạy trốn, sẽ nghĩ mình gặp may, sẽ mặc cho lý trí và tình cảm tranh đấu nhau.

Anh nhất định sẽ kiềm chế, ít nhất anh sẽ không trở thành "phiền phức" của Cù Mạt Dư.

Một đồng nghiệp đi tới, cắt ngang tâm trạng trầm mặc của Thẩm Đại: "Anh Thẩm, thầy gọi anh vào văn phòng."

"Được rồi, cảm ơn em."

Giáo sư Lưu Tức là một trong những chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu đất hiếm ở quốc tế, đồng thời là thầy của Thẩm Đại. Dưới sự chỉ dẫn của ông, Thẩm Đại mới có thể được cho vào kế hoạch bồi dưỡng nhân tài và vào Tinh Châu - viên nghiên cứu đất hiếm hàng đầu Trung Quốc. Điều làm cho Thẩm Đại ngưỡng mộ nhất không chỉ vì những đóng góp của ông cho giới học thuật mà còn bởi ông ấy là một Beta đã vượt trội hơn hẳn các Alpha khác.

"Thưa thầy." Thẩm Đại bước vào văn phòng, cầm tách trà của Lưu Tức lên, "Đã bao lần em dặn không được pha trà đậm như vậy, không tốt cho sức khỏe, thầy suốt ngày dùng nó để tưới hoa, cây nào cũng chết. "

"Pha loãng nhạt nhẽo không có mùi vị gì cả." Lưu Tức lấy ra một bản thảo từ đống tài liệu. "Tài liệu cho cuộc họp nhà đầu tư viết rất tốt."

Thẩm Đại cười nói: "Cảm ơn thầy."

"Em là người viết, hay là em thuyết trình luôn  đi."

"Dạ?"

Lưu Tức chán ghét nói: "Những người này, lần gặp mặt này đã đổi tận ba lần, vé máy bay của thầy đã đổi đi đổi lại. Mỏ ở Nam Phi vẫn chưa hoàn thành, thầy chờ mãi không được, ngày mai đi luôn. Thầy đã nói với họ rồi, em thay mặt thầy trình bày luôn."

Thẩm Đại hơi sững sờ: "Hội nghị đầu tháng sau phải không ạ?"

"Ừ, ngày nào em cũng viết tài liệu, còn cần chuẩn bị gì nữa không? Em đã từng tham gia các cuộc họp trước rồi, trình bày thành tích và kế hoạch trong tương lai của chúng ta là được. Thực tế, nhiều thứ họ nghe không hiểu đâu."

Cái gọi là đại hội nhà đầu tư là một báo cáo thường niên về công việc của ban lãnh đạo cấp cao, các cổ đông lớn và đại diện cổ đông của tập đoàn. Tổ nghiên cứu của bọn họ nhận được hàng trăm triệu tiền quỹ mỗi năm và họ phải cho những người trả tiền biết những gì họ đã làm. Đây là một cuộc họp rất quan trọng.

Điều này có nghĩa là Cù Mạt Dư - CEO của tập đoàn chắc chắn sẽ tham dự.

Thẩm Đại bất lực nói: "Thầy à, thầy qua loa quá rồi. Đây là cuộc gặp gỡ của các nhà đầu tư lớn. Nếu bọn họ hỏi những câu hóc búa, thầy không sợ em không ứng phó nổi sao? Bọn họ có thể không hiểu đất hiếm nhưng họ hiểu các báo cáo tài chính."

" Chúng ta đã đạt được nhiều thành tích trong năm nay, có thành tích, có niềm tin. Sợ gì?" Lưu Tức vỗ bàn, nói với ánh mắt kiên định. "Biết làm như thế nào không, xem thủ đoạn của bọn họ, nếu họ đề cập đến lợi nhuận thì em lấy tương lai ra đáp trả. Họ đánh tới đâu mình đánh tới đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu. Với cả bên trên đã nói rằng năm nay không cắt giảm ngân sách nên thầy mới dám rời đi."

"...Được rồi ạ, bao giờ thì thầy quay lại." Trực giác khiến cho Thẩm Đại biết sẽ không dễ dàng qua cửa ải này. Trong giai đoạn đầu tư, nhà đầu tư thường cố tình ném ra một số vấn đề, đây có thể coi như một kiểu bù đắp tâm lý, tiền vào như nước vẫn còn nghe thấy tiếng. Có nhiều trường hợp tám đến mười năm nghiên cứu khoa học không mang lại kết quả.

"Chưa biết được, mỏ ở Nam Phi chưa xác định được khối lượng dự trữ nhưng hàm lượng Neodymium và Dysprosium không nhỏ. Thầy có thể sẽ phải ở lại một thời gian. Đàn anh, đàn chị của em hiện giờ ở hết bên Cam Túc, bên này tạm thời giao cho em và Trình Tử Mai."

"Vâng ạ, thầy yên tâm."

Để chuẩn bị cho bài phát biểu, mấy ngày nay Thẩm Đại đã tăng ca rất nhiều, việc này còn hồi hộp hơn cả buổi bảo vệ luận án. Bảo vệ luận án, đó chỉ là việc riêng của anh, nhưng đây thì khác. Nếu nhà đầu tư làm khó, nó sẽ kéo cả tổ nghiên cứu xuống, mặc dù thầy đã trấn an tâm lí, anh vẫn không dám lơ ​​là chút nào.

Một đêm nọ, Thẩm Đại và Cù Mạt Dư về nhà cùng lúc, kể từ ngày hôm anh nấu cơm, hai người chưa từng chạm mặt nhau.

Thẩm Đại gật đầu chào: "Cù tổng." Anh nghĩ rằng Cù Mạt Dư sẽ không bao giờ nhắc đến món ăn tầm thường đó. Anh cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Bất kể là những lời nói lúc say hay khi tỉnh rượu tự mình đa tình.

"Về muộn vậy, tăng ca à?" Cù Mạt Dư thản nhiên hỏi.

" Vâng, gần đây tôi phải tăng ca thường xuyên."

"Nghe nói giáo sư Lưu cử anh đi thuyết trình trong hội nghị các nhà đầu tư."

"Đúng vậy, thầy của tôi rất vội đi Nam Phi khảo sát mỏ." Thẩm Đại cười nói đùa: "Tôi rất căng thẳng, hy vọng hôm đó Cù Tổng giơ cao đánh khẽ."

"Anh phải đối mặt với nó, không chỉ tôi mà còn các giám đốc điều hành cấp cao, các cổ đông và đại diện cổ đông." Cù Mạt Dư cúi đầu nhìn Thẩm Đại: "Cứ chuẩn bị kỹ lưỡng, đừng sợ đám đông, chỉ cần nói những điều cần nói, tôi sẽ chào hỏi mọi người trước."

"Cảm ơn Cù Tổng." Trái tim Thẩm Đại trở nên ấm áp, Cù Mạt Dư quá hoàn mỹ. Việc Cù Mạt Dư không thể nào thích anh không phải lỗi của hắn mà là lỗi của anh.

"Đề tài của nhóm anh có triển vọng nhất trong viện nghiên cứu. Ban giám đốc rất lạc quan, sẽ không cắt giảm ngân sách của nhóm. Nếu việc tìm kiếm ở Nam Phi diễn ra suôn sẻ, có thể sẽ được bổ sung thêm vốn."

Thẩm Đại vui vẻ nói: "Thật tốt quá, thầy Lưu rất có lòng tin với mỏ ở Nam Phi."

Cù Mạt Dư gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Đại nói khẽ: "Ngủ ngon." Ngay khi thốt ra hai chữ này, trong lòng anh chua chua ngọt ngọt. Chúc ngủ ngon khác với chào buổi sáng, khi đi học hay đi làm, bạn luôn nói lời chào buổi sáng với mọi người, nhưng những người nói chúc ngủ ngon thường là những người thân thiết, vì vậy hai từ này mang một sự mập mờ mơ hồ.

Lần đầu tiên anh nói lời chúc ngủ ngon với Cù Mạt Dư một cách cởi mở và chân thành.

Cuối tuần về nhà, Thẩm Đại mang theo một ít rau củ quả và đồ dùng hàng ngày như thường lệ. Vừa vào cửa liền cảm thấy không khí ở nhà không ổn, bà nội đang ngồi trên sô pha đợi anh, mặt căng thẳng.

"Bà chưa nấu cơm ạ, để cháu làm cho."

"Không cần vội." Bà ngoại vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. "Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút."

Thẩm Đại biết mình không thể tránh được ải này. Trong giây lát anh định sẽ nói ra sự thật.

"Tự dưng con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả nợ?" Vẻ mặt bà ngoại khó tin, "Lúc nghe điện thoại bà còn tưởng là lừa đảo. Lần trước con đưa bà đi khám bệnh, con bảo là con mới nhận được tiền thưởng, sao có thể nhận được nhiều tiền thưởng như thế?"

"Bà ngoại, bà bĩnh tĩnh, để từ từ con nói."

Bà nội hít sâu một hơi: "Được rồi, chúng ta từ từ nói chuyện, nhưng con phải nói thật."

Thẩm Đại gật đầu: "Con không nói cho bà, cũng không biết phải nói như thế nào, con sợ bà nổi giận."

"Con, tiền này có thực sự là của con không?" bà ngoại căng thẳng siết chặt tay anh.

"Bà yên tâm, là của con." Thẩm Đại vội vàng nói, ""Bà đừng nghĩ nhiều, thật ra số tiền này là do nhà họ Vưu đưa cho con."

Bà ngoại trợn to mắt, nét mặt đột nhiên trở nên tức giận: "Nhà họ Vưu?" Bà căm thù Vưu Hải Hưng đến tận xương tủy vì hắn ta đã hủy hoại con trai của bà.

"Bà ngoại." Thẩm Đại nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Bà nghe con nói đã."

Bà ngoại chậm rãi cúi đầu xuống, ngực vẫn phập phồng kịch liệt: "Tại sao nhà họ lại cho tiền, nhiều tiền như vậy. Không thể nào, tại sao chứ? "

" Lý do nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật. "Thẩm Đại kể lại ngắn gọn việc anh cần làm hợp đồng hôn nhân thay cho Vưu Bách Duyệt, nhưng giấu tên Cù Mạt Dư.

Bà ngoại im lặng hồi lâu, nắm lấy tay Thẩm Đại đến phát đau, hồi lâu cũng không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, bà lặng lẽ rơi nước mắt.

Thẩm Đại trái tim cũng thắt lại, anh lau nhẹ nước mắt cho bà: "Bà ngoại, con biết bà không muốn con có quan hệ gì với nhà họ Vưu, con cũng chưa từng nghĩ tới tìm họ, nhưng chúng ta cần tiền. Sự hợp tác này không làm con tổn thất gì, con đi làm và sinh hoạt như bình thường, vẫn có thể trả hết nợ. Với số tiền còn lại, con có thể mua nhà và chữa bệnh cho bà. Số tiền này đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều. "

"Bà biết." bà ngoại nghẹn ngào, "Bà biết nên mới cảm thấy rất khó chịu. Con vốn không phải chịu đựng những chuyện này. Bố con đã trở nên như thế, tên cặn bã họ Vưu kia thật đáng hận. Ông ngoại con và bà có cách nuôi dạy không tốt. Con còn nhỏ, là đứa trẻ vô tội. Vậy mà phải kiếm tiền nuôi của gia đình, còn phải mang chuyện đại sự cả đời ra để trả nợ, làm lỡ dở, chậm trễ mọi chuyện."

"Không chậm trễ mà, quan hệ hôn nhân này không bao lâu nữa sẽ chấm dứt thôi." Thẩm Đại gượng cười, "Bà ngoại à, nghĩ tích cực thì đây là chuyện tốt nha. Vưu gia mấy năm nay sa sút, con trai ông ta khiến ông ta không ngừng lo lắng, chúng ta lại lấy tiền của nhà họ, nhìn thấy bộ dạng không may mắn của ông ấy, thật sảng khoái biết bao."

"Hắn ta cho con mười triệu, một khoản tiền lớn như vậy, thật sự chỉ để cho con lấy giấy đăng ký kết hôn sao? "Bà ngoại lo lắng nói," Vưu Hải Hưng là đồ súc sinh, bà thực sự lo lắng hắn có mưu đồ khác. "

"Không đâu, ông ta tuyệt vọng mới tìm đến con, tiền đưa con cũng tiêu rồi, ông ta làm gì được chứ."

Bà ngoại lắc đầu ngao ngán: "Mong là vậy. Vậy thì... người kia... của con là ai, đối xử với con như thế nào?"

"Là người xa lạ, con mới gặp vài lần, đôi bên khách sáo lắm." Thẩm Đại xoa tấm lưng gầy của bà ngoại, "Quan hệ hợp tác này không kéo dài lâu đâu ạ, chờ mọi chuyện xong xuôi thì con qua một đời chồng rồi. Chỉ cần bỏ ra một chút thời gian đó đổi lại cuộc sống bình thường không gánh nặng, rất lời cho chúng ta phải không?" Những lời này, nửa trước là nói dối, nửa sau là thật lòng. Trên hợp đồng là năm năm, là để bảo vệ toàn vẹn quyền lợi của Cù Mạt Dư. Chằng bao lâu nữa, mối quan hệ mong manh này của anh và Cù Mạt Dư sẽ biến mất.

Bà ngoại thở dài: "Con không được tiếp xúc quá thân thiết với nhà họ Vưu đâu đấy."

Thẩm Đại nghĩ đến Vưu Bách Duyệt, không hiểu sao nghĩ đến cả Cù Thừa Trần, mày hơi nhíu lại: "Vâng ạ."

"Vậy thì..." Bà ngoại có vẻ do dự, "Sau đó con kết hôn, tuy rằng là hợp tác, nhưng là người đó sẽ muốn con... ."

Thẩm Đại lập tức hiểu được lời khó nói của bà ngoại: "Không ạ, con đã nói rồi, bọn con mới gặp nhau vài lần, không có việc sẽ không liên lạc."

Bà ngoại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, Omega luôn là người thiệt thòi nhất, bất kể làm gì cũng phải tính toán thật kỹ, con hãy nhớ bài học trước đây của cha mình."

Hai mắt Thẩm Đại chợt tối lại, không ai hiểu rõ hơn anh. Anh chính là kết cục mà cha anh tạo nên khi sai lầm, anh buộc phải dùng cả đời để trả giá cho sai lầm của người khác, Thẩm Đại nghiêm giọng nói: "Con hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro