Kẻ thống hận đàn bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện ngắn: Kẻ thống hận đàn bà

Tác giả: Hắc Khuynh Giselle

"Tôi có thể yêu em không?"

***

Nhật ký, ngày 04 tháng 04 năm 1994

Tôi đã giết người! Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, tôi chẳng biết gì về cô ta, một chút cũng không biết. Nhưng tôi ghét cái bộ dáng lẳng lơ và hành động uốn éo của ả bên người tình. Nó làm tôi phát điên lên. Ha ha, lũ đàn bà lúc nào cũng hèn mọn và dơ bẩn như vậy. Ôi, chúa ơi! Những từ ngữ khốn kiếp đáng chê trách này lại làm tôi nhớ đến bà ta. Buồn cười quá đi mất, ha ha.

Có lẽ tôi nên giết thêm nhiều ả phụ nữ đầy tội lỗi nữa. Ồ, cái đất nước này chắc sẽ tôn vinh tôi mất, chẳng phải sao? Tôi đã thay họ trừng phạt lũ đàn bà một cách nghiêm khắc không hề vị tha như thế mà.

Nào, những linh hồn ẩn chứa sai lầm chồng chất, tôi sẽ giải thoát tất cả. Sẽ sớm thôi!

Ký tên

Kẻ thống hận đàn bà!

***

Gái mại dâm - đó là ba từ duy nhất để giới thiệu về xuất thân của Mariposa. Một loại nghề nghiệp dùng thân thể của chính mình làm công cụ mua vui cho những gã đàn ông với vẻ ngoài già nua, tởm lợm. Thỉnh thoảng, có những gã vẻ ngoài cũng được xem là ưa nhìn và giàu tiền bạc đến đây chơi bời. Tuy nhiên, thần kinh của bọn chúng chứa đầy những thứ bạo lực và biến thái. Chúng luôn đeo thắt lưng, những sợi dây chuyền bạc dài lê thê - mọi lúc. Thế nhưng điều đó khác xa với suy nghĩ của bạn rằng chúng là những người lịch thiệp hay đậm phong cách. Về đêm, chúng hay lui tới đây - "ổ gái gọi", dùng tất cả trang sức, phụ kiện trên người để tra tấn các cô gái. Chúng còn phun nước bọt lên mặt họ, đại tiện lên cơ thể họ. Sau đó cười đắc chí như vừa làm một việc gì đó tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Mariposa cũng là nạn nhân trong các cuộc tra tấn. Nhưng cô có phần may mắn hơn, chí ít cô không bị bọn chúng dùng những thủ đoạn tra tấn kinh tởm nhất áp dụng lên cơ thể. Có lẽ chúng không nỡ phá hủy vẻ đẹp như thiên thần này. Không thể chối bỏ rằng, Mariposa rất xinh đẹp, sự tồn tại của cô trong ổ mại dâm này như ánh sáng thuần khiết của trăng thanh ghé qua màn đêm tối mịt. Sáng rực đến chói mắt, đến không nỡ tổn hại. Chúa ơi! Mariposa là một nữ thần.

Mariposa không phải là tên thật của cô, đó chỉ là một biệt danh mà ả cầm đầu ổ mại dâm đặt cho. Bọn khách hàng cũng chỉ biết gọi cô như thế, cũng không biết nghĩa của cái tên này. Ngại quá, bọn chúng cũng chẳng hứng thú để tìm hiểu.

Như mọi hôm, vào lúc rạng sáng - trong căn nhỏ trật hẹp, Mariposa mệt mỏi tỉnh dậy cũng là lúc cô bạn cùng phòng trở về - Jenny.  Jenny loạng choạng ngã xuống giường làm vang lên tiếng cọt kẹt. Mariposa theo thói quen lấy thuốc mỡ dưới gối tiến lại chỗ Jenny thoa lên mấy vết bầm tím trên người cô - im lặng như thế. Jenny không nói gì vì đã quá quen thuộc, quen thuộc đến đỗi cô ấy rưng rưng nước mắt. Lát sau, cô ấy gào lên tuyệt vọng, gào trong nước mắt, buồn bã, hối hận.

Jenny nhìn Mariposa, nghẹn ngào:

"Tôi thật sự không chịu đựng nổi cuộc sống này nữa. Tôi ghét bọn đàn ông bẩn thỉu đó. Bọn nó trói tôi, đánh tôi chẳng khác gì thú vật. Bọn nó cười trên sự bất lực của tôi. Bọn nó ném vào cơ thể tôi những tờ tiền nhăn nhúm, đôi khi còn là tiền giả. Mariphosa, trong cuộc đời này chúng ta đều không có lỗi, chỉ là chúng ta mắc nợ quá nhiều hoặc là đời này hoặc là đời trước."

Mariposa ngập ngừng động tác, rồi nở nụ cười. Cô vuốt tóc Jenny, nói:

"Jenny, tại sao cô lại chọn con đường này. Cô xinh đẹp, thông minh lẽ ra phải có một cuộc đời tươi sáng, một gia đình hạnh phúc mới phải."

"Bởi vì tôi mắc nợ bố tôi. Chính tôi đã cướp đi mạng sống của người phụ nữ ông ấy yêu nhất. Vậy nên tôi sẽ làm bất cứ việc gì để ông ấy vui, ông ấy có thể vung tiền vào sòng bạc hoặc là đem đốt để sưởi ấm. Sao cũng được, tôi đều đáp ứng cả."

"Cô không thông minh như tôi tưởng, Jenny! Nhưng ít ra trong cuộc đời này cô có thứ khiến cô phải chịu đựng, gồng mình với khổ đau." Mariposa đáp. Bỏ qua nét mặt khó hiểu của Jenny, cô đặt lọ thuốc mỡ bên cạnh cô ấy, sau đó vào phòng tắm nhanh chóng thay đồ. Không hiểu vì sao giờ này lại có khách, bình thường đều ở độ mười tám giờ trở lên. Ả Quin lại thúc giục cô đi tiếp khách, thật phiền phức!

Jenny nhìn từng đường cong hoàn hảo của Mariposa mà không khỏi suýt xoa. Mặc dù cô ấy đang lim dim trên chiếc giường thô cứng thế nhưng vẫn không thể làm chủ ánh mắt của mình. Mariposa luôn khiến người khác phải ngước nhìn dẫu cô có làm cái nghề thấp hèn nhất trong xã hội.

Jenny cong cong nụ cười, vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn tồn đọng trên khóe mi. Một tay cô chống cằm, nghiêng mình nói với Mariposa.

"Đi làm nhớ cẩn thận, dạo gần đây có tội phạm giết người đấy. Đối tượng của hắn là phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp."

Mariposa không thay đổi sắc mặt, gài nốt chiếc cúc áo cuối cùng mới trả lời:

"Đàn ông thường thích phụ nữ đẹp. Nhưng lại ghét 'đàn bà' hiểu chứ! Những người làm nghề này như chúng ta sớm sẽ bị tìm đến cửa. Cô nghĩ cẩn thận liệu có tác dụng không?"

"Hẳn là không rồi!" Jenny cười trừ, cô ấy nói tiếp " Ba nạn nhân gần đây đều là người trong ổ mại dâm, cũng có quen biết chút ít. Quả là chết rất thảm. Tôi đang nghĩ liệu số thứ tự của tôi là bao nhiêu nhỉ cả cô nữa chứ! Nhưng thứ khiến tôi phải nghĩ nhiều hơn là lí do tại sao một nữ thần như cô lại ở đây, phải chăng trước khi tôi dấn thân vào con đường này cô đã có mặt?"

Mariposa vừa thoa son vừa cười: " Cũng có thể nói như vậy! Năm 12 tuổi tôi đã xuất hiện ở cái nơi nhơ nhuốc, bẩn thỉu này. Còn lí do? Không đáng để nói tới."

Đoạn, Mariposa mở cửa nhà rời đi. Tiếng giày cao gót vang lạch cạch chồng lên âm thanh vận động của xe hơi, tiếp đó loãng dần trong không khí như chỉ là thoáng qua.

Jenny cuộn tròn trên chiếc giường, gặm nhấm lấy vết thương thể xác và tinh thần. Đôi khi cô ấy thật ngưỡng mộ Mariposa, bởi trong bất cứ hoàn cảnh nào Mariposa đều giữ vững vẻ mặt lãnh đạm và thơ ơ như vậy.

***

"Cầu xin ngài buông tha tôi. Xin đừng giết tôi" Người đàn bà quỳ gối khóc lóc dưới chân tên sát nhân lạnh lùng. Hắn vẫn im lìm, trên tay là một đoạn dây thừng đã cũ giống như được sử dụng qua rất nhiều lần. Bạn có thể nhìn thấy những vết máu đọng lại trên đó, chúng đã hóa thành màu đen, khô cứng và bốc mùi.

Hắn bỏ qua lời cầu xin khẩn khiết, mặc kệ sự vùng vẫy níu kéo từng giây phút sống sót, sợi dây thừng cứ như thế siết chặt lấy chiếc cổ ngọc ngà. Từng chút, từng chút một cho đến khi hơi thở yếu ớt lụi tàn, tứ chi buông thõng.

Hắn lặng lẽ đặt nạn nhân nằm ngây ngắn dưới sàn nhà, cởi bỏ lớp quần áo của người phụ nữ. Vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, thuần thục dùng dao nhỏ viết nên kí hiệu "HW" mà hắn yêu thích. Sau đó để hai tay nạn nhân lên bụng. Tư thế an nhiên như đang chìm vào giấc ngủ. Phải rồi, họ chỉ là đang ngủ thôi. Tuy nhiên, giấc ngủ này thật dài, dài đến mức họ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh sáng của mặt trời thêm một lần nào nữa.

Những người đàn bà với thân thể dơ bẩn bám mùi tanh hôi hoan lạc đều đáng bị trừng phạt.

Ngoài cửa sổ, ánh dương đầu tiên đang le lói, mặt trời chồm lên cao như muốn thoát khỏi vòng tay siết chặt của bóng tối. Hắn dọn dẹp mọi thứ trong căn nhà thật cẩn thận và sạch sẽ, đeo lại chiếc mũ cảnh sát rồi rời đi khi ánh sáng còn mơ màng, nẻo đường còn trống trải.

Dường như mỗi lần phạm tội, hắn đều cảm thấy vui vẻ. Không còn gì, ngoại việc này. Cuộc sống của hắn tẻ nhạt đến buồn cười.

***

Trong tư tưởng của đàn ông, cơ thể phụ nữ vừa là món ăn tinh thần vừa là món đồ chơi thú vị tuỳ theo "chất lượng" mà món đồ chơi đó có giá trị lớn hay nhỏ hoặc rơi vào trường hợp con số không. Ồ, có lẽ đó là đối với đàn bà - người đàn bà đã cũ. Thế nhưng, lũ khách hàng của ả Quin chưa hề thôi hứng thú với thân thể mỹ miều của Mariposa, dù cô đã qua tay rất nhiều đàn ông. Mỗi ngày luôn có nhiều vị khách sẵn sàng bỏ ra một số tiền không nhỏ để đổi lại một đêm hầu hạ của cô hoặc đơn giản chỉ muốn ngắm cơ thể hoàn hảo đó uốn éo quanh chiếc cột giữa sàn nhảy. Họ đê mê, cuồng si. Không phải là tình yêu mà là sự thỏa mãn về mặt tình dục. Lũ đàn ông mò đến đây hầu như đều có một mụ vợ có sở thích ghen tuông vô cớ và ham phú quý. Đó là điều đàn ông ghét nhất.

Trời chập tối, gã khách quen đưa cô trở về. Thật may mắn là trong con hẻm nhỏ hẹp này chiếc xe hơi của gã vẫn vào được. Gã bất chấp sự hạn hẹp của con đường chỉ để mùi hương của cô gần gã lâu hơn một chút. Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ ( thật ra thì ngôi nhà này khá lớn so với số nhà trong con hẻm ), gã mới lưu luyến mở cửa xe cho cô. Lại thèm khát hôn lên mu bàn tay Mariposa, lần đến đôi môi đỏ thắm như cánh hoa hồng nhưng cô cự tuyệt bằng cách nghiêng đầu.

"Mariposa, dẫu em có là một con điếm thì cốt cách trong em vẫn cao quý như vậy. Nó làm tôi yêu em đến phát điên, tại sao em không rời khỏi ả Quin xấu tính kia để hầu hạ tôi, hửm? Tại sao thế?" - Gã hỏi, nhìn cô bằng ánh mắt mê ly.

Mariposa cúi đầu khẽ cười, uyển chuyển rút bàn tay khỏi cái siết chặt của gã.

"Ngài sẽ không muốn gặp em nữa chứ?"

"Không! Điều đó là không thể!"

"Vậy ngài hãy về đi"

Gã tiếc nuối: "Thôi được, lần sau tôi lại tìm em. Tạm biệt!"

"Tạm biệt"

Gã đặt nụ hôn tạm biệt lên trán cô, sau đó bước lên xe từ từ rời khỏi con hẻm tối tăm. Khi chiếc xe mất dạng, Mariposa mới chú ý tới người đàn ông cao gầy ở phía xa. Hẳn hắn đã nhìn cô rất lâu. Ngoài ánh mắt lạnh lẽo đó cô chẳng nhìn ra được dung mạo của hắn. Khoảng hai giây sau, hắn quay lưng chạy nhanh vào bóng tối, cứ như thế mà mất hút trong tầm mắt của cô.

Tại sao trong đôi mắt đó lại phảng phất hận thù và đau thương như vậy? Thế giới này có quá nhiều thứ loài người không thể hiểu được, thậm chí là chính họ.

***

10 giờ sáng, ngày 24/4/ 1994

Cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án. Như mọi khi, cuộc gọi đến từ một người đàn ông xa lạ. Cảnh sát không hề tìm được một chút thông tin nào về hắn.

Nhưng hắn ta chưa từng có ý định đùa giỡn với cảnh sát. Mọi đều hắn nói đều là sự thật.

Khoảng độ hơn 11 giờ, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ án. Nơi xảy ra án mạng là một ngôi nhà trung cấp nằm tận cùng trong con hẻm giữa lòng thủ đô Luân Đôn rộng lớn.

Nạn nhân là một người phụ nữ 27 tuổi, sống một mình tên là Dolly. Như ba nạn nhân trước - đều bị siết cổ mà chết. Cơ thể nạn nhân loã lồ, vùng bị dao cắt tạo nên kí hiệu "HW" quen thuộc. Xung quanh hiện trường không hề có dấu hiệu xảy ra tranh chấp hay xung đột. Đồng thời hung thủ cũng rất cẩn thận, chưa từng để lại dấu vết gây án. Cảnh sát rơi vào bế tắt.

Tại cục điều tra

Bên tổ hình sự đang trong không khí căng thẳng. Trong vòng 1 tháng đã có bốn vụ giết người. Tuy nhiên tính đến hiện tại họ vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào ngoại trừ kí hiệu HW mà hung thủ để lại và người đàn ông báo án bí mật. Xét vào diện tình nghi, hắn ta là nghi phạm số một.

"Đối tượng sát hại của hung thủ đều là những phụ nữ xinh đẹp, sống một mình, có những mối quan hệ và nghề nghiệp phức tạp." - một viên cảnh sát nữ nói.

"Hung thủ là một người đàn ông, khoảng từ 20 đến 30 tuổi. Thủ thuật gây án đơn giản nhưng lại có tính cẩn thận cao. Đặc biệt là hung thủ có thể mắc chứng rối loạn nhân cách, thù hằn phụ nữ. "

"Vậy kí hiệu HW nghĩa là..."

"Hate women" Arnold lên tiếng. Khoé môi cong cong một nụ cười khó hiểu.

Hắn gõ tay lên bàn, nói tiếp: " Được rồi, dừng lại đây thôi. Mọi người ra ngoài đi."

"Vâng, thưa đội trưởng."

Phòng họp là một mảng im lặng, cái bảng trắng vẫn còn treo vài tấm hình của bốn nạn nhân cùng với những ghi chú dày đặc. Arnold dựa người về sau, khẽ đốt một điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ quanh khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh của hắn. Thần sắc lạnh nhạt tỏ ra đăm chiêu.

Chỉ toàn một lũ ngu ngốc và ăn hại. Thật đáng buồn làm sao?

***

Ngày 1 tháng 5 năm 1994

Ồ, tôi lại phát hiện con mồi mới. Cô ta thật sự xinh đẹp. Không có một từ ngữ nào có thể diễn tả vẻ đẹp ấy. Có lẽ tôi thích cô ta. Ồ, không, không, thứ cảm xúc chết tiệt này làm sao so sánh nổi với con ác quỷ trong tôi. Nếu em trong sạch may mắn đã mỉm cười với em. Nhưng đáng tiếc, tôi chọn em rồi. Nào, thêm một linh hồn tội lỗi nữa, hãy sẵn sàng rột rửa thứ dơ bẩn ấy nào.

***

Đã 12 giờ khuya, ngoài trời đổ mưa - tầm tã - con hẻm khoác thêm chiếc áo u tối có phần nhớp nháp. Mariposa giấu mình trong chăn mỏng, ngồi trước cửa sổ. Thứ cô thấy là một bức tường cao với chằng chịt dây leo thường xuân. Trông không được xanh tốt lắm, dù có mưa chỉ làm cho những tán lá thêm rũ rượi. Mưa ngỡ mang niềm vui chơi đùa lại không nghĩ làm lá chồng chất nặng nề đau khổ.

Mariposa chợt nhớ đến kí ức của rất nhiều năm về trước. Cô không hề có tuổi thơ, thậm chí là tuổi trẻ. Nếu tuổi thơ là quãng ngày sống trong sự  bạo hành thế xác lẫn tinh thần đến từ mẹ ghẻ thì tuổi trẻ là tháng ngày bị dày vò, tra tấn từ bọn đàn ông xa lạ.

Cô bé Lọ Lem được hoàng tử yêu thương, Bạch Tuyết được hoàng tử cứu một mạng. Còn cô, chẳng có giấc mơ nào cho gái điếm cả. Nếu cuộc sống có công bằng thì người ta đã chẳng gọi là cuộc sống.

Thình lình đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tiếng gõ khá mạnh hẳn là dùng lực rất lớn. Hiển nhiên cô không cho rằng đó là Jenny, cô ấy luôn luôn về lúc 5 giờ sáng. Điều này làm cô liên tưởng tới vị thần chết mang theo lưỡi hái tử thần trên lưng, đi gõ cửa từng căn nhà để tước đoạt sinh mệnh của họ.

Hồi lâu, cô vẫn quyết định mở cửa. Có lẽ cô thực sự mong chờ điều này - được chết. Trong sấm chớp rền vang và cơn mưa xối xả, người đàn ông cao gầy cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt. Trông hắn rất đẹp, hẳn là vậy. Nhưng hắn khiến người ta phải hoảng sợ và toát mồ hôi đầm đìa. Không phải vì tiếng gầm gừ hay con dao nhọn hoắt mà là vì ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Đôi đồng tử xanh thẳm ẩn nhẫn tầng tầng thù hận như đã tích tụ từ rất lâu. Đồng thời trông nó cũng thật buồn bã - xanh ngắt cô liêu.

Hình như Mariphosa đã từng bắt gặp ánh mắt này. Có lẽ là buổi tối từ mấy ngày trước hoặc vào một ngày nọ cách đây rất nhiều năm.

Cô mỉm cười, nói: "Xin chào, lại gặp anh rồi!"
Xin chào, người đàn ông mang theo bên mình trái tim đã mục rữa.

Hắn hơi nhướng mày, có lẽ thoáng bất ngờ trước trí nhớ của cô.

Sau đó, cô chỉ kịp thấy cánh cửa đóng sầm. Còn hắn đã bước vào nhà từ khi nào không rõ. Hắn đứng gần kề cô, đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề nguy hiểm từ hắn. Và sợi dây thừng đầy "dấu vết" đang vòng lấy cổ cô.

Mariposa lên tiếng hỏi: "Anh sẽ giết tôi?"

"Không tốt sao?" Hắn cười, nụ cười của hắn có thể giết chết bất kì người phụ nữ nào theo một phương diện khác nếu hắn thật sự bình thường.

Mariposa khẽ nhíu mày trước câu hỏi của hắn. Không tốt sao? Chính cô cũng không rõ. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống vì điều gì, vì ai đó. Thậm chí cô có cảm giác chỉ có cái cơ thể bằng xương bằng thịt này mới là đang sống. Còn linh hồn hình như sớm đã rời bỏ cô rồi. Câu hỏi này làm khó cô quá.

Hắn cũng rất kiên nhẫn, nhìn cô chằm chằm vào chờ đợi câu trả lời.

"Hẳn là tốt. Tuy nhiên, sau khi tôi chết anh có thể mua một đoá hoa đặt lên người tôi chứ?" Mariposa nói. Chính cô cũng cảm thấy yêu cầu này thật quái dị.

"Hãy nói lí do buộc tôi phải làm điều đó." Khoé môi hắn cong cong một nụ cười.

"Vì tôi chưa từng vì mình nở rộ đoá hoa xinh đẹp nhất." Mariposa nhìn về phía cửa sổ. Tầm mắt lướt qua những dây leo thường xuân. Tiếc thật, nơi này chẳng có đoá hoa nào cả.

Vì một điều gì đó hắn đã đáp ứng. Chỉ vì một câu nói đã khiến con ác quỷ vốn đang rục rịch hưng phấn lại trở nên mềm oặt. Hắn đang làm sao? Hắn đang nghĩ gì?

"Bắt đầu đi, tôi mong cái chết sẽ đến nhanh." Mariposa mỉm cười, cô nhắm mắt lại. Cảm nhận sợi dây thừng sần sùi đang từ từ siết chặt, đang từ từ cướp đi hơi thở của cô. Cảm giác thật kì lạ cũng rất đau đớn, khó khăn nhưng chung quy vẫn là nhẹ nhàng so với được sống. Nhịp thở của cô bắt đầu ngắt quãng, khuôn mặt cô đỏ lừ. Dẫu vậy, Mariposa vẫn an nhiên, mắt nhắm nghiền tay chân thả lỏng không vùng vẫy, không chống đối. Khi sự sống chỉ còn níu kéo được 1 giây cuối cùng, sợi dây thừng lại bị nới lỏng. Hắn lại bỏ qua cho cô.

"Hãy nói cho tôi biết tại sao cô không đấu tranh với cái chết. Điều này là không thể, bọn đàn bà lúc nào cũng sợ chết và giả dối." Hắn hét vào mặt cô, con ngươi hắn trợn trừng đáng sợ.

Mariposa thở hắt một hơi, lại bật cười: " Nếu được sống tôi mãi mãi là một con điếm. Nhưng nếu như chết đi có thể tôi sẽ trở thành thiên thần."

"Vì vậy cô là đang mong chờ ân huệ được chết đến từ tôi à?"

"Có lẽ. Vì tôi không thích tự tạo thương tổn cho bản thân."

Hắn không hỏi thêm gì liền quay người đi. Đứng trước cánh cửa, hắn nghiêng đầu nói với cô: "Tôi tên là Arnold. Chỉ đơn thuần là vui đùa thôi. Thật xin lỗi."

Trong màn mưa trắng xóa, Arnold biến mất cứ như chưa từng xuất hiện.

***

Lạy chúa, tôi đã yêu một trong những ả đàn bà dơ bẩn. Tôi đã yêu loại đàn bà tôi thống hận nhất...

***

Sau đó cứ 12 giờ khuya mỗi ngày Arnold tìm đến gặp Mariphosa, tâm trí hắn thù ghét cô. Nhưng trái tim hắn yêu cô.

Ngày thứ nhất - ngày 2/5/1994

Arnold hoá thân thành một chú hề cầm một đoá hồng gõ cửa nhà cô. Khi cô mở cửa hắn nói:

"Xin chào, tôi là một gã hề. Nụ cười của em chính là hạnh phúc của tôi."

Mariposa khựng người trong giây lát, bất chợt mỉm cười.

Ngày thứ hai - ngày 3/5/1994

Arnold hoá thân thành một gã ma cà rồng, vẫn cầm theo một đoá hồng:

"Xin chào, tôi là ma cà rồng. Tôi ghét ánh sáng, nơi em thật phù hợp với tôi. Em có muốn cùng tôi không?"

"Xin lỗi, tôi không thích có người lạ trong nhà" Mariposa đáp.

Ngày thứ ba - ngày 4/5/1994

Arnold hoá thân thành một gã bệnh nhân, lần này hắn cầm đoá hồng trắng:

"Xin chào, tôi là gã bệnh nhân xấu số. Em có thể chắp vá trái tim đầy thương đau này?"

Mariposa lặng người, lát sau trả lời: "Tôi chưa đủ tình yêu để trở thành bác sĩ."

Ngày thứ 4 - ngày 5/5/1994

Arnold hoá thân thành nhân vật Dorian Gray trong bộ phim "Bức tranh Dorian Gray":

"Xin chào, tôi là Dorian Gray. Cảm phiền em cứu vớt linh hồn tội lỗi của tôi."

"Em tên là Mariposa." Cô ôm lấy Arnold thì thầm vào tai hắn.

Ngày thứ 5 - ngày 6/6/1994

Hôm nay, Arnold không trở thành ai cả. Hắn mặc một bộ đồ bình thường, đi trên đôi giày bình thường. Hôm nay hắn không mua hoa hồng, đổi lại hắn mang đến đoá hoa mang tên cô - Mariposa. Nếu không lầm loài hoa này là quốc hoa của Cu - ba, tượng trưng cho sự tinh khiết, nổi loạn và độc lập.

"Mariposa, tôi là người dùng trái tim đã mục rữa để yêu một người có trái tim rỗng tuếch như em. Tôi chỉ muốn hỏi: tôi có thể yêu em không?"

"Arnold, em là một con điếm. Em chưa bao giờ yêu."

"Mariposa, tôi là một gã điên. Tôi cũng chưa từng yêu."

Mariposa bật cười, nhận lấy đoá hoa. Cô đặt lên môi Arnold một nụ hôn lả lướt. Hắn khẽ run rẩy, cảm giác thật kì diệu. Nó còn sung sướng hơn việc giết người.

Arnold đáp trả cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt hơn, dai dẳng hơn. Cô rũ hàng mi run run. Cho đến hiện tại cô mới hiểu được cảm giác hôn và được hôn ngọt ngào như thế nào. Dẫu anh ấy là một kẻ giết người, sát nhân máu lạnh.

Vì vốn dĩ tình yêu là thứ tình ngọt ngào đầy tàn nhẫn.

Vài ngày sau, ổ mại dâm của ả Quin đã bị cảnh sát phát hiện và tóm gọn. Mariposa có phần không tin nổi. Cô biết, ả là một con cáo già nếu không đã không duy trì hoạt động của ổ mại dâm lâu đến thế. Là lâu nay ả Quin quá thông minh và cẩn trọng hay cảnh sát cố tình làm ngơ? Đều khiến người ta khó hiểu.

***

Hôm nọ, Jenny trở về. Nhìn cô ấy khá vui vẻ. Cô ấy bảo là cô ấy đang yêu, cô ấy đang mang đứa con của người đàn ông cô ấy yêu nhất. Lúc Jenny nói, cười cong cả mắt. Cô cảm nhận được hạnh phúc của cô ấy, Jenny xứng đáng được hạnh phúc.

Hôm nay trời lại mưa, khác với trước kia, lần này cô được nằm trong vòng tay của Arnold. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn lấy nó. Một lúc sau, Arnold ngừng lại. Anh vuốt tóc cô, khẽ nói:

"Anh kể em nghe một câu chuyện nhé?"

"Vâng"

"Rất nhiều năm về trước, có một cậu bé vốn dĩ sinh ra đã ở vạch đích, cậu sống trong tình yêu thương của gia đình. Nhưng nó không tồn tại mãi. Năm cậu lên tám, ngày đó cậu từ bên ngoài trở về nhà lại phát hiện một chuyện vô cùng kinh hãi. Mẹ cậu...bà ta đang cùng người đàn ông khác quan hệ. Bà ta sẵn sàng bày ra những tư thế khó coi nhất, rên rỉ dâm đãng dưới thân người đàn ông khác. Cậu bé chỉ biết đứng ở một góc khóc thầm, căm hận. Sau đó, bố cậu ấy cũng phát hiện chuyện vợ mình ngoại tình. Ông ấy đã rất tức giận, trong lúc cải vã ông ấy đã bóp cổ bà ấy cho đến chết. Vì hối hận nên ông ấy cũng tự sát. Cậu bé đột nhiên trở thành trẻ mồ coi. Từ đó cậu thống hận đàn bà, tâm lý của cậu bắt đầu không được phát triển bình thường nữa, nó bắt đầu suy đồi và vặn vẹo..."

Mariposa hít một hơi sâu, cảm giác có chút đau nhói. Cô xoay người, ôm chặt lấy Arnold, vuốt nhẹ vào lưng anh, cô nói:

"Đừng đau buồn, đừng sợ, em ở đây."

Arnold siết chặt lấy cơ thể cô, lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

"Mariposa, nếu anh nói anh là kẻ..."

"Suỵt, đừng nói gì cả. Em biết. Em biết mọi thứ đang trên đà sai trái, nhưng em không quan tâm. Em yêu anh, Arnold. Em có thể trở thành kẻ thù của xã hội chỉ để bên cạnh anh. Thế nên, đừng sợ, đừng sợ! Sẽ ổn thôi! Anh chịu khổ nhiều rồi."

Đêm mưa, họ trao nhau những nụ hôn nồng say, da diết. Trong xã hội này không một con người nào đứng về phía họ cả. Cũng không một ai đặt lòng mình vào họ. Loài người lúc nào cũng ích kỷ.

Arnold, sau này em mới biết. Chúa không hề có lòng vị tha hay trắc ẩn với tình yêu của loại người như chúng ta.

***

Một ngày của tháng sáu, Mariposa trở về nhà. Trước mắt cô là thân thể loã lồ của Jenny dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cô ấy bị siết cổ cho đến chết. Vùng bụng còn bị gạch tạo thành kí hiệu HW. Mariposa ngồi bệt dưới sàn nhà, không ngừng run rẩy, nước mắt giàn giụa. Jenny chết rồi là anh ta giết Jenny.
Thật khủng khiếp.

Sau khi từ cục cảnh sát trở về, cơ thể của cô như bị rút cạn máu. Trong nhà, Arnold đang ngồi xoay lưng về phía cô, bóng lưng buồn bã.

"Anh tại sao phải làm vậy?"

"Anh đã làm gì?"

"Anh giết Jenny rồi, tên khốn nạn" Mariposa hét lớn, cô bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà. Đây là lần đầu tiên cô mất kiểm soát như vậy. Jenny là người thân duy nhất của cô, đã có đoạn thời gian cô yêu cô ấy như cái thứ tình yêu mà đàn ông yêu phụ nữ. Hiện tại Jenny lại bị giết bởi người đàn ông này. Sao cô có thể dễ dàng tin tưởng một kẻ sát nhân như hắn chứ?

"Nếu anh nói anh không phải là hung thủ, em có tin không?" Arnold tuyệt vọng hỏi, anh vẫn không dám đối mặt với Mariposa. Vì anh sợ nếu anh quay lại anh sẽ giết cô.

Mariposa không trả lời, cô ngồi ở một góc phòng, co người như một đứa trẻ. Cô khóc, không có tiếng nấc nghẹn ngào, chỉ có nước mắt.

"Xin anh, giết tôi đi, giết tôi đi." Cô lên tiếng cầu xin, âm thanh thống khổ.

Arnold bật cười, hắn đứng dậy tiến từng bước về phía cô: "Mariphosa, em biết không? Tôi hận đàn bà nhưng lại yêu em."

Nói đoạn, hắn đi thẳng về phía cửa, rời khỏi.

Đã ba ngày kể từ hôm đó, cô không hề nhìn thấy Arnold, hắn như đã bốc hơi khỏi cuộc đời cô một cách lặng lẽ như vậy.

Một tuần sau, một tờ báo đăng tin đã tìm ra thủ phạm của những vụ án gần đây. Kẻ đó không ai khác chính là Arnold. Đồng thời hắn cũng là cảnh sát. Nếu không nhờ một nạn nhân may mắn thoát khỏi hắn chắc có lẽ tội ác của hắn sẽ không bao giờ được phơi bày. Cô nhìn thấy bức ảnh nạn nhân may mắn kia, có phần bất ngờ. Cô gái trong ảnh, 10 phần thì hết 7 phần có nét giống cô.

Arnold - đến cuối cùng tại sao lại như vậy. Anh đang ở đâu?

Vài ngày sau, khi cô từ ngoài trở về trong cuộc tìm kiếm vô vọng, lại thấy được anh đang ở đây. Như ngày hôm đó, anh ngồi quay lưng về phía cô. Tuy nhiên, Arnold của hôm nay đã chết rồi. Bên thái dương thấm đẫm máu tươi, một số đã khô cứng. Trên mặt bàn có tờ giấy ghi chú nhỏ: "Anh không giết Jenny, xin em hãy tin anh. Tạm biệt! Anh yêu em!"

Arnold ngồi bất động nhắm nghiền mắt, tứ chi buông thõng. Mariposa khóc không thành tiếng, chỉ biết siết chặt lấy anh. Cô ngồi bên cạnh Arnold suốt nửa ngày nhìn trời từ nắng gắt đến tối muộn. Thỉnh thoảng cô lại quay sang nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, hôn lên trán, lên môi anh mong chờ điều kì diệu sẽ xảy ra.

Đến cuối cùng bi kịch vẫn hoàn bi kịch.

Anh đã tìm thấy em trong con hẻm tối tăm, anh kéo em khỏi vũng bùn nhơ nhuốc. Nhưng em đã không thể cứu vớt được linh hồn của anh. Hẹn kiếp sau bằng lòng làm một con người bình thường, yêu nhau thật bình thường.

Ngủ ngon, Arnold của em. Chúng ta sớm sẽ gặp nhau trong giấc mộng tươi đẹp mà thôi. Chờ em nhé!

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro