chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện Minyeon

Đêm đông,gió Bắc vù vù thổi tới.

Trấn nhỏ kế bờ biển cuồng phong đang thổi quét , mấy con phố náo nhiệt duy nhất trên đường cũng không người nào,chỉ thấy trong góc có hai thân ảnh nhỏ gầy co rúm lại.

"Hyomin.., chị đã đói bụng."
Nhìn chằm chằm mấy cái bánh bao cô bé đứng bên cạnh vang lên tiếng nói yếu ớt, đôi mắt trông mong nhìn cô bé lớn hơn đứng trên mặt đất phía trước.

"Qri..,em biết!Nhắm miệng lại . . . . . ."

Đứng ở đằng trước Hyomincắn chặc đôi môi,không muốn chị mình đem tình trạng nghèo khổ lộ ra, chẳng qua thật chăm chú nhìn cửa hàng bánh bao góc đối đường chưa đóng cửa.

Hyomin và Qri biết vợ ông chủ này rất dữ hôm nay không đi ra ngoài, có lẽ bà ấy không tới cửa hàng. . . . . .

Đôi mắt mong chờ trừng mắt nhìn bánh bao ấm áp dưới ánh đèn,Hyomin nắm chặt quả đấm nhanh chóng đi qua đường lớn,hai tay duỗi ra,nhích tới gần cửa dùng sức lấy một cái bánh bao,sau đó quay đầu bỏ chạy.

"Có trộm! Trả ta bánh bao !" Nhân viên cửa hàng thấy thế liền lớn tiếng thét.

Hyomin cố nén đói bụng liều mạng chạy về phía trước.

Cô đem cháo còn dư lại ngày hôm qua toàn bộ để lại cho chị ăn, cả ngày cũng chưa ăn bất kỳ vật gì chỉ có uống nước sôi,nhưng cho dù đói bụng đến choáng váng, chỉ cần nghĩ tới lỡ như bị nhân viên cửa hàng bắt được,chị gái sẽ phải đói bụng, cô liền cắn răng chạy thẳng phía trước.

"Đứa trẻ chết tiệt này!" Nhân viên cửa hàng ở sau cô vừa mắng vừa đuổi theo.

Tim đập như trống Hyomin vẫn chạy.Chỉ cần chạy qua đèn xanh đèn đỏ đằng trước ,nhân viên cửa hàng sẽ bắt không được cô,cho nên cô không ngừng chạy về phía trước, một lòng chỉ muốn mang bánh bao về nhà. . . . . .

"A!" Chạy trốn quá vội cô căn bản không có chú ý tới ven đường có một tảng đá lớn,không cẩn thận vướng chân,cô lập tức lảo đảo về phía trước đâm đầu vào một đứa trẻ cỡ lớn hơn cô mấy tuổi đi tới , tay cầm chặt bánh bao bơ dính lên áo khoác mới tinh đối phương.

Đứa trẻ cau mày, trở tay lập tức bắt được Hyomin

"Tên trộm đáng ghét này. . . . . ." Nhân viên cửa hàng lập tức nhào tới bắt được Hyomin nhỏ gầy,tiếp theo chính là một trận chùy đánh.

". . . . . ."

Hyomin đem bánh bao giấu thật chặc trong ngực,cúi đầu một câu cũng không nói để cho nhân viên cửa hàng chùy đánh,chết cũng không chịu đem bánh bao trả lại cho nhân viên cửa hàng.
" làm tốt lắm! Đánh chết con bé!"Bà chủ cửa hàng cũng từ phía sau đuổi theo chạy đến thở hồng hộc, hận không thể đem cô bé trộm bánh bao đánh chết.

"Các ngươi dừng tay."

Một tiếng nói già nua mà uy nghiêm từ phía sau đứa trẻ vang lên.

"Con bé là kẻ trộm,còn trộm đồ đạc của chúng ta!"

Nhân viên cửa hàng vừa mới vung quả đấm lên bị hai người trước mắt trừng không dám đánh xuống.

"Đúng vậy! Con bé trộm đồ đạc của chúng tôi!"

Nữ chủ tiệm không cam lòng yếu thế lập tức trừng trở lại.

"Bất quá chỉ một bánh bao, cần đánh như vầy cho thành như vậy không?"

Một người đàn ông đi theo phía sau đứa trẻ lắc đầu,đứa bé kéo Hyomin gầy yếu sang bên cạnh.

Giúp cô vuốt ve bụi bậm trên người mới phát hiện cô bé gầy đến đáng sợ, chỉ có cặp mắt trong sốt vừa tròn vừa lớn. Đại khái là đói quá mới trộm bánh bao sao? Bị đánh thành như vậy. . . . . . Thật là tội!

"Cám ơn." Hyomin thấp giọng nói cảm ơn.

"Trộm chính là trộm, một cái bánh bao cũng là trộm. . . . . ."
Nữ chủ tiệm không cam lòng nói.

"Như vậy đủ chưa?"

Người đàn ông lập tức móc ra tờ một trăm ngàn Won đưa đến trước mặt nhân viên cửa hàng
"Đứa bé này gầy như vậy, các ngươi đưa cho cô bé một cái bánh bao cầm về nhà thế nào?"

"Ách. . . . . ." Nhân viên cửa hàng cầm lấy tiền mặt, xoay người nhìn về phía bà chủ.

"Không muốn thì rút lại! Áo khoác tây của tôigiặt cũng phải cần tiền."
đứa trẻ thừa dịp nhân viên cửa hàng do dự, thuận tay rút tiền mặt về .

Con ngươi đen hữu thần tràn đầy ghét, không nhìn được người đàn bà trước mắt này, đưa bébắt đầu cảm giác mình quyết định đi đường tắt là quyết định ngu xuẩn . . . . . .
Ai nói ta không không lấy! Này , lấy tiền đi ." Nữ chủ tiệm một trận om sòm.

"Còn ta!" Nhân viên cửa hàng đưa tay muốn lấy tiền mặt.
Đứa bé ở trước bàn tay trống rỗng của nhân viên cửa hàng lập tức đem tiền mặt giấu ra sau sau

"Một trăm ngàn won mua một cái bánh bao nát nhừ sao?"

"Nhưng mà con bé. . . . . ." Nhân viên cửa hàng ngập ngừng mấy tiếng.

"Chỉ có bánh bao đó cũng tính sao,ông chọn lựa hai trăm Won 1 cái bánh bao để cho cô bé mang về nhà đi!" * đứa bé nói khẽ với người đàn ông

Thấy tính muốn gây khó người khác của cô chủ phát tán,người đàn ông chỉ đành thở dài móc ra tờ một trăm nguyên tiền mặt đưa cho nhân viên cửa hàng,thuận đường đi theo phía sau cô bé thắt bím lấy bánh bao,thấy ánh mắt cô lo lắng nhìn...

Nghĩ cũng biết tướng mạo cô bé bị truy đánh và cô bé này rất giống nhau,bọn họ là chị em.

"Được rồi!" Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đem tiền mặt nhận được nhét vào túi, xoay người rời đi.

"Coi như các ngươi hôm nay gặp may,để xem lần sau còn dám tới cửa hàng lấy bánh bao nửa không?"
Nữ chủ tiệm hung dữ trừng mắt nhìn cô bé được người đàn ông che trong ngực.

"Hyomin . . . . ." Nhìn Hyomin , Qri không chịu đi.

"Em cầm đi,chị muốn gặt cái áo dơ này!"
nhìn áo bị cô làm dơ,chân mày cau lại.

Cô làm sao có thể gây rắc rối cho ân nhân? Nhất định phải giặt sạch bơ trên áo khoác mới được.

"Ha ha. . . . . ."

Đứa bé đứng ở bên cạnh nghe lời của Hyomin không nhịn được lên tiếng cười to, không nghĩ tới cô bé đói bụng đến chỉ còn da bọc xương lại có chí khí như vậy?

Muốn giặt cái áo do cô làm dơ?

Nhưng áo của cô bé đó cũng không phải chỉ chà xát trong nước hai ba cái là được . . . . . .

Lộ ra cốt khí này đặc biệt buồn cười!

"Tiểu thư So Yeon . . . . ." người đàn ông bất đắc dĩ nhắc nhở chủ nhân,mặc dù ông cũng biết cô bé này suy nghĩ viển vông nhưng người ta là có ý tốt cũng không cần cười đến như vậy?

"chú à ... * So yeon nhìn sang Min* ,chị muốn làm người tốt cũng không cần kéo ta xuống biển?" So Yeon hờ hững khoát tay, ý đùa cợt không giảm.Hyomin thẹn thùng

"em sẽ cố gắng giặt áo khoác sạch sẽ! Thật xin lỗi."

Hyomin cúi người chào So yeon toàn thân quý khí khó có thể đến gần,So yeon bước đi ,cô chỉ là muốn đền bù sai lầm hơn nữa dùng chút ít sức theo chân bọn họ nói cám ơn.
"Không cần,em giặt không sạch." Xin từ chối vì không đủ năng lực, So Yeon lạnh lùng cự tuyệt.
"em. . . . . ."
Người đàn ông lên tiếng
"Lòng dạ tiểu thư luôn rất tốt,cho dù cô ấy thấy một con chó bị thương lưu lạc ở ven đường cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đem nó về nhà,là tiểu thư ấy cứu cháu nhưng cháu không cần phải trả ơn đâu! Không cần theo nói cám ơn. . . . . ."
Một câu đâm phá suy nghĩ Hyomin , So Yeon cười nói
"Áo của chị nếu như em xử lý được thì những tiệm giặt ủi không cần làm làm ăn rồi."
"Vậy. . . . . ."

Ánh mắt lãnh mạt nhìn con ngươi chân thành, So Yeon không thể không nói tiếp
"Nếu như em thật muốn cám ơn chị,vậy nhanh về nhà là được."

"Lời này cũng đúng." người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay một chút
Min cúi đầu
"em thật cám ơn sự giúp đỡ của chị và chú ạ. . . . . ."

Mặc dù mới 15 tuổi nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có phần thành thục so với lứa tuổi của mình, chỉ thấy cô nho nhã lễ độ cong thân thể cúi chào chủ tớ Park gia,nhưng bởi vì cô cả ngày không ăn cơm,cộng thêm bị nhân viên cửa hàng chùy đánh,cô vừa gắng sức rời đi So Yeon,cả người lập tức nghiêng đảo về phía trước.

"Trời ạ!" người đàn ông trở mình xem thường, ông biết phiền toái dính trên người.

Cổ đạo quen thuộc So Yeon cũng mặc kệ phản ứng ông,lập tức kéo Hyomin thể lực tiêu hao rơi vào choáng váng,hoàn toàn mất đi tri giác ngồi phịch ở trong ngực So yeon.

"Ơ. . . . . ."

Hyomin còn buồn ngủ cố gắng mở ra mí mắt thẩm nặng,ánh đèn nhu hòa ,chăn bông nhẹ ấm áp,không khí ấm áp . . . . . . Đây là nơi nào?

Cô tại sao nằm ở chổ xa hoa như vậy?

" em đã tỉnh rồi?"
Ba lần năm lần cứ tới đây ngó nhìn tình trạng Hyomin ,thấy con bé ngồi dậy gương mặt So yeon liền hớn hở.

"chị ,đây là nhà chị sao?"
Thấy người quen Hyomin mới yên tâm.

"Cũng kém không nhiều lắm!"
So yeon cười ha ha bưng súp nhân sâm đến trước mặt Hyomin , "em không nên lộn xộn,bác sĩ nói não em hơi chấn động,cần phải quan sát."

"em rất khỏe! Không cần làm phiền chị"
Hyomin vội vàng ngồi thẳng thân thể.

"Hi hi. . . . . . Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . ."
So yeon vui vẻ gật đầu cô rất thích đứa bé lễ phép này,thật hy vọng đứa bé này có thể mỗi ngày xuất hiện ở trước mặt cô . . . . .

Cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm không công cho cô ăn đến mập mạp!

"hôm nay chị lại đem ai về vậy ?. . . . . ."
Giọng nói của một đứa đứa trẻ 12 tuổi tựa vào cửa,đẩy mắt kiếng viền vàng, khuôn mặt trắng nõn thanh mỹ hiện đầy không nhịn được .
So yeon ngạc nhiên nhìn đứa bé thốt lên một tiếng
" Ji Yeon ... "
Ji Yeon con gái thứ 2 trong Park gia , là con cưng của 2 ông bà Park , từ nhỏ do cưng chịu nên tính tình rất ngang bướng , chỉ mới 12 tuổi nhưng nhưng học rất giỏi , làm việc lúc nào cũng đến nơi đến chốn

Tính tình của So Yeon khác Ji Yeon hoàn toàn hiền lành thích giúp đỡ người khác , nhưng thành tích học tập của So không bằng Ji nên không được mọi người cưng chịu như Ji
Hết lần này tới lần khác So Yeon nhìn Ji Yeon đối như lạnh lùng với người khác như vậy ,cô không có biện pháp cự tuyệt ý tốt của So Yeon ,vẫn phải đưa cô bé về nhà.Nếu người nhà cô bé này báo mất tích,bọn họ không phải biến thành người buôn lậu sao? Hết lần này tới lần khác không phải So Yeon quen kiên trì làm người tốt sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

- Được rồi! Vẫn phải nhanh đuổi cô bé này ra cửa rồi nói , người gì mà dơ bẩn quá đi.
Trong lòng Ji Yeon quyết định chủ ý, gương mặt thanh mỹ thực sự không có một tia dịu dàng, nhướng môi mỏng chính là muốn đuổi con bé đó đi.

"Đã gây phiền toái cho các người! Thật xin lỗi." Nhạy cảm nhận thấy ánh mắt chán ghét của Ji đối với mình,Hyomin tự ti cúi đầu.

" Ji Yeon nhà chúng ta sắc mặt lúc nào cũng khó coi như vậy, thật ra thì trong lòng của em ấy rất tốt." So Yeon vội vàng bổ sung.
Ji yeon nhếch môi cười
"Tôi không muốn dính vào vụ này , * Ji chỉ tay vào Min * cái người đó em không muốn gặp mặt chị ta , nhìn cứ như ăn mày ..hứ..! "

Đối mặt một người tốt một kẻ xấu ,Hyomin cảm thấy không biết nên khóc hay cười,chỉ đành nghiêm sắc mặt,cứng rắn đưa mắt nhìn Ji Yeon

"Ji Yeon ,cô bé này thoạt nhìn rất đáng thương,chị sẽ nhận em ấy vào giúp việc trong nhà, nhìn Hyomin chị nghĩ em ấy sẽ rất nhanh nhẹn và giỏi giang" So không đợi Min nói chuyện liền đề cử với Ji Yeon , So nhìn sang Min
"Có đúng không? Hyomin?"

"em . . . . ." Không nghĩ tới có thể làm việc bên cạnh người tốt,ánh mắt Min trợn tròn nói không ra lời chỉ mãnh liệt gật đầu.

Hơn nữa cô ra ngoài làm việc em gái sẽ có tiền dùng. . . . . .

Thật sự là quá tốt!

"So Yeon!"

trong lòng Ji Yeon một trận khóc thét, cố dùng trẻ em vị thành niên lao động là trái pháp luật,Ji không thể bởi vì đồng tình dùng tiểu học học sinh làm người giúp việc ở Park gia?

"chị quyết định rồi !" So Yeon ngoan cố .
"Ji Yeon,con bé này ngã vào chị đó là duyên,chị sớm muộn gì gặp con bé mới vui vẻ, em hãy thương xót để con bé này cho vào làm việc nhà chúng ta?"
"không được , con nhỏ này vừa xấu vừa bẩn thỉu vốn không xứng ở đây , mà nhìn con nhỏ đó chắc cũng không được nhiêu tuổi , Hư . . . . . ." Ji Yeon kêu khổ thấu trời.

"tôi đã 15 tuổi."

Mặc dù Ji Yeon phản ứng không lớn với cô,nhưng Min vẫn nhỏ giọng cung cấp việc có lợi để mình có thể làm việc,cô muốn kiếm tiền. . . . . .
Nếu có người chịu dùng cô,cô cũng không cần trộm đồ nữa.

"Ji Yeon, có thể! chị chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy,em không giúp giúp chị hoàn thành sao. . . . . ."

So sử dụng kế sách buồn bã, "chị sẽ dạy con bé học rất nhiều chuyện,sau này giúp công việc của em."
Ji là người rất thương chị nên thấy So như thế Ji có phần động lòng
"Người biết điều nghe lời em nói không phải chỉ một mình con nhỏ đó!"

Không để ý Ji lạnh lùng cự tuyệt,Min khua lên dũng khí trừng mắt nhìn người Ji không nhìn mình, "tôi biết mình rất vô dụng nhưng chuyện gì tôi cũng sẽ đem hết toàn làm. .. "

"Sao?" Con ngươi lạnh như băng xuất hiện một tia tò mò .

"tôi chuyện gì cũng làm!" Min không phục mở to mắt nhìn Ji Cô tại sao không tin tôi?

Mỏng khẽ nhếch hiện lên nụ cười đùa dai, "Nếu như tôi muốn cô chết thì sao?"

"tôi sẽ đi!" Min nghiêm túc nhìn Ji
So ngạc nhiên nhìn vẻ mặt thất thần của Min
Ji biết người như cô chắc chắn là 1 người cứng đầu và hoang cố , nên nếu Min ở lại thì chắc chắn sẽ có trò cho cô quậy phá

"Được! Tôi sẽ nhớ kỹ lời hôm nay của cô." Không tỏ rõ ý kiến chỉ cười lạnh, Ji không cho hứa hẹn này có thể thực hiện, nhưng chỉ bằng ánh mắt kiên định hôm nay của cô,Ji tạm nhượng

"Nhanh ngủ một chút, sáng mai còn phải đi học." So đứng ở cửa dặn dò.

"em không có đi học" * Min cúi đầu e thẹn
So nở nụ cười tươi
" không sao chị sẽ giúp em đi học "
Min cười tươi liên tiếp gật đầu,trong mắt lóe lên đều là mông lung, không thể tin tưởng mấy ngày gần đây cuộc sống thật là ly kỳ.

So vừa bước ra cửa thì Ji đã lại gần gợi chuyện
- sao chị lại giúp con nhỏ đó ?
- nó tốt mà
- tốt khỉ gì , nó vừa xấu vừa dơ , em ở gần nó chắc chắn sẽ không tốt
- * Cười mỉm * vậy em đừng kiếm chuyện với em ấy nhé , trước đây bao nhiêu người làm trong nhà đã bị em quậy phá đến nỗi phải dọn đi rồi đấy
- * Ji giở giọng ngang bướng * em chị làm điều em nên làm thôi
- Sao cũng được , nhưng ngày mai em đi học có thể cho Hyomin cùng đi không ?
- * Ji trợn mắt nói * cái gì...? Chị đem ăn mày về nhà em chưa mách với ba mẹ mà bây giờ muốn nó học chung với em sao ..? Không bao giờ chết cũng không !
Ji cương quyết với suy nghĩ của mình , So thở dài hạ giọng
- em hãy giúp em ấy đi .. dù sao em ấy cũng có duyên với chúng ta mà
- không được .. !
-* So nghiêm mặt * được rồi nếu em không thích thì thôi , nhưng không có nghĩa là em ấy không được đi học
Ji nuốt cục tức vào lòng bước đi

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro