Chương 3: Nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tập, anh đưa tôi miếng sandwich bên trong giấu chiếc nhẫn làm bằng nắp lon bia, lúc bỏ vào miệng suýt thì cứ vào lưỡi, làm tôi hết hồn. Anh trịnh trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi.
- Tốt nghiệp xong, em lấy anh nhé!
Rất lỗi thời đúng không? Dù vài năm trước đây tivi phải chiều n lần những tình tiết rập khuôn kiểu thế này, thế nhưng lúc đó tôi thấy thật hạnh phúc, chỉ vì người đó là anh.
Tôi khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Ai thèm lấy anh? Em còn phải thi đại học chứ!
- Thế tốt nghiệp đại học xong mình cưới nhé!
Nét mặt tươi cười của anh rạng ngời hạnh phúc.
- Không được muộn hơn đâu, không thì anh già mất.
Thời cấp ba, tôi và anh cứ ngỡ tốt nghiệp đại học hẳn là chuyện của rất lâu sau này. Đợi tới lúc tốt nghiệp đại học chúng tôi đã là những người trưởng thành có thể kết hôn được rồi.
Tuổi trẻ những năm 16, 17 tuổi vài ba năm mà cứ ngỡ như trọn đời trọn kiếp.
Tôi và anh nào có ngờ hai đứa đã chóng vánh chia tay ngay khi lễ tốt nghiệp cấp 3 còn chưa tới.
Từ đó đến nay, dửng dưng như khách qua đường, với anh tôi đã là một người xa lạ mất rồi.
Đang lúc ngẩn ngơ bóng có người vỗ tôi một cái thì ra là Trần Cảnh Dương, cậu ta cầm đĩa bánh đưa cho tôi:
- Cho cậu này!
Chiếc bánh to bự lúc chia ra ai cũng được phần to đùng. Tôi cắn vội một miếng bánh xốp mềm, mặc kệ cho kem nhoe nhoét quanh khóe miệng. Giờ mà không ăn tôi sợ mình sẽ bật khóc ngay tại chỗ. Thấy tôi ăn ngấu nghiến, Trần Cảnh Dương bèn nhường cho tôi cả suất của cậu ta:
- Chưa bao giờ thấy cậu ăn như chết đói kiểu này.
Mồm miệng đang nhồm nhoàm toàn bánh với kem, tôi lúng búng nói:
- Ngon mà.
Thực sự rất ngon, ngọt đến phát ngấy, mà cũng đắng đến xót xa, còn có cảm giác bỏng rát xộc lên từ mí dưới nữa. Tôi ăn không biết ngừng nghỉ, chỉ sợ bây giờ mà ngừng lại sẽ không ngăn được bản thân quay đầu tháo chạy.
Chủ khách ai nấy đều vui phơi phới. Đầu tiên, Hàn Tử Lâm và Du Lan song ca hai bài, tiếp đó mọi người đua nhau chọn nhạc. Mic truyền từ tay người này sang tay người kia, không ai chịu nhường ai, về sau không rõ bạn nào chọn bài Cuộc sống em ổn không, mọi người cùng đồng thanh hát theo. Nhiều người góp giọng nên nghe chẳng giống bài hát tẹo nào, như đang hét thì đúng hơn.
Trịnh Minh Khải không hát, dù sở trường của anh là nhạc Pop. Còn tôi vẫn cố bon chen mấy bàu, Du Lan biết tôi là chuyên gia giữ mic, cô nàng chọn hộ tôi toàn những bài tủ tôi hát liền tù tì mấy bài, tâm tưởng chỉ dồn vào hát, hát rất nhập tâm, hát đến rát cả cổ họng. Trần Cảnh Dương mang cho tôi một cốc nước hoa quả, tự uống ừng ực, thế rồi giọng cũng khàn đặc luôn.
Hôm đó, mọi người vui chơi thả phanh đến tận khuya, lúc xuống cầu thang, ai nấy đều ngà ngà, người ta say hơi men, chúng tôi hát say lời ca. Đại sảnh chỉ còn lưa thưa vài người khách. Du Lan vẫn muốn đi tăng nữa, nhưng tôi lúc này thực sự nhớ mẹ. Từ đầu đến cuối tôi không dám ngước lên, may có Trần Cảnh Dương đứng cạnh, tôi cố gắng thu mình núp sau cái bóng dong dỏng cao của cậu ta, nói năng chẳng đâu vào đâu:
- Muộn rồi, các cậu về đi, thân con gái một mình ngoài đường nguy hiểm lắm.
Tôi chẳng nhớ nổi sau đó mình ra khỏi cửa thế nào, lúc ấy tôi chỉ cố để né tránh ánh mắt của Trịnh Minh Khải và bảo mình thôi đừng run nữa. Biết đâu tất cả chỉ là do tôi tửơng tượng, chứ từ đầu tới cuối, ánh mắt anh chẳng hề nhìn về phía tôi, hoặc là anh vốn không bận tâm tôi.
Tối đó tôi về muộn, nhà đã tắt hết đèn. Tôi lọ mọ mò vào nhà vệ sinh đánh răng. Bọt kem đánh răng đưa vị bạc hà lan khắp khoang miệng. Tay tôi máy móc lùa bàn chải, nhớ lại khoảnh khắc tạm biệt ngoài cổng. Lúc sắp bước chân vào taxi, tôi ngoái đầu lại, dõi mắt nhìn theo nhóm Hàn Tử Lâm đã mất hút từ lâu. Dưới ánh đèn sáng tỏ, hàng quán hai bên đường bán đầy các loại đồ nướng, đồ ăn vặt, sách lậu... Khói mù mịt khắp nơi, bóng đèn quầy này nối tiếp quầy kia, chạy dài cả con đường, sáng trưng như một dòng sông chảy nhộn nhịp, bóng Trịnh Minh Khải tan dần. Dường như đêm nay vẫn chỉ là một giấc mơ tôi hằng thấy, cho đến tận giây phút này, anh chưa từng xuất hiện.
Cả tối nay, tôi cứ buồn chôn, bất an nên thành ra nhiều lời, bình thường Trần Cảnh Dương vẫn bảo tôi ít nói, tối nay thế nào anh ta cũng nhận ra sự ồn ào khác thường tôi. Nói thật, suốt buổi tối, tôi vừa hoảng loạn vừa lo lắng, chỉ sợ người ta biết tôi xử sự không giống với thường ngày. Thế mà tôi vẫn cứ hành động điên rồ, tôi diễn quá đà mất rồi. Tay chân tôi bắt đầu lóng ngóng kể từ lúc Trịnh Minh Khải xuất hiện, con tim như bị bóp chặt khi đám anh và Hàn Tử Lâm rẽ sang đường khác nơi con phố đèn đuốc sáng trưng.
Tốn bao nhiêu sức lực cho việc đánh răng, đang nghĩ ngợi vẩn vơ, tay trái bất giác nhấc chiếc cốc súc miệng lên. Đèn đường lúc tỏ, lúc mờ, đủ để trông thấy chiếc cốc run lên bần bật, nước bắn tung tóe. Tôi đặt vội cốc nước xuống, chỉ sợ lát nữa sẽ run tay, đánh rơi chiếc cốc xuống bồn rửa mặt.

Năm tháng tuổi xuân vội vã qua đi, kí ức đọng lại chỉ còn vài mảng màu loang lổ.
Lần đầu tôi gặp anh là vào chuyến ngoại khoá Long Hải năm đầu cao trung. Tháng ngày còn mê đắm vào nhiều chàng soái ca vẻ ngoài hoàn mĩ. Bởi, không nam sinh ưu tú nào mà tôi không biết và dĩ nhiên tiếng tăm của Trịnh Minh Khải khi mới bước vào trường tôi không thể không nắm. Biết rõ là vẻ ngoài làm tổn thương bao trái tim của nữ sinh ấy vậy mà khi tôi bắt gặp hình ảnh tươi mát mạnh mẽ trong làn nước trong ấy vẫn không thể nào hít thở thông được. Bóng lưng ngông cuồng của cậu nhóc 17 tuổi ấy cứ hằn sâu trong tâm khảm tôi đến đau buốt mỗi khi nhớ lại. Tại bãi biển Long Hải ấy trong tim tôi đã âm thầm nảy hạt mầm rung động.

Do cơ sở hạ tầng của khu du lịch không được cao nên khu thay đồ cả nam sinh và nữ sinh đều phải dùng chung. Lúc tôi đang chán nản than trời trách đất với cái cảnh xếp hàng đợi người thế này thì mắt tôi bỗng sáng như đèn pha khi nhìn thấy người đối diện. Chẳng phải là bạn nam sinh trong lời đồn à. Trịnh Minh Khải phong độ ngời ngời lại mang chút khí chất trai hư, cực kì thông minh, sát gái đang đứng tựa đầu vào cửa đứng cách tôi ba phòng. Trai không hư thì gái không yêu. Tôi cũng chẳng ngoại trừ chỉ ước mong ông trời cho tôi được gặp cậu ấy một lần để có cơ hội thì thì thầm thầm chen chân vào hội mê trai của mấy bô lão trong lớp. Thế mà gặp rồi tôi lại chỉ muốn giữ con người đẹp trai ấy làm của riêng, bảo toàn trong lồng kính. Đoàng! Cậu ấy nhìn tôi, một...hai...ba...bốn...n giây ánh mắt chúng tôi giao nhau. Tôi cứ nhìn cậu ấy mãi như thế đến quên trời đất, đến khi cửa phòng mở ra tôi còn miễn cưỡng muốn ngoái lại nhìn chút nữa nhưng thôi. Trời ạ! Đôi mắt cậu ta có ma lực gì à, thảo nào bao nhiêu em như thiêu thân lao vào lửa, như cá thấy nước khi nhìn thấy cậu ta thế. Giờ tôi đã thấu rồi. Rốt cục cả ngày hôm đó ngồi trên xe tôi cứ như bị trúng bùa. Nhưng tôi chỉ biết cậu ta tên Trịnh Minh Khải, học ban A.
Ngày ấy đứng cách nhau ba cánh cửa phòng mà tôi đã thấy xa, sau này tôi mới hiểu chính tôi là người kéo khoảng cách của chúng tôi xa hơn cả ba cánh cửa ấy đến nỗi không thể vãn hồi. Ngày ấy tôi chẳng hiểu anh vì lý gì mà cứ nhìn tôi chăm chăm mãi thế, sau này tôi mới hiểu hoá ra không phải anh để ý tôi mà do bản tính đào hoa nhắc nhở tại sao anh không thể làm vậy ? Cũng ngày hè năm ấy tôi cũng hiểu trái tim tôi đã bị trộm mất rồi.
Cho đến sau này, mỗi khi tôi đau lòng nhất, yếu đuối bất lực nhất chỉ cần hồi tưởng lại ánh mắt anh lúc ấy thật sự thật sự tôi thấy mình phấn chấn lên rất nhiều.

Năm tháng bồng bột đầy sức trẻ ấy tôi đã không  thầm thương một người trong giấc mộng nữa. Cây cũng có ngày kết trái, cuối cùng chúng tôi cũng thành đôi, nhưng lại chẳng thể trở thành người cuối cùng của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro