Chương 225: Loạn Chiến Khuất Phục Alice - Đoạn Kết (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loạn Chiến Khuất Phục Alice - Đoạn Kết (4)


Cỗ xe Đế Quốc băng qua cầu đất liền và hướng về Đế Đô Viyans.

Bên trong cỗ xe ngựa, Hoàng Đế Carlos trông thật buồn bã, như thể cuối cùng thì mọi năm tháng đã bắt kịp ông.

"Trời ơi..."

Lấy lại bình tĩnh, Hoàng Đế Carlos tựa trán vào tay.

Ông không bao giờ ngờ Snow White lại có liên quan đến Băng Đế.

Nói một cách thực tế, White là một cô gái nhút nhát, không có tham vọng và không có phẩm chất nổi bật nào ngoài vẻ đẹp của mình.

Có thể cô đã cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Nữ Tu Sĩ và Thánh Nữ ở học viện.

Nhưng ý nghĩ rằng cô có thể tự mình nhận ra và kết bạn với Băng Đế chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí ông.

Chưa hết...

Họ đã đủ thân thiết để ôm nhau rồi...!

Thật là sốc.

Con gái của Snow White của ông... ôm lấy Băng Đế và khóc lóc thảm thiết trước mặt mọi người đã khắc sâu vào tâm trí ông.

Hơn nữa, Băng Đế dường như không hề nghi ngờ cái ôm của cô bé.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng hai người đã hình thành một mối liên kết quan trọng, thậm chí có thể là một mối liên kết lớn hơn.

Bí ẩn về cách mà Băng Đế sở hữu chiếc đồng hồ mà Snow White trân trọng đã được giải đáp. Họ đã thân thiết như vậy.

Hoàng Đế Carlos nhắm chặt mắt, nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.

Ông ấy kêu lên trong lòng với sự quyết tâm.

Làm tốt lắm, Snow White...!

Việc thảo luận vấn đề với Băng Đế và việc White bắt đầu mối quan hệ lãng mạn với anh là hai vấn đề riêng biệt.

Nghĩ đến cảnh đứa con gái quý giá của mình sẽ rơi vòng tay của người đàn ông khác khiến ông đau đớn, nhưng nếu đó là Băng Đế, thì ông sẽ vui vẻ chấp nhận anh làm con rể.

Tuổi tác, ngoại hình, địa vị và khả năng. Mọi thứ đều đặc biệt. Anh là người mà ngay cả Đế Quốc cũng không thể chạm tới và có lịch sử bảo vệ White khỏi nguy hiểm lớn.

Đó là lợi ích to lớn cho đất nước.

Phải chăng đây chính là sự chỉ dẫn của Tối Thượng Đế Manhalla?

Hoàng Đế Carlos nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời trong xanh chào đón ông.

"Còn ai có thể làm con rể của mình tốt hơn thế?"

"Hừmm."

Xuất sắc.

Hoàng Đế Carlos không khỏi mỉm cười.

Đội hộ tống trên lưng ngựa giật mình vì tiếng cười kỳ lạ phát ra từ bên trong xe ngựa.


✦✧✦✧


Trên đường trở về sau khi an ủi Snow White. Sau khi liên tục nhấn mạnh rằng tôi sẽ không rời đi, cuối cùng tôi cũng trấn an được cô bé.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng sau đó nhìn xung quanh và đỏ mặt.

Cô đã quá tập trung vào cảm xúc của mình đến nỗi mãi sau này cô mới nhận ra mình đã làm gì. Cô bé hẳn đã vô cùng xấu hổ.

White liên tục xin lỗi tôi, và tôi phải giải thích mối quan hệ của chúng tôi với Hoàng Đế Carlos.

Với nhiều ánh mắt tò mò như vậy, tin đồn về tôi và Snow White có thể sẽ lan truyền trong triều đình. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng các Hoàng tử và Công chúa đang tranh giành ngai vàng sẽ không có hành động không cần thiết khi nghe tin này.

Nhưng vẫn vậy.

Bằng cách nào đó, White đã quyết định cách đối xử với tôi.

Chúng ta cứ quay lại như cũ thôi.

Thật là nhẹ nhõm.

Tại trại giam của Học viện.

Tôi tìm một phòng giam bốn người để nói chuyện với bốn Paladin.

Phòng giam giống như một nhà tù thông thường, có một bên được bao quanh bằng song sắt.

Tuy nhiên, vì tập trung vào mục đích phục hồi chức năng nên các cơ sở bên trong đều sạch sẽ và được bảo trì tốt.

Bốn Paladin nghe thấy tiếng bước chân của tôi liền cảnh giác. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ 「Loạn Chiến Khuất Phục Alice」.

"Dạo này mọi người thế nào?"

Tôi chào họ một cách bình tĩnh, đặt một chiếc ghế trước song sắt và ngồi xuống.

Một bầu không khí căng thẳng bao trùm giữa các Paladin.

Mặc dù tất cả bọn họ đều đeo còng tay làm gián đoạn dòng chảy mana, họ vẫn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi trại giam này nếu họ muốn.

Vấn đề là kẻ mà họ phải vượt qua chính là mình.

Hai Băng Hiệp Sĩ trong bộ giáp bạc đứng sau tôi.

"Tôi có điều muốn hỏi."

Người đầu tiên lên tiếng là Paladin Bích, Zenon.

"Cứ hỏi đi."

"Tại sao cậu không giết tôi?"

"Bởi vì ta không muốn."

Tôi muốn tránh việc cướp đi sinh mạng con người càng nhiều càng tốt.

Hơn nữa, vào thời điểm đó, tôi vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải đáp về Alice, và tôi muốn tránh gây ra cuộc tàn sát không cần thiết trong trạng thái bồn chồn như vậy.

Tôi cũng đã cân nhắc tình hình và dự đoán rằng Zenon sẽ vẫn bất lực cho đến khi 「Loạn Chiến Khuất Phục Alice」 kết thúc.

Tất nhiên, nếu Zenon đã làm hại bất kỳ ai ngay từ đầu, tôi sẽ bắt anh ta phải trả giá.

Zenon nheo mắt.

"Vậy... tại sao lúc chiến đấu với tôi, cậu không dùng hết sức mạnh?"

"Liệu ngươi có còn tinh thần chiến đấu với ta nếu ngươi cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của ta không?"

"..."

Zenon cúi mắt xuống. Anh ta có vẻ không hài lòng, nhưng anh ta không thể phủ nhận sự thật rằng tôi là Anh Hùng Vô Danh.

"Ngươi."

Đột nhiên, Paladin Cơ, Shera Hectorica, nhìn lên.

"Ngươi định làm gì với Nữ Hoàng Alice?"

"Ý cô là gì?"

"Ngươi đã biến ngài ấy thành thuộc hạ của mình!"

"Và?"

"T-Thế thì tức là ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với ngài ấy! Ta biết hết về danh tiếng lăng nhăng của ngươi. Nếu ngươi dám đụng đến Nữ Hoàng, ta sẽ không để ngươi thoát tội đâu! Chắc chắn... ngươi chưa từng làm nhỉ...?"

Khuôn mặt Shera đỏ bừng khi cô lớn tiếng, có lẽ đang tưởng tượng ra điều gì đó không đứng đắn.

Sau đó, cô cắn môi. Cô biết rõ rằng bản thân không thể đánh bại tôi và Alice giờ đã hoàn toàn là của tôi.

"Lòng trung thành của cô thật đáng ngưỡng mộ."

Tôi đã cân nhắc việc trêu cô một lúc nhưng cuối cùng lại quyết định không làm vậy.

Đây là những người đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì Alice. Đây không phải là chuyện có thể đùa được.

Tốt hơn là nên trả lời một cách nghiêm túc.

"Không sao đâu."

Tôi chỉnh lại cặp kính tròn và trả lời một cách bình tĩnh.

"Ta sẽ trân trọng và chăm sóc Alice, giống như tất cả các người vậy. Các người không cần phải lo lắng về những điều đó."

"T-Ta không tin ngươi."

"Ai cần cô tin đâu."

Tôi không quan tâm cô có tin tôi hay không. Bất kể cô có nói gì, Alice giờ đã thuộc về tôi.

"Ư ư..."

Shera rên rỉ.

Tôi chỉ có thể tưởng tượng được Alice đã phải mệt mỏi thế nào khi phải quản lý những kẻ ngốc này.

"À, nhân tiện, Pierre lại đây."

"...?"

Paladin Nhép, Pierre Flanche, thận trọng tiến đến gần song sắt theo lệnh của tôi.

"Gần hơn nữa."

Tôi ra hiệu mỉm cười và Pierre đưa mặt lại gần hơn.

Kwaak!

"Kugh!"

Tôi nhanh chóng với tay qua song sắt và nắm lấy mũi anh ta, rồi vặn mạnh.

Pierre nhắm chặt mắt và hét lên, khiến các Paladin khác giật mình.

"Đứng yên, ngươi cần phải học phép lịch sự."

"Oái...!"

Đồ khốn nạn này, tôi đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.

Tôi hành hạ mũi Pierre một lúc trước khi đẩy anh ta ra.

Anh ta ngã ngửa ra sau, ôm chặt mũi bằng hai bàn tay bị còng và rên rỉ.

Tuy nhiên, những Paladin khác không đứng ra bảo vệ, mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Nghĩ về hành động trước đây của Pierre trong Đại Lễ Hội khi anh ta đột nhiên nổi giận với tôi, thật khó để cảm thấy thông cảm cho anh ta.

"N-Ngươi đang làm gì thế?!"

"Ta có cần phải nói rõ không? Ngươi có muốn bước lại gần đây hơn không?"

"Không, đã hiểu. Không sao hết..."

Pierre ngoan ngoãn cúi đầu.

Anh ta từng rất háo hức muốn đấu với tôi, nhưng giờ có vẻ như anh ta đã mất đi mong muốn đó.

"...Ngươi định làm gì với bọn ta?"

Paladin Rô, Alexa, không để ý đến Pierre và hỏi một cách khô khan.

"Cô muốn ta làm gì?"

"Ta không quan tâm. Trừ khử, tra tấn, làm bất cứ điều gì ngươi muốn... Ta đã sẵn sàng."

"Đừng nói những điều tệ hại như vậy. Điều đó sẽ không xảy ra đâu."

Alexa tỏ vẻ nghi ngờ.

"Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ mọi người đang thuộc phe ta."

Bốn Paladin nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói gì.

Tôi nói một cách bình tĩnh.

"Các người thuộc về ta. Các người phải vì ta hành động, sẵn sàng liều mạng vì ta. Sao ta phải đối xử tệ với các người làm gì chứ? Đối với ta mà nói, chỉ có tổn thất mà thôi."

Alexa trông có vẻ buồn rầu.

"Bọn ta tuân theo Nữ Hoàng Alice, không phải ngươi."

"...Pierre, lại đây."

Pierre do dự vì biết rằng mình sẽ phải gánh chịu hậu quả từ sự bất chấp của Alexa.

"Không đến à?"

Pierre miễn cưỡng tiến lại gần song sắt.

"Áaaaaaaaaa!!"

Tôi lại túm lấy và vặn mũi Pierre trước khi đẩy anh ta ra.

Pierre lại ngã xuống đất một lần nữa, nhưng những Paladin khác dường như không mấy bận tâm.

"Mọi người không định đứng lên bảo vệ tôi sao...?"

Mũi của Pierre đỏ lên, nhưng những Paladin khác đều tránh ánh mắt của họ.

Zenon không để ý đến Pierre và bước gần hơn đến song sắt, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hiểu anh ta đang nghĩ gì và im lặng nhìn.

Cuối cùng, Zenon quỳ một chân xuống và cúi đầu trước tôi. Những Paladin khác tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ngày đó, Nữ Hoàng Alice thật sự trông rất vui vẻ. Tất cả là nhờ có ngài. Chúng tôi không thể mang nụ cười của ngài ấy trở lại."

Không ai muốn bị thao túng một cách bất lực.

Các Paladin cũng bị buộc phải hành động dưới sự ảnh hưởng của ác quỷ.

"Nếu như ngài có thể trở thành chủ nhân mới, tôi không có gì để phàn nàn. Hiện tại, tôi chỉ muốn cảm tạ ngài."

"...Vậy à."

Tôi nhìn Zenon một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế.

"Ta sẽ cho mọi người một lựa chọn."

"...?"

Bốn Paladin nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Tôi nói với một nụ cười.


✦✧✦✧


Ngày hôm sau, không khí ẩm ướt của buổi bình minh tràn ngập phổi tôi.

Đó là thời điểm có ít người đi lại quanh khuôn viên học viện nhất.

Chúng tôi đến một khu rừng gần trường. Tôi đi cùng Alice Carroll và bốn Paladin.

Họ muốn trở về Vương quốc Trái Tim trong hòa bình, vì vậy tôi đã đưa họ đến đây để thực hiện mong muốn đó. Điều này đã được thảo luận với Hoàng Đế Carlos và Hiệu trưởng Elena.

Cho đến tận bây giờ, Alice vẫn chưa thể quay lại Xứ Sở Thần Tiên vì khế ước của cô với Mephisto.

Ngay cả khi bị giam giữ trong trại tạm giam của học viện, cô cũng không trở về Xứ Sở Thần Tiên.

Cô nói rằng một phần là vì yêu cầu của tôi, và vì cô muốn quyết định có nên quay lại hay không sau khi tình hình của cô ổn định và cô đã hài lòng với số phận của mình.

Nhưng Alice đã quyết định sẽ tiếp tục học tại học viện cho đến khi tốt nghiệp, vì vậy cô hứa sẽ sớm quay trở lại. Đây là quyết định của riêng cô.

Tuy nhiên, Paladin thì không. Họ đã ghi danh vào Học viện trái với quy định về độ tuổi, và bản thân họ không muốn tiếp tục học ở đó. Bây giờ họ sẽ rời khỏi học viện mãi mãi.

Tất nhiên, nếu tôi ra lệnh, các Paladin sẽ phải quay lại đây và hỗ trợ tôi bất cứ lúc nào. Bây giờ tất cả bọn họ đều là cấp dưới của tôi.

"Quaoo."

Có một hang động nhỏ dưới một cái cây lớn, đủ lớn để một người lớn có thể thoải mái bước vào.

Một cánh cổng lấp lánh mana đã hình thành ở đó, đủ lớn để một người lớn có thể đi qua.

Bên trong cánh cổng là một lối đi bí ẩn, nơi đủ loại đồ nội thất, nhạc cụ và tranh vẽ lơ lửng trong không khí.

"Chúng ta có thể quay trở lại Xứ Sở Thần Tiên thông qua đây."

Alice, người đã tạo ra cánh cổng, nở nụ cười dịu dàng thường ngày.

Khả năng này không hoàn toàn giống với khả năng dịch chuyển đến địa điểm mong muốn của Đảo Nổi, nhưng dù sao thì cũng là khả năng tương tự.

Mặc dù Alice đã giải thích với tôi trước đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi thực sự thấy ấn tượng.

"Vậy thì... Mephisto đã cho cô tọa độ của thế giới này, và đó là cách cô có thể đến đây bằng ma thuật này à?"

Alice gật đầu trước bản tóm tắt của tôi.

Có vẻ như Mephisto đã cung cấp cho Alice "tọa độ" của thế giới này, thứ cần thiết cho ma thuật của cô. Nhờ đó, Alice có thể di chuyển giữa thế giới này và Xứ Sở Thần Tiên.

Nếu tôi sử dụng cánh cổng mà Alice tạo ra, tôi cũng có thể đến được Xứ Sở Thần Tiên.

"Thật đáng tiếc khi chị chỉ có thể đưa tối đa năm người cùng một lúc. Đó là giới hạn của chị."

Ngay cả việc di chuyển chỉ một người cũng đã là điều không tưởng rồi...

Trong mọi trường hợp, nếu Mephisto quay trở lại Vương quốc Trái Tim, tôi có thể tự mình đến đó để đối phó với ả ta.

Ngay sau đó, các Paladin trong trang phục của họ và Alice trong bộ đồng phục học viện đứng đó với cánh cổng phát sáng phía sau họ, nhìn về phía tôi.

Alexa với vẻ mặt khô khan.

Shera cảm thấy biết ơn tôi ngay cả khi lòng tự trọng của cô bị tổn thương.

Pierre mũi vẫn còn đỏ.

Zenon mỉm cười nhẹ.

Alice với nụ cười hiền hậu.

Từng người một, họ bắt đầu bước vào cổng.

"Thật... ngại khi phải nói điều này, nhưng cảm ơn ngài."

Alexa đi qua cổng.

"Đây là lời cảnh cáo. Nếu ngài còn nghĩ đến chuyện chạm tay vào Nữ Hoàng, tôi sẽ không để ngài thoát tội đâu! Hãy giữ lời hứa đó!"

Shera đi qua cổng.

"Lần sau hãy nhẹ tay với mũi tôi... Ý tôi là, làm ơn nhé..."

Pierre đi qua cổng.

"Hẹn gặp lại."

Zenon đi qua cổng.

"..."

Alice bắt đầu bước về phía cổng nhưng sau đó quay lại nhìn tôi.

Tôi đã vẫy tay, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Alice, tôi hạ tay xuống. Cô nàng nhìn tôi chăm chú.

"Gì thế?"

Không nói một lời, Alice bước tới gần và đứng trước mặt tôi.

"Sửa lại cà vạt cho cưng thôi."

"Cà vạt của tôi à?"

Sao đột nhiên thế?

Sáng nay tôi đã vội vã thắt cà vạt vì hôm nay các lớp học ở học viện sẽ bắt đầu lại.

Khi tôi cố gắng sửa nó, Alice bắt đầu điều chỉnh nó cho đúng cách cho tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn cô nàng. Cô có mùi hương rất dễ chịu. Vẫn là Alice đó, vẫn mỉm cười ngọt ngào.

"À mà, chị quên nói với cưng một điều."

"Có chuyện gì thế?"

Alice cẩn thận chỉnh lại cà vạt cho tôi.

"Xin chúc mừng vì đã thắng cược."

Đột nhiên, cô nắm lấy cà vạt của tôi và nhón chân lên.

"...?"

Có thứ gì đó ngọt ngào và ẩm ướt chạm vào môi tôi. Mắt tôi mở to.

Tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của cô nàng phả vào mình.

Alice đang nhìn tôi trìu mến từ khoảng cách gần.

Cô cúi người xuống, mặt vẫn còn hơi ửng hồng, rồi bước lùi lại.

"Chị sẽ sớm quay lại thôi. Cưng hãy cẩn thận cho đến lúc đó nhé."

Alice mỉm cười như một bông hoa nở rộ, khoe hàm răng trắng ngà của mình.

Sau đó cô quay lại và bước vào cổng.

Chẳng mấy chốc, cánh cổng biến mất, chỉ còn lại tiếng côn trùng líu lo trong không khí.

"..."

Tôi quay lại và bắt đầu bước đi.

Lúc này, ánh sáng mặt trời buổi sáng đã xuyên qua những tán lá, chiếu sáng cả khu rừng.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro