Phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Vài năm trước, chàng thanh niên tên Jeremy vô cùng đau đớn khi biết tin cha mình mắc căn bệnh ung thư quái ác. Các bác sĩ cho biết căn bệnh của cha anh đã không được phát hiện kịp thời từ khi mới khởi phát. Tuy vậy, chàng thanh niên và gia đình vẫn nguyện cầu, những mong phép màu sẽ xuất hiện.

    Về phần các y bác sĩ, họ đã cố gắng hết sức mình thế nhưng cuộc phẫu thuật và những đợt điều trị tiếp sau đó có vẻ chỉ khiến cho căn bệnh trở nên trầm trọng hơn. Jeremy bất lực nhìn sức khỏe của cha mình xấu đi nhanh chóng và ông cứ thế ngày một hao gầy. Phép màu mà gia đình anh hằng mong đợi đã không xuất hiện.

    Vào một đêm mùa xuân thanh mát, cha của Jeremy kết thúc cuộc hành trình của cuộc đời mình để sang thế giới bên kia. Và, trong suốt nhiều tháng sau đó, chàng trai trẻ không thể thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc của khổ đau, hoang mang và cả thịnh nộ. Những câu hỏi, thắc mắc, dằn vặt về sự sống và cái chết cứ quay cuồng trong đầu anh.

    Jeremy là giáo viên bộ môn lịch sử. Suốt chín tháng của năm học, anh dành tất cả thời gian và sức lực của mình cho các sinh viên, chuẩn bị giáo án, đọc và sửa các bài luận cũng như làm việc cùng vị hiệu trưởng thờ ơ lúc nào cũng chỉ biết bận tâm đến các quy định cứng nhắc hay những việc tủn mủn như thêm dấu chấm trên đầu chữ i hay dấu gạch ngang của chữ t mà không lưu tâm đến việc thay thế những bộ sách giáo khoa chán ngấy và lỗi thời. Jeremy yêu những ngày hè vì anh được thỏa sức chơi bóng chày và ngấu nghiến những quyển sách mà anh chưa có thời gian đọc trong năm học.

    Vì là giáo viên nên anh thừa kinh nghiệm để tự soạn giáo án và giải quyết hàng núi các công việc giấy tờ khác; đồng thời anh gần như thành công trong việc khiến các sinh viên vốn chán ghét môn lịch sử trở nên yêu mến nó hơn. Và cũng có lúc anh mong có dịp cãi nhau một trận với tay hiệu trưởng để độp lại cái thói ngoan cố và đầu óc thiển cận của lão.

    Thế nhưng, cũng vì là một con người trẻ tuổi nên anh nhận ra rằng sự sống và cái chết là những thực tế không có câu trả lời. Jeremy chỉ biết chắc một điều: anh chưa đủ kinh nghiệm sống để có được lời giải thích thỏa đáng.

    Thế nên anh đã tìm đến một người mà theo anh thì có vẻ như người ấy luôn có câu trả lời cho mọi thứ.

    Bạn bè gọi ông là Lão Ưng, nhưng người trong gia đình đơn giản gọi ông là Ông. Lão Ưng đã ngoài tám mươi. Ông chưa bao giờ đi đâu xa, chỉ luẩn quẩn trong phạm vi sáu trăm cây số quanh nơi ông được sinh ra. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì, bởi Lão Ưng biết rõ bản chất cuộc sống là một cuộc hành trình dài nhất đời người.

     Lão Ưng biết rằng những con đường người ta đi qua trong cuộc sống này mang lại những kinh nghiệm nhiều cảm xúc hơn tất thảy những ngọn đồi mà người ta trèo lên hay những biên giới mà người ta đã vượt qua. Nhiều hơn cả những ngả đường mà người ta rẽ, hay những chân trời mới đang chờ đợi phía trước. Ông biết những bài học quan trọng và giá trị nhất đều đến từ những con đường chông gai, đó là những con đường quanh co và nhiều lối rẽ, là những con đường nhỏ hẹp và tăm tối, đầy rẫy những thử thách và chướng ngại. Những con đường dễ đi chẳng bao giờ khiến người ta nhọc sức, và bởi vậy nó chẳng mang lại điều gì vẻ vang. Cái gì cũng vậy, cứ dễ đạt được thì nó chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt.

    Lão Ưng chẳng được học hành gì nhiều, và dù cũng biết chút ít tiếng Anh nhưng ông vẫn thích dùng thứ tiếng mẹ đẻ quen thuộc. Mái tóc ông đã nhiều sợi bạc, còn gương mặt ông dạn dày sương gió. Màu da nâu sậm của ông là bằng chứng rõ ràng cho nguồn gốc của ông. Đôi tay ông vẫn còn khỏe mạnh dù hơi khoèo và chi chít những vết sẹo bởi quãng đời làm lụng vất vả cơ cực. Lão Ưng đã từng làm nông, cày bừa trồng trọt, huấn luyện ngựa, làm thợ săn và cả thợ hồ. Ông không nhớ nổi mình đã đào bao nhiêu ngàn cái hố để dựng hàng rào, và chắc ông cũng đã cắm ngần ấy cái cọc rào xuống mặt đất này. Ông đã từng nếm trải thất vọng, khổ đau, buồn phiền mất mát và cũng đã tận hưởng cảm giác mãn nguyện khi công việc hoàn thành tốt đẹp, khi quyết tâm sống theo đức tin và những nguyên tắc của mình mỗi lần phải đối mặt với cám dỗ và những lời nhạo báng. Xét về nhiều khía cạnh thì ông cũng giống như hầu hết những người đàn ông khác, những con người khác thế nhưng đối với Jeremy, Lão Ưng là một người ông đặc biệt và vì thế, ông không giống ai cả.

     Ông có hai đặc điểm khiến chàng trai trẻ Jeremy bị thu hút, đó là thái độ điềm tĩnh và cái nhìn kiên định nơi đôi mắt ông, bất kể trong tình huống nào.

     Phần lớn thời niên thiếu của mình Jeremy đã sống cùng ông bà, và anh vẫn nhớ, trong suốt thời bé thơ, chưa một lần ông của anh lớn tiếng giận dữ. Dù đó là vấn đề gì, khủng hoảng hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ông vẫn sẵn sàng đối mặt với nó bằng sự quả cảm thầm lặng. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao trong ánh mắt ông luôn ánh lên nét bình yên, giống như vẻ tĩnh lặng của một hồ nước sâu và yên ắng.

    Thế nên một ngày nọ, Jeremy tìm đến ông, mang theo trong lòng nỗi đau đớn và hoang mang như thể trên thế giới này chỉ toàn sầu khổ.

     Người ông dẫn anh đến ngồi dưới bóng râm của cây dương già và lắng nghe tiếng gió xào xạc xuyên qua tán lá.

     - Ngay từ những ngày ông còn bé, tiếng xào xạc của những chiếc lá dương trong gió luôn khiến ông liên tưởng và nhớ đến giọng nói của mẹ mình.- Lão Ưng bắt đầu câu chuyện. -Nhưng rồi ông lại nghĩ cũng có khi là giọng nói của Chúa.

    Jeremy cố lắng nghe hồi lâu, nhưng chắc từ đây đến hết đời thì tất cả những gì anh nghe được cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc.

     Dừng một chút, ông tiếp tục:

     - Cháu trai của ông, nhìn gương mặt cháu ông đoán cháu có điều phiền muộn. Dường như có điều gì đó khiến trái tim cháu héo hon và chán chường.

     Được lời như cởi tấm lòng, chàng trai trẻ đưa ra câu hỏi của mình. Đó cũng là điều anh từng hỏi ông rất nhiều lần và bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cái cảm giác hoang mang và đau đớn vẫn còn ngập trong lòng anh:

    -Ông ơi, sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro