Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đám con gái đã về hết, lúc này cô mới tiếp cận Huy. Cậu được băng bó kín mũi. Hạnh chạm bàn tay mềm mại của mình lên mặt cậu, lần mò từ trán xuống má.

"Mày có sao không?" Cô thì thầm.

Huy vẫn trong cơn mê sảng. Cậu không mở mắt, nhưng có vẻ cảm nhận được có thứ gì đang tiếp xúc khuôn mặt mình, cậu quơ lấy tay cô. Phòng y tế có ba giường, ngăn cách bởi tấm màn, Đức nằm tít trong góc vật lộn với vết thương ở đầu gối. Huy giữ khư khư bàn tay nõn nà của Hạnh. Khiến cô vừa ngại ngùng vừa khó xử. Người khác nhìn thấy sẽ gây hiểu lầm. Nhưng, cậu ấy giữ chặt quá, bị thương mà vẫn còn nhiều sức thế này à?

"Này! Ah...bỏ ra..."

Huy tiếp tục nghịch ngợm bàn tay, nhưng có lẽ thấy việc này chưa đủ khó coi, cậu bắt đầu ngửi nó. Thơm mùi nắng và sữa tắm, dễ chịu đến mức khiến cậu chỉ muốn hít một hơi thật sâu rồi ngủ thiếp đi cả ngày. Hạnh cảm nhận được hơi thở cậu đang phả đều trên da mình.

"Nhột! Cái thằng này! Mày lợi dụng giở trò biến thái với tao hả?" Hạnh nhỏ giọng nhất có thể, gần như thều thào, chỉ đủ để Huy nghe thấy. Nhưng nhắc đến hai chữ 'biến thái', cô chợt cứng miệng, như có vật gì cản lưỡi. Phải nhỉ, đã bao lâu rồi Hạnh mới dám thốt ra từ này? Đúng hơn thì đã bao lâu rồi cô mới có đủ tư cách để gọi người khác như vậy. 'Biến thái'! Nghe lạ tai thật.

"Tao có làm gì đâu?" Huy mở mắt, nở một nụ cười khoái trá rồi lại nằm xuống.

"Mày! Nãy giờ mày thức à? Vậy mày cố tình giở trò với tao đúng không?" Hạnh giật tay lại nhưng Huy vẫn chưa có ý định buông tha cho cô.

"Mày chẳng hề như vẻ ngoài tí nào! Tao đã nghĩ mày tử tế lắm."

"Tử tế mà," Huy nói.

"Ai cho mày động vào tay tao?" Hạnh gằn giọng.

Mãi sau cậu mới chịu buông tha cho cô. Nhưng ngay khi được "trả" lại bàn tay, trông Hạnh rất sợ hãi. Dẫu biết trò đùa quá trớn này sẽ gây ít nhiều sự khó xử và gượng gạo trong những lần chạm mặt sắp tới. Thậm chí Hạnh sẽ không còn muốn nhìn mặt Huy nữa, nhưng đến lúc đó hối hận mới được phép xuất hiện. Giờ thì Huy cứ làm điều mình thích đã. Cậu nhìn khuôn mặt bàng hoàng của Hạnh, đoán xem cô sắp nói gì tiếp theo. Chửi rủa à? Chắc chắn là vậy rồi.

"Cút mẹ đi!" Không sao kìm chế nổi bản thân đừng hét lên. Hạnh giận dỗi bỏ đi.

Thấm thoắt đến ngày công bố kết quả cuộc thi vẽ. Một ngày chủ nhật, hệt cái hôm Đức chạy bán sống bán chết để nộp bằng được tác phẩm dự thi. Cũng là một ngày lộng gió thế này.

"Sao vậy nhỉ?" Đức hỏi, hai tay chống nạnh, lưng tựa vào tường vẻ thiếu ngủ.

"Sao trăng gì?" Huy nói.

"Hôm nay là chủ nhật mà sao ai cũng bận hết vậy?"

Hai người đứng trong quảng trường mái che, rộng gần bằng một sân vận động. Theo lịch thì tám giờ sẽ công bố kết quả, nên Đức đã rủ mọi người có mặt từ tám giờ kém hai mươi. Song, nhìn lại có mỗi hai thằng.

"Ồ! Ai cũng có lý do cả," Huy nói.

"Giang hôm nay bận ôn thi giữa kỳ với bạn nó ở nhà thì không nói. Còn mấy đứa kia?"

"Thiện có lịch hẹn đi chơi, Hạnh cũng thế. An thì chẳng nói năng gì , cũng chẳng biết có tới hay không."

"Lịch hẹn đi chơi à? Còn thằng An, lúc nào cũng vắng mặt..." Giọng Đức yếu dần, đến cuối câu thì Huy chẳng nghe gì nữa.

"Mày biết, phỏng?" Huy hỏi. "An là người đứng sau vụ này, thật tình tao cũng để ý sự bất thường của mày. Nhưng nếu đặt vào vị trí đó, tao không chắc mình có thể làm tốt như An."

"Nó đã nói gì?" Đức hỏi.

"Chẳng gì sâu xa. 'Đức đang rất cần sự giúp đỡ'. Vậy thôi. Không dặn gì thêm."

"Vậy, nó biến mất hôm đó cũng không nằm trong kế hoạch của bọn mày?"

"Chắc An làm vậy để bọn mình được thoải mái," Huy nói. Đức không suy xét thêm, chỉ nở một nụ cười buồn.

Căn nhà phố cách khu chợ Cát Bi một trăm mét đi bộ, cô gái bước ra với bộ áo dài tay trắng chấm bi đỏ, chiếc quần jeans xám ống rộng. Áo được sơ-vin chỉn chu, không ngờ một dịp thế này lại khiến cô phải ăn diện.

"Em không không mang ô theo à?" Chị Nhung gọi với ra.

Đồng hành cùng tiếng gọi là âm thanh từ chiếc tivi thùng trong phòng khách. Bố Hạnh có thói quen để tivi mở dù chẳng ai xem. Ông bảo việc này giúp không khí nhà cửa vồn vã hơn khi mọi người vắng nhà. Bố Hạnh thường để tivi mở rồi đi dạo hóng mát hoặc nằm ngủ, nhưng hôm nay ông thực sự ngồi xem.

"Rạng sáng ngày hôm qua, hung thủ đã đến cơ quan công an để đầu thú. Được biết, Tăng Thị Mai Hân là con gái ruột của hai nạn nhân, đã thừa nhận hành vi phạm tội. Em tường trình bản thân khi đó đã hoàn toàn mất nhận thức do ảo giác từ ma túy đá. Khoảng sáu giờ tối ngày 3 tháng 10, cảnh sát điều tra công an quận Hải An thành phố Hải Phòng vừa khởi tố vụ án, khởi tố bị can và thi hành bắt tạm giam đối với nữ sinh Tăng Thị Mai Hân để điều tra về hành vi giết người. Được biết, hàng loạt đường dây buôn bán ma túy đang hình thành trong lòng thành phố Hải Phòng, các cơ quan công an đang điều tra mở rộng..."

Tay ông run lên, bấn loạn vì không biết cách chuyển kênh, đành tắt tivi. "Đừng giao du với người lạ nhé, con." Ông thì thầm.

"Không sao mà! Tầm trưa em về." Hạnh nói, đoạn bước thẳng đến đầu đường.

Một gã trai cao hơn cô khoảng một cái đầu đã đợi sẵn. Khuôn mặt trái xoan, môi không mỏng cũng không dày, lông mày đứt đoạn, rậm nhưng khá thấp. Đôi tai mỏng, luân quách hỗn loạn. Tóc mái phủ xuống gần chạm lông mày. Đó là Thiện trong mắt Hạnh.

"Chị mày à?"

"Không. Mẹ tao đấy," Hạnh nói.

"Thế gọi bố bằng 'anh' hả?" Thiện hỏi.

"Không. Vẫn thế thôi," cô mỉm cười nhìn cậu.

"Sao lại xưng hô như thế?"

"Mẹ tao kể ngày xưa đáng ra mẹ đã có một đứa em gái, nhưng đã xảy ra một tai nạn. Thế nên người em ấy không bao giờ được ra đời." Hạnh dừng một bước, mắt nhìn thẳng về Thiện nhưng không có một mục đích cụ thể nào. "Lớn lên, mày muốn làm nghề gì?"

"Chưa biết nữa. Mới lớp mười mà lo xa làm gì?" Tia thất vọng thoáng vụt qua mắt cô rồi nhanh chóng bị che giấu, Thiện không biết trả lời thế nào cho thoả đáng, bèn hỏi lại. "Còn mày, sau này muốn làm gì?"

"Dù gì tao cũng không có ước mơ nào cả, nếu được lựa chọn, tao muốn trở thành giáo viên."

"Môn gì?"

"Sinh Học! Tao sẽ dạy cho tụi trẻ hiểu 'không nên bỏ mặc một người phụ nữ khi họ đang mang bầu!' "

Lúc đó, mẹ kể, hồi Nhung mới ba bốn tuổi. Mẹ Nhung đang mang bầu đứa con thứ hai thì gặp một trường hợp hi hữu. Tình trạng sa dây rốn, dây rốn ra khỏi âm đạo trước khi em bé được sinh ra, vậy nên thai nhi không được cung cấp oxy để thở. Khi phát hiện thì thai đã chết lưu mười ba phút. Ai nấy đều thương tiếc cho trường hợp này. Ngày ấy, Nhung đã rất háo hức muốn có em gái, song chưa bao giờ được nghe tiếng gọi "chị". Bác sĩ nói dù phát hiện sớm hơn nửa tiếng thì y học thời đó cũng không thể làm được gì.

Tuy vậy, bố Hạnh lại chẳng mặn mà gì. Ông bảo "chuyện đã là quá khứ rồi thì đừng đả động đến, làm vậy chỉ khiến người ở lại xót thương hơn". Ông bắt cô phải học trường chuyên để có một tương lai sáng lạng. Gia cảnh Hạnh chẳng khá giả gì, với lối tư duy "muốn con đạt được những điều bố mẹ từng không thể" đã phần nào hủy hoại tiềm năng thực sự của đứa trẻ. Rốt cuộc thế hệ phụ huynh này chỉ đang đào tạo con cái trở thành bản sao của mình.

Hôm nay đến chợ Cát Bi, trong đoàn người tất tả nhộn nhịp, hai cô cậu thiếu niên nghe thấy đủ loại tiếng người rôm rả huyên náo. Cuộc trò chuyện của những cô bác bán buôn trong khu hạ tầng xập xệ, về chủ đề: "đạo đức thế hệ mới", "sự nghiệp con cháu", "tương lai và đường lối phát triển kinh tế đất nước". Ngoài ra không thể thiếu tiếng loa của những xe bán rong quen thuộc. Chốc chốc, lại có người người đạp xe từ ngoài vào khu chợ.

"Hôm nay Hạnh thích mua gì để Thiện khao cho!"

"Chắc chứ?" Hạnh hỏi.

Hai người bắt đầu rảo bước, lướt qua nhiều cửa hàng lắp ghép mô hình cho trẻ con và cửa hàng đồ đi biển, thêm vài bước nữa lại tới một "căn phòng" bày biện nhiều đồ dùng phụ kiện. Đa số chỉ để trang trí. Như chuông gió, bùa hộ mệnh, rất nhiều thứ bắt mắt. Hạnh nhìn chúng với vẻ mặt thích thú như trẻ con rồi kể vô vàn kỷ niệm liên quan hồi còn nhỏ. Chẳng hạn: "món này nhà tao có nè, bố tặng tao vào dịp sinh nhật tám tuổi", "hồi trước mẹ có dẫn tao đến chỗ này mua kẹp tóc", "đây là sợi dây chuyền bà ngoại tặng mà tao lỡ làm mất". Mỗi khi nói vậy, Hạnh lại cười một cách vô tri, Thiện không biết lúc cười như thế trong đầu cô nghĩ đến điều gì. Tiếng cười văng vẳng như một vòng lặp mắc kẹt trong đầu Thiện, chẳng thể tống khứ, mà thật ra không nỡ.

Mọi thứ, cậu tưởng như đã biết hết thảy bí mật thầm kín suốt mười lăm năm cuộc đời của Hạnh. Tất nhiên chỉ là tưởng tượng. Người kể, người nghe. Dù vui chơi thỏa thích nhưng Thiện chẳng mất đồng nào. Có lẽ cô không muốn vòi quà. Hay chưa tìm được thứ ưng ý?

"Tao đói rồi, mình ăn sáng đi." Hạnh nói.

Cả hai ghé một hàng ăn bất kỳ, ngồi xuống chiếc bench gỗ sẩm màu. Hạnh chỉ ăn nhẹ với chè đậu xanh, còn cậu chàng kia thì quất ba bát phở. Cuối cùng tiền ai nấy trả. Lúc hai người đang ăn, một bác gái bán chả mực hàng ăn bên cạnh ghé tai Thiện hỏi:

"Bạn gái cháu à? May mắn đấy, nhớ giữ cho kỹ nhé!" Thiện sướng phởn người, hạnh phúc nghe lời dối trá.

Kết thúc buổi đi chơi khi đã gần trưa. Nhưng ngay khi Hạnh vừa chuẩn bị ra về, một con gió nổi lên, mạnh đến mức cô tưởng mình đã bị cuốn lên trời mất rồi. Lúc chân mình hơi xê dịch khỏi mặt đất, Hạnh đã sợ đến phát hoảng. Vậy mà ngay tức thì, dường như có ai đó đã kéo tay cô lại, ép sát cơ thể nhỏ bé của cô trong vòng tay người ta. Hạnh cảm nhận được vòng tay ấy nắm rất chặt, chặt như không nỡ buông, chặt như đây là lần cuối hai người được ở cùng nhau. Trái tim mềm yếu của cô đã "tan vỡ" đôi phần.

"Đau..." Hạnh kêu lên một tiếng nghe như rên.

Thiện vội buông tay cô. Thình lình trời đổ một cơn mưa xối xả, tiếng sấm chớp nhoáng ì ùng.

"Dạo này chẳng thấy mày với Phương nói nhiều như trước nhỉ?" Thiện ngỏ ý muốn tâm sự.

Khoảnh khắc làm Hạnh nhớ tới ngày hôm đó, cũng là cơn mưa tầm tã, cũng là cùng đứng chung dưới một mái hiên. Chỉ khác là cơn mưa này có vẻ dữ dội hơn. Tiếng lòng Hạnh cũng vậy. Nghe như sóng cuộn mơ màng, cuốn trôi đất cát vương màu mắt. Cuốn trôi những tháng ngày đen tối nhất. Cô vô tình nhận ra giữa đại lộ thời gian, rằng mình ngu ngốc thế nào khi mang theo hành lí trên chuyến tàu số phận chỉ toàn những ký ức đáng quên và những vết thương đáng quên.

"Tao là đứa con gái duy nhất trong lớp từng học chung cấp hai với nó. Mà Phương giờ nổi tiếng lắm, có khi phải trả tiền mới được nói chuyện với nó ý chứ."

"Thế cơ á? Nhưng thật lòng thì tao thấy mày xinh hơn nó mà?"

"Đừng so sánh nhan sắc con gái. Đó không phải cách để khen đâu." Hạnh nói. "Dù sao thì, hôm nay vui lắm! Lần sau đi tiếp nhé."

"Mày có chắc là hôm nay không? Bọn mình chờ ở đây gần hai tiếng rồi đấy." Huy hỏi.

"Đúng mà! Hay là tao không được nhận giải?" Đức mếu máo nhìn Huy.

"Thôi đừng buồn! Dù sao nãy giờ mình cũng xem được cả đống tiết mục văn nghệ hay mà."

Đức không đáp, im lặng nhìn trời u ám, Huy bất giác ngửa cổ nhìn theo.

"Ừ, tao nghĩ là sắp mưa."

"Mưa rồi," Đức vừa dứt câu, âm thanh chói tai đập xuống dồn dập trên mái che quảng trường.

Tiết mục văn nghệ kết thúc.

"Bốn giải khuyến khích gồm có:..."

Vì bức tranh này...

"Ba giải ba chính là:..."

Dù có đoạt giải gì đi nữa...

"Hai giải nhì xuất sắc thuộc về..."

Thì đối với Đức, nó vẫn luôn là vô giá!

"Chủ nhân của GIẢI NHẤT cuộc thi gọi tên BÙI ANH ĐỨC!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro