#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chú đã thử Diana là con gái thật tuyệt chưa?Cảm giác thế nào ? Mát lạnh không!

Phụtttttttt!

Ngọc Phụng hồn nhiên cất giọng hỏi, nghe vậy hắn và Mon chột dạ phun hết đồ ăn ở trong miệng ra, ngẩng mặt nhìn Ngọc Phụng, vẻ mặt lúng túng.

Ngọc Phụng ? Cháu ăn nhanh rồi còn đi học!

Hôm nay cháu được nghỉ hai tiết đầu!

Ngọc Phụng đưa cặp mắt long lanh nhìn, nở nụ cười tươi còn hắn và Mon thì chả thấy có gì vui thôi xong Ngọc Phụng mà ở nhà là thế nào cũng tra hỏi bằng được về vụ ấy.

Hắn nhìn qua Mon nháy mắt ra dấu hiệu phải tìm cách chuồn ra khỏi nhà ngày hôm nay, nếu không là chết chắc. Mon hiểu ý gật nhẹ đầu rồi quay lại nhìn Ngọc Phụng.

– Ngọc Phụng ? Chú và Chú Hiển có việc gấp phải đi trước, cháu ở nhà một lát nữa sẽ có người đến đưa cháu đi học!

Nói xong hắn và Mon gấp rút đứng dậy khỏi ghế, Ngọc Phụng ngẩng mặt lên nhìn, khó hiểu ơ, sao hôm nay lại có người khác đưa cô đi học? Vì bình thường giờ giấc đón đưa toàn là Mon và hắn làm, hôm nay lại…?

Hai chú khi nào mới về!

Chắc cỡ khuya!

Dạ vâng! vậy hai chú đi vui vẻ!

Ngọc Phụng gật đầu dạ cười tươi rồi đưa tay lên bái bai hai người họ. Hắn và Mon cười lại cầm áo lên đi nhanh ra cửa, vừa ra đến cửa cả hai ôm nhau mừng thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp suýt nữa thì toi đời cả hai.Người anh em tốt ? Quả nhiên là rất hiểu ý nhau.

Hiển ? Mày đừng lợi dụng lúc tao sơ hở mà sàm sỡ tao chứ? Tao đẹp trai chứ không dễ dãi nha

Mon giả làm bộ mặt nghiêm cất giọng nói, rõ ràng là cả hai cùng ôm vậy mà Mon lại trở mặt nhanh như vậy, hắn nghe xong muốn nôn lập tức buông Mon ra cau mày.

– Thôi bỏ đi. Lúc nãy xem như tao chưa nói gì

Ngắt lời hắn lạnh lùng quay lưng đi một mạch ra xe, Mon nhe răng cười rồi cũng sải bước đi theo hắn ra xe.

[…]

Vài ngày sau:

Công việc ở tổ chức của hắn càng nhiều, Ngọc Phụng thì lại được nghỉ học một tuần

Vì sợ không có nhiều thời gian chăm sóc và ở cạnh cô nên hắn đã quyết định đưa Ngọc Phụng đến nơi làm của hắn.

Ngọc Phụng ? Cháu ở đây có gì cần thì cứ gọi mấy người đó!

Dạ được!

Bên góc khác những cô gái thấy hắn ân cần với Ngọc Phụng đã thế còn cười thì liền sinh ra lòng đố kỵ.

Vì trước đây mấy người ấy chả bao giờ được hắn đối xử như vậy. Những cô gái hắn dùng đơn thuần xong thì bỏ. Hắn cũng chẳng bao giờ dùng ánh mắt thân mật hay những lời nói ấm áp với những người con gái đã từng ngủ qua.

Thanh Hiển thuộc dạng người máu lạnh, ấy vậy mà con bé đó lại được hắn đối xử như vậy.

– Mon ? Con bé đó là ai ? Sao lại được Thanh Hiển cưng chiều như vậy?

Mon nghe xong nhướm mắt nhìn qua chỗ hắn và Ngọc Phụng thở dài cất giọng.

Món chính của Thanh Hiển đấy, người con gái Thanh Hiển xem là nghiêm túc!? Món chính đã thế còn được đại ca Hiển xem là nghiêm túc ?

Mon anh không đùa bọn em chứ!

Không!

Bọn em tốt nhất không nên đụng vào Ngọc Phụng nếu không bóng dáng của các em sẽ không còn được xuất hiện trên đời này nữa!

Mon nói xong nhấc mông đứng dậy bước đi, một lời cảnh báo vô cùng sâu sắc, ý nghĩa chỉ muốn tốt cho bọn họ, một khi đã đụng vào Ngọc Phụng con đường duy nhất có thể đi đó chỉ có thể là còn đường chết.

– Hừ. Anh dọa em sao ? Thanh Hiển chỉ có thể là của em không ai có được giành

Người phụ nữ trừng mắt miệng ngấu nghiến liếc nhìn qua Ngọc Phụng.

Mấy người có muốn giành lại đại ca Hàn không ?Tất nhiên là có. Đại tỷ có kế hoạch gì sao?

Người phụ nữ đó chỉ nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt mưu mô không nói gì. Ngày hôm đó Mon và hắn có việc phải rời khỏi, đây cũng là lúc người phụ nữ ấy bắt đầu.

– Ngọc Phụng ? Em vẫn còn trinh tiết trong trắng phải không nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro