Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐊𝐞𝐧𝐦𝐚 𝐱 𝐑𝐞𝐚𝐝𝐞𝐫 (𝐇𝐚𝐢𝐤𝐲𝐮𝐮) 𝐟𝐭 𝐊𝐫𝐭𝐬𝐤 𝐛𝐲 𝐊𝐡𝐧𝐡

𝑲𝒆𝒏𝒎𝒂𝒀𝒐𝒖 | 𝑺𝒐𝒖𝒍𝒎𝒂𝒕𝒆

Waring: OOC

"Kenma, anh ơi?" Bạn mở cửa phòng, ló mặt vào trong mà kêu tên Kenma.

"Có chuyện gì sao?" Mắt anh ấy vẫn chăm chú vào màn hình trước mặt.

Bạn mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến gần anh ấy hơn, bạn nhìn vào màn hình máy tính và trông thấy anh ấy đang chơi một tựa game đang nổi gần đây, bạn cũng muốn được chơi game cùng anh ấy nhưng khổ nỗi bạn tệ trong khoảng này nên chỉ có thể nhìn anh ấy chơi.

"Em không làm phiền anh chứ?" Bạn hỏi khẽ vì sợ vô tình làm anh ấy mất tập trung.

"Em có bao giờ phiền anh đâu." Kenma nhíu mày khó hiểu khi nghe bạn hỏi, vì trước giờ anh ấy chưa bao thấy bạn có vấn đề gì với anh ấy cả.

"Vâng." Bạn cười khúc khích khi vô tình suy nghĩ đến một điều gì đó.

Bạn trèo vào lòng Kenma mà ngồi, anh ấy cũng nới rộng tay cho bạn dễ trèo vào lòng anh ấy hơn. Bạn ôm lấy cổ của Kenma, đầu bạn gục xuống vai của anh ấy.

"Chiều nay chúng ta sẽ qua nhà Hinata ăn sinh nhật của cậu ấy đó, anh có nhớ không?" Em lầm bầm trên vai Kenma.

"Đương nhiên là nhớ rồi." Giọng Kenma nghe có chút lười biếng, nhưng bạn vẫn luôn mê đắm chất giọng này của anh ấy.

"Kozu-"

"Kenma!"

"Đừng bắt bẻ thế chứ, em chỉ mới gọi họ của anh thôi mà."

"Thế anh cũng gọi em bằng họ nhé?"

Bạn bĩu môi không thèm nói chuyện với anh ấy nữa. Tiếng game vang lên trong không gian, lấn át giọng hát khẽ của bạn.

"𝘚𝘰𝘶𝘭 𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘴𝘰𝘶𝘭 𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘴𝘰𝘶𝘭 𝘮𝘢𝘵𝘦
𝘞𝘰𝘯'𝘵 𝘺𝘰𝘶 𝘥𝘢𝘯𝘤𝘦 𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘸𝘪𝘵𝘩 𝘮𝘦 𝘸𝘩𝘪𝘭𝘦 𝘪𝘵 𝘨𝘳𝘰𝘸𝘴 𝘭𝘢𝘵𝘦?"

"𝘗𝘶𝘵 𝘺𝘰𝘶𝘳 𝘩𝘦𝘢𝘥 𝘰𝘯 𝘮𝘺 𝘤𝘩𝘦𝘴𝘵, 𝘵𝘩𝘢𝘵'𝘴 𝘺𝘰𝘶𝘳 𝘴𝘢𝘧𝘦 𝘱𝘭𝘢𝘤𝘦."

Kenma đáp lại lời hát của bạn, giọng anh ấy khàn khàn và nhẹ nhàng biết bao. Bạn cười khúc khích khi nhớ lại lời mà anh ấy vừa hát, lòng bạn như đang nở hoa.

"Em ngủ trên vai anh nhé?" Bạn lầm bầm trong cổ họng

"Ừm."

"Lát anh nhớ gọi em dậy, không thôi hai ta lại trễ mất hẹn."

——————
Bạn nắm lấy tay Kenma và kéo vào giữa sảnh tiệc, mọi người xung quanh đang nhảy với nhau và bạn cũng muốn được nhảy cùng anh ấy. Bạn quay mặt nhìn anh ấy với một nụ cười tươi hết cỡ.

"Kozume nhảy với em đi, em muốn hai ta nhảy cùng nhau."

"Nhưng mà đông người quá."

"Thôi nào đâu ai để ý đến hai ta đâu."

Bạn nắm lấy hai tay của Kenma, những ngón tay đan vào nhau. Kenma nhìn bạn chần chừ, nhưng rồi anh ấy di chuyển và kéo bạn vào một điệu nhảy.

Bạn cười khúc khích trước những động tác vụng về của cả hai, vì bạn và Kenma chẳng bao giờ nhảy trước đây cả, tất cả cũng chỉ là những bản năng kì lạ ẩn chứa trong hai người.

Hinata lại chỗ bạn và Kenma, cậu ta trông có vẻ còn vui hơn ngày bình thường, cơ mà cũng đúng mà vì hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, sinh nhật thì ai mà chẳng không vui hơn ngày thường.

"Y/n trông cậu có vẻ vui quá ha." Hinata nở nụ cười rực rõ như mặt trời.

"Đương nhiên là phải vui rồi vì nay là một ngày vui mà." Bạn cười đáp lại Hinata rồi quay sang nhìn Kenma.

Kenma có vẻ ngại ngùng sau khi Hinata lại gần bạn và anh ấy, có lẽ là vì anh ấy bị bắt gặp đang nhảy nhỉ? Vì tính anh ấy như vậy mà.

"Được rồi, hai cậu cứ tận hưởng tiệc nhé, tớ đi đây." Hinata vẫy tay chào em và Kenma

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ Hinata."

"Còn cậu thì cứ xoả hết mình trong tiệc của tớ đi."

Kenma nắm chặt lấy tay bạn, trông anh ấy có vẻ hơi lạ, bạn hi vọng rằng anh ấy không bị kiệt sức giữa chừng.

"Anh mệt sao Kozume?"

"Không, anh bình thường."

Kenma chợt buông tay bạn, anh ấy bước vội đến chỗ Hinata để lại bạn một mình giữa sảnh. Bạn đứng đó lạc lõng, cô đơn trong chính niềm vui nho nhỏ mà chính bạn vừa tìm thấy sau quãng thời gian mà bạn cố gắng trở nên thân thiết với anh ấy hơn.

Bạn tìm một chỗ ngồi trong sảnh rộng lớn này, bạn ngồi đó trông người yêu mình trò chuyện với Hinata, sao mà bạn có thể quên mất cảm xúc của anh ấy với cậu ta là như thế nào được. Đột nhiên có người chặn tầm nhìn của bạn, bạn ngước mắt lên để xem là ai thì hoá ra là Kuroo, người mà bạn từng yêu thầm từ hồi còn đi học. Kuroo ngồi xuống bên cạnh bạn, làm bạn tò mò, vì lần cuối bạn và Kuroo nói chuyện là cách đây gần ba tháng.

"Sao em ngồi đây một mình thế, y/n?"
"Kenma đang bận nói chuyện với Hinata." Bạn thở dài một hơi, mắt không ngừng dõi theo Kenma.

"Còn anh thì sao? Sao anh ra đây thế?"
Bạn quay sang nhìn Kuroo, bạn tò mò vì Kuroo luôn đi kè kè với người yêu của anh ấy.

"Em ấy không cho anh đứng nói chuyện cùng bạn em ấy." Kuroo mỉm cười nhìn ra góc sảnh, ở nơi đó có cậu trai cao ráo với mái tóc vàng xoăn cùng cậu trai tóc màu xanh rêu. Rồi bỗng Tsukishima quay ra chỗ bạn và Kuroo, cậu ấy vẫy tay và gật đầu nhẹ chào bạn. Kuroo đứng dậy, anh ấy chào tạm biệt rồi rời đi, giờ chỉ còn mình bạn ngồi đây chờ Kenma với một chút ghen tị trong lòng.

Dù bạn biết hôm nay là một ngày vui, và bạn không nên làm ảnh hưởng bữa tiệc của người khác, nhưng bạn vẫn chẳng thể vui nổi, ai có thể vui khi phải nhìn người yêu mình đang cười đùa với người khác và bỏ mình ngồi đây đâu chứ.

Bạn quyết định sẽ về nhà trước, bạn nhắn tin cho Kenma và rời khỏi bữa tiệc. Bạn bắt một chiếc xe và nhờ tài xế chạy đến biển gần đây, vì bạn muốn xoả hết những ấm ức của mình suốt bấy lâu nay, bạn không muốn lúc Kenma trở về và thấy bạn với một gương mặt mệt mỏi.

——————

Bạn đứng gần với biển, những làn sóng cứ ồ ập mà vồ lấy chân bạn, gió biển lộng như muốn đưa bạn theo cùng. Bạn đứng đó nhìn biển, nhìn lại những cố gắng vô ích của mình, bạn tự hỏi liệu rằng bạn có làm sai điều gì trong mối quan hệ này không cớ sao anh ấy lại chẳng quên người xưa cũ.

Những giọt nước mắt hoà vào bọt biển rồi trôi ra theo sóng, bạn đứng đó khóc rấm rứt chẳng thể ngừng, sự cô độc của bạn suốt mấy năm qua cứ theo tiếng khóc mà thoát ra khỏi không gian.

Biển dịu êm giờ đây lại vang tiếng khóc của một kẻ say tình, bạn cứ đứng đó để bọt biển trèo lên bờ mà chạm ướt giày bạn, bạn cứ đứng đó dõi lấy những gợn sóng nhẹ nhấp nhô trên mặt biển lặng yên.

Bạn muốn thả mình vào dòng biển mát để thoả nỗi buồn, để những đớn đau trôi dạt ra ngoài khơi xa.

Bạn nghĩ, có lẽ là do bạn yêu chưa đủ nhiều để làm lung lay trái tim của người mình yêu, bạn nghĩ bạn chưa bù đắp đủ những gì mà anh ấy cần.

Bạn lại cất giọng nghẹn ngào của mình để hát lên bài ca mà bạn hay hát cùng anh ấy.

"𝘈 𝘩𝘶𝘯𝘥𝘳𝘦𝘥 𝘺𝘦𝘢𝘳𝘴 𝘮𝘰𝘳𝘦 𝘵𝘪𝘮𝘦𝘴 𝘮𝘶𝘭𝘵𝘪𝘱𝘭𝘪𝘦𝘥 𝘣𝘺 𝘵𝘦𝘯
𝘐 𝘩𝘰𝘱𝘦 𝘪'𝘭𝘭 𝘢𝘭𝘸𝘢𝘺𝘴 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘺𝘰𝘶 𝘪𝘯 𝘮𝘺 𝘮𝘪𝘯𝘥
𝘚𝘰 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘪 𝘬𝘯𝘰𝘸 𝘵𝘰 𝘧𝘪𝘯𝘥 𝘺𝘰𝘶 𝘦𝘷𝘦𝘳𝘺 𝘵𝘪𝘮𝘦
𝘚𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘚𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘚𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦
𝘞𝘰𝘯'𝘵 𝘺𝘰𝘶 𝘥𝘢𝘯𝘤𝘦 𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘸𝘪𝘵𝘩 𝘮𝘦 𝘸𝘩𝘪𝘭𝘦 𝘪𝘵 𝘨𝘳𝘰𝘸𝘴 𝘭𝘢𝘵𝘦?"

Chẳng có tiếng trầm khàn lười biếng của anh ấy cất lại, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ, chỉ có tiếng gió rít khẽ trong không gian. Bạn lặng lẽ lau nước mắt rồi rời đi, vì phần nào trong bạn chẳng vơi bớt mà nó len lỏi thêm nỗi buồn vô hình chẳng đáng có.

Bạn mở điện thoại, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, có lẽ Kenma vẫn còn tận hưởng bữa tiệc mà quên xem tin nhắn, bạn mở cửa, không khí mát lạnh từ đâu trong nhà lùa ra khỏi cửa, bạn rùng mình, bạn tự hỏi bấy lâu nay căn nhà này luôn như thế sao? Hay là do tiết trời còn vương sương lạnh nên bạn mới cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.

Bạn bước về phòng ngủ của mình, nằm ườn lên chiếc giường êm ái, bạn cố gắng nhắm mắt quên đi những suy nghĩ tiêu cực, vì trong tình yêu luôn cần sự tin tưởng mà, và bạn sẽ luôn tin tưởng anh ấy, tin tưởng Kozume của bạn.

Điện thoại bên cạnh bạn khẽ rung, bạn cầm điện thoại lên và thấy tin nhắn của Kenma, anh ấy bảo rằng có lẽ tối nay anh ấy sẽ về muộn, vì anh ấy đã hứa với Hinata sẽ ở lại chơi đến khuya. Vậy là tối nay sẽ chỉ có mình bạn một mình ở nhà, bạn chợt nhớ ra từ trưa đến giờ bạn chưa ăn gì cả, vì từ lúc bạn thấy Kenma buông tay bạn và đến chỗ Hinata thì bạn đã không còn tâm trạng để ăn mà chỉ ngồi ở một chỗ vừa uống nước cam vừa nhìn Kenma nói chuyện với Hinata.

Bạn định sẽ lướt điện thoại và quên đi cơn đói đang kéo đến, nhưng bụng bạn cứ sôi ùng ục khiến bạn khó chịu. Bạn quyết định sẽ mua ít sandwich ở cửa hàng thức ăn nhanh gần nhà.

——————

Gió trời khi đêm lạnh buốt, bạn quên khoác thêm áo khoác khi ra ngoài nên giờ đây bạn ăn sandwich với những đợt gió lạnh thổi qua vai trên chiếc ghế gỗ đặt ở bên ngoài cửa hàng, không hiểu sao vai bạn cứ run lên từng đợt, chẳng phải vì cái lạnh của khi đêm mà là do sự cô đơn kì lạ trực trào trong lòng. Chẳng hiểu sao bạn cứ khó chịu với cảm giác này, vì bình thường bạn cũng vậy mà, thường ngày bạn vẫn thường một mình ăn tối đấy thôi, chỉ là giờ bạn đang ngoài đường, không có lấy sự ấm áp nào, cũng chẳng có ai kè kè bên cạnh trò chuyện.

Bạn yêu sự ồn ào, vội vã của cuộc sống, bạn yêu những khoảng khắc yêu đương hiếm hoi vì Kenma luôn ở lì trong phòng, bạn yêu những giây phút bạn và Kenma cùng hát, dù hát chẳng hay nhưng bạn luôn nghiện giọng hát ấy, bạn yêu giây phút anh ấy chủ động nắm tay bạn kéo bạn vào một điệu nhảy, bạn yêu Kozume, yêu rất nhiều.

——————
"Kenma! Chơi cái này với tớ đi, nó vui tuyệt luôn." Hinata kéo Kenma vào trò chơi.

Mọi người đang ngồi thành vòng tròn, chính giữa là một chai rượu rỗng, có lẽ họ đang chơi True or Dare.

Kenma bị kéo ngồi vào vòng tròn, gã chỉ định xem mọi người chơi thôi, vì gã không thích những trò như này, có lẽ là do gã ghét phải chọn dare. Gã định hết một vòng xoay thì sẽ đứng lên và ra chỗ khác ngồi để tránh phải chơi, vì đâu ai xui đến độ mới vòng đầu đã trúng cơ chứ?

Lọ chai rỗng xoay liên hồi, rồi từ từ dừng đầu chai ở vị trí gã đang ngồi. Chà, gã chính là kẻ xui xẻo ấy đây. Hinata quay sang hỏi gã đưa ra lựa chọn của mình.

"True"

Đám đông vang lên tiếng thất vọng, họ thất vọng điều gì cơ chứ? Thất vọng vì gã chọn true hay vì dare sao? Vậy thì cứ thất vọng tiếp đi vì gã chắc chắn sẽ chẳng thèm chọn dare đâu. Ấy vậy mà có người đã lên tiếng bảo luật là lượt đầu chọn dare khiến gã hoang mang, gã quay sang nhìn Hinata với hi vọng rằng cậu ấy sẽ nói đỡ gã vài câu để không phải chọn dare nhưng đáp lại chỉ là nụ cười rực rỡ của cậu ấy.

"Vậy thì dare" Kenma thở dài, dù sao thì cũng chỉ là một trò chơi vui nên chắc sẽ chẳng ai bắt gã phải chạy một vòng hay gì đó đâu.

"Thử thách là gì?"

"Gọi điện cho người yêu cậu và chọc em ấy đi."

Kenma mở điện thoại của mình rồi tìm kiếm tên của người yêu gã. Ngón tay gã lướt qua những cái tên rồi dừng lại ở Bae. Kenma ấn gọi, tiếng nhạc chờ vang lên trong không gian.

——————

Tiếng chuông điện thoại vang lên khi bạn định băng qua đường. Bạn đứng yên nhìn vào tên hiển thị trước mắt, là Kozume, anh ấy cần gì sao? Bạn bắt máy và có những tiếng thì thầm nho nhỏ ở bên kia điện thoại.

"Em nghe nè Kenma." Giọng bạn nhẹ nhàng cất lên.

"Em đang ở đâu thế Y/n?"

"Em đang ngoài đường, anh cần gì sao?"
"À ừ thì..." Kenma ngập ngừng, bạn nghe khe khẽ tiếng cười nhỏ ở bên kia, "chúng ta chia tay đi em."

Bạn lặng yên, bên kia cũng chẳng có tiếng đáp, bạn chỉ vừa phấn chấn tinh thần kia mà? Cớ sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế?

"Anh chắc chứ?" Bạn hỏi khẽ, giọng run run, có lẽ anh ấy không muốn tiếp tục mối quan hệ cho có này với bạn.

"Anh kh-"

"Được rồi, vậy em nghe theo ý anh, chúng ta kết thúc từ đây." Bạn không đủ can đảm để nghe đáp án của anh ấy, bạn không muốn nghe những lời anh ấy sắp nói, vì bạn sợ một khi nghe thì tim bạn sẽ chẳng thể chịu nổi được nữa. "Cảm ơn anh vì thời gian qua Kozume." Giọng bạn nghẹn ngào, lòng bạn đau nhói như có hàng ngàn cây kim đang chọc và khoét tim bạn.

Vậy là kết thúc mối tình mà cả thanh xuân bạn vun đắp, vậy là kết thúc những điều ngọt ngào mà bạn cố gắng xây dựng hàng ngày, vậy là kết thúc những lời hát êm dịu mỗi tối. Vậy là chẳng còn những điệu nhảy vụng về khi đêm về.

Bạn cúp máy, thẫn thờ băng qua đường để về lại nhà. Chẳng có tiếng khóc sau chia tay, chẳng có câu níu kéo, chẳng có những giọt nước mắt đau lòng của kẻ ngu ngốc vì tình. Chỉ có tiếng gió rít của đêm sương, chỉ có tiếng xe cộ ồn ào của những con người vội vàng, chỉ có trái tim vỡ vụn vì câu chia tay.

Bạn trở về nhà, thu dọn đồ rồi rời khỏi ngôi nhà chung ấy, bạn không biết nên đi đâu nhưng chắc chắn sẽ chẳng phải nơi nào gần với những kỉ niệm, bạn gom hết đồ của mình nhưng để lại những món quà mà anh ấy tặng, vì bạn chẳng dám mang theo để rồi thương nhớ, có lẽ bạn quá luỵ trong mối tình này rồi.

Điện thoại bạn reo liên tục, nhưng bạn nào còn tâm trạng để bắt máy cơ chứ. Tiếng chuông cứ vang dăng dẳng bên tai bạn, bạn nhìn xem là ai đang cố chấp làm phiền bạn, lại là Kozume, anh ấy lại muốn nói gì nữa? Một câu chia tay là chưa đủ sao? Bạn tắt nguồn điện thoại và gỡ sim, bạn nghĩ rằng khi làm thế thì anh ấy sẽ không làm phiền bạn nữa.

——————

Kenma hốt hoảng khi thấy bạn chấp nhận lời chia tay, gã vội vàng rời khỏi tiệc mà cố gắng trở về nhà, gã không ngừng gọi điện cho bạn, nhưng bạn lại chẳng bắt máy gã. Lòng gã giờ như tơ vò, rối rắm, hối hận khi chấp nhận thử thách ấy, gã không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Gã nghĩ rằng gã nên về nhà ôm lấy bạn và buông câu xin lỗi.

Có lẽ là gã chậm chân rồi, vì khi trở về thì nhà của hai đã không còn trông như có hai người ở nữa, trống trải hơn bao giờ hết. Kenma chạy vào phòng bạn với hi vọng thấy bạn đang ở trong đấy hay chỉ cần đồ bạn ờ đấy thôi. Nhưng chẳng có gì cả, ngoài những món nội thất và chiếc nhẫn trên bàn.

Gã cố gắng để gọi bạn lần nữa, nhưng tiếng nhạc chờ chẳng còn vang lên chỉ có tiếng tổng đài báo thuê bao. Gã thất thần ngồi sụp xuống, gã đã làm một chuyện ngu ngốc nhất đời gã rồi.

——————

Đã một năm trôi qua kể từ khi rời khỏi nơi ồn ào tiếng xe ở giữa lòng thành phố, và chuyển đến nơi thanh bình gần biển như ao ước hồi nhỏ của mình. Bạn trở về Tokyo, với một trái tim còn đang đập vì tình cũ, bạn không hi vọng rằng bạn vô tình gặp lại anh ấy, và bạn nghĩ rằng có lẽ anh ấy cũng đang quen với người anh ấy yêu thật lòng rồi.

Chẳng hiểu sao giai điệu của bài hát xưa bạn hay hát cùng Kenma cứ vang vảng trong đầu như đài radio bị hỏng. Tiếng nhạc cứ nhẹ nhàng và du dương trong não bạn, bất giác bạn hát theo những giai điệu đang vang trong tâm trí.

"𝘍𝘰𝘳 𝘭𝘪𝘧𝘦 𝘶𝘯𝘵𝘰 𝘭𝘪𝘧𝘦 𝘢𝘯𝘥 𝘧𝘰𝘳 𝘢𝘭𝘸𝘢𝘺𝘴
𝘐'𝘭𝘭 𝘣𝘦 𝘵𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘸𝘩𝘦𝘯 𝘺𝘰𝘶 𝘯𝘦𝘦𝘥 𝘮𝘦 𝘢𝘳𝘰𝘶𝘯𝘥
𝘞𝘩𝘦𝘯 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵 𝘧𝘪𝘯𝘢𝘭𝘭𝘺 𝘤𝘰𝘮𝘦𝘴 𝘢𝘯𝘥 𝘵𝘩𝘦 𝘭𝘦𝘢𝘷𝘦𝘴 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘧𝘢𝘭𝘭𝘦𝘯 𝘧𝘳𝘰𝘮 𝘵𝘩𝘦 𝘵𝘳𝘦𝘦
𝘉𝘢𝘣𝘺, 𝘺𝘰𝘶'𝘭𝘭 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘮𝘦"

Lời bài hát quen thuộc làm sao, nó làm bạn nhớ đến những lần mà bạn cùng Kenma nhảy cùng nhau dưới ánh đèn ấm áp trong nhà của cả hai người, à không bây giờ là của mình anh ấy. Bạn nhớ bàn tay ấm ám, mềm mại không có những vết chai sần của Kenma, bạn nhớ giọng nói trầm khàn và lười biếng của anh ấy, bạn nhớ ánh đèn hiu hắt từ phòng anh ấy, bạn nhớ những tiếng vang ồn ào từ máy tính của anh ấy. Bạn nên cất gọn kỉ niệm vào nơi sâu nhất con tim hay vì lục lại để giờ tiếc nuối.

Tokyo chẳng thay đổi tí nào cả, ừ nhỉ bạn chỉ vừa rời khỏi đây mới một năm thôi mà thì làm sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chứ. Bạn rẽ hướng vào tiệm cafe mà bạn hay ghé qua khi bạn còn quen Kenma, bất giác bạn nhìn thấy một bóng hình thân thuộc đang ngồi ở cửa tiệm. Vẫn là mái tóc nhuộm đen vàng lộn xộn, và kì cục ấy, vẫn là đôi mắt mèo trông lười biếng ấy, anh ấy chẳng có gì thay đổi cả.

Bạn định lờ qua Kenma mà tìm một vị trí cách xa anh ấy để ngồi thì giọng nói trầm khàn của anh ấy vang lên tiếng bạn.

"Y/n?"

Bạn bối rối định rời khỏi quán và làm như không nghe thấy tiếng anh ấy. Nhưng bạn lại tự hỏi mình tại sao lại phải trốn tránh anh ấy chứ, dù gì thì cả hai cũng chẳng nợ gì nhau thì mắc gì bạn phải bỏ chạy chứ.

Bạn gật đầu chào Kenma, anh ấy đến bàn bạn và ngồi xuống ở nơi đối diện, cả hai nhìn nhau, chẳng ai đáp lời trước. Chỉ có tiếng nhạc phát ra từ loa tiệm. Bạn lẩm bẩm theo lời bài hát, vì bạn luôn thích hát mà.

"Dạo này em thế nào?" Kenma cất giọng lên tiếng trước, bạn nhận ra rằng bạn vẫn còn say mê chất giọng này biết bao.

"Em ổn, và cuộc sống cũng chẳng có gì nổi bật." Bạn vân vê cốc cà phê trước mặt, bạn chẳng dám nhìn thẳng vào anh ấy. "Còn anh thì sao? Anh có đang hẹn hò với ai chứ?"

Kenma nhăn mày nhìn bạn, trông anh ấy có vẻ khó chịu với câu hỏi đó của bạn.

"Vì sao mà em lại nghĩ anh đang hẹn hò với ai đó vậy y/n?"

"Vì em nghĩ anh chia tay vì đã có người khác rồi."

Bạn tự cười trước câu nói của mình, nhắc lại khoảng khắc ấy tim bạn vẫn còn nhói.

"Nếu anh nói nó chỉ là hiểu lầm thì em sẽ tin anh chứ?" Kenma nắm lấy bàn tay đang vân vê cốc của bạn, bạn ngẩn đầu nhìn anh ấy với ánh mắt hoang mang.

"Ý anh là sao?" Bạn hỏi.

"Đó chỉ là thử thách khi anh đang chơi true or dare với mọi người thôi." Kenma cầm tay bạn lên, "anh không muốn chia tay với em, anh định giải thích ngay sau đó nhưng em lại cúp máy rồi."

Bạn bất ngờ trước những thông tin vừa nghe, bạn nhìn chằm chằm vào Kenma với như muốn hỏi liệu có phải là thật chứ.
Nhưng dù sao thì bạn cũng đã chia tay với anh ấy rồi, giải thích cũng đâu được gì đâu. Bạn hối hận khi lúc ấy đã không thể kiên nhẫn nghe anh ấy đáp lời.

"Anh luôn yêu em, em có tin không y/n? Sau từng ấy thời gian anh vẫn luôn nghĩ tới em." Kenma cười với bạn, anh ấy trông thật đẹp, cứ như ánh sáng chiếu từ đèn trong tiệm đang tụ hết vào người anh ấy.

"Em có muốn quay lại với anh chứ?" Kenma hôn lên đốt ngón tay của bạn.

"Vâng, em vẫn luôn yêu anh, từ trước tới giờ em vẫn luôn đợi anh nói câu đó." Bạn cười trước những gì xảy ra trước mắt, bạn hạnh phúc quá, lòng bạn nhộn nhạo như đàn bướm khi nghe anh ấy nói lời yêu với bạn.

Tiếng nhạc du dương vang lên giai điệu mà cả hai đã thân thuộc.

𝘐'𝘭𝘭 𝘧𝘰𝘭𝘭𝘰𝘸 𝘺𝘰𝘶 𝘪𝘯𝘵𝘰 𝘸𝘩𝘢𝘵𝘦𝘷𝘦𝘳 𝘪𝘴 𝘯𝘦𝘹𝘵

𝘖𝘳 𝘺𝘰𝘶 𝘤𝘢𝘯 𝘧𝘰𝘭𝘭𝘰𝘸 𝘮𝘦, 𝘸𝘩𝘢𝘵𝘦𝘷𝘦𝘳'𝘴 𝘣𝘦𝘴𝘵 (𝘸𝘩𝘢𝘵𝘦𝘷𝘦𝘳'𝘴 𝘣𝘦𝘴𝘵)

𝘍𝘪𝘳𝘴𝘵, 𝘭𝘦𝘵'𝘴 𝘥𝘢𝘯𝘤𝘦 𝘵𝘩𝘦 𝘥𝘢𝘯𝘤𝘦 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳 𝘥𝘰

𝘉𝘦𝘧𝘰𝘳𝘦 𝘸𝘦 𝘨𝘰 𝘵𝘰 𝘴𝘭𝘦𝘦𝘱 𝘢𝘯𝘥 𝘴𝘵𝘢𝘳 𝘢𝘯𝘦𝘸

𝘚𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘴𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦, 𝘴𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦

"𝘞𝘰𝘯'𝘵 𝘺𝘰𝘶 𝘥𝘢𝘯𝘤𝘦 𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘸𝘪𝘵𝘩 𝘮𝘦 𝘸𝘩𝘪𝘭𝘦 𝘪𝘵 𝘨𝘳𝘰𝘸𝘴 𝘭𝘢𝘵𝘦?" Bạn nhìn Kenma, dùng chất giọng nhẹ nhàng của mình để hỏi anh ấy.

"𝘗𝘶𝘵 𝘺𝘰𝘶𝘳 𝘩𝘦𝘢𝘥 𝘰𝘯 𝘮𝘺 𝘤𝘩𝘦𝘴𝘵, 𝘵𝘩𝘢𝘵'𝘴 𝘺𝘰𝘶𝘳 𝘴𝘢𝘧𝘦 𝘱𝘭𝘢𝘤𝘦." Kenma đáp lời, ánh mắt anh ấy trông ấm áp và ngọt ngào biết mấy.

Có lẽ bạn đã tìm được người sẽ che chờ và bên bạn suốt quãng đời còn lại rồi.

𝘞𝘦'𝘭𝘭 𝘧𝘢𝘭𝘭 𝘥𝘦𝘦𝘱𝘦𝘳 𝘪𝘯 𝘭𝘰𝘷𝘦 𝘦𝘷𝘦𝘳𝘺 𝘥𝘢𝘺

𝘍𝘳𝘰𝘮 𝘭𝘪𝘧𝘦 𝘶𝘯𝘵𝘰 𝘭𝘪𝘧𝘦 𝘢𝘯𝘥 𝘧𝘰𝘳 𝘢𝘭𝘸𝘢𝘺𝘴

𝘐'𝘭𝘭 𝘣𝘦 𝘵𝘩𝘦𝘳𝘦 𝘸𝘩𝘦𝘯 𝘺𝘰𝘶 𝘯𝘦𝘦𝘥 𝘮𝘦 𝘢𝘳𝘰𝘶𝘯𝘥

𝘞𝘩𝘦𝘯 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵 𝘧𝘪𝘯𝘢𝘭𝘭𝘺 𝘤𝘰𝘮𝘦𝘴 𝘢𝘯𝘥 𝘵𝘩𝘦 𝘭𝘦𝘢𝘷𝘦𝘴 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘧𝘢𝘭𝘭𝘦𝘯 𝘧𝘳𝘰𝘮 𝘵𝘩𝘦 𝘵𝘳𝘦𝘦

𝘉𝘢𝘣𝘺, 𝘺𝘰𝘶'𝘭𝘭 𝘩𝘢𝘷𝘦 𝘮𝘦

𝘚𝘰𝘶𝘭𝘮𝘢𝘵𝘦

𝘗𝘳𝘰𝘮𝘪𝘴𝘦 𝘺𝘰𝘶 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘪'𝘭𝘭 𝘧𝘪𝘯𝘥 𝘢 𝘸𝘢𝘺

𝘛𝘰 𝘨𝘪𝘷𝘦 𝘺𝘰𝘶 𝘩𝘰𝘱𝘦, 𝘵𝘰 𝘬𝘦𝘦𝘱 𝘺𝘰𝘶 𝘤𝘭𝘰𝘴𝘦 𝘢𝘯𝘥 𝘴𝘢𝘧𝘦

𝘒𝘦𝘦𝘱 𝘺𝘰𝘶 𝘯𝘰 𝘮𝘢𝘵𝘵𝘦𝘳 𝘤𝘰𝘮𝘦 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘮𝘢𝘺

𝘈𝘯𝘥 𝘵𝘩𝘦𝘯 𝘸𝘦'𝘭𝘭 𝘴𝘭𝘦𝘦𝘱 𝘪𝘯 𝘦𝘯𝘥𝘭𝘦𝘴𝘴 𝘴𝘩𝘦𝘦𝘵𝘴 𝘰𝘧 𝘨𝘳𝘢𝘺.
(𝘈𝘯𝘥 𝘵𝘩𝘦𝘯 𝘸𝘦'𝘭𝘭 𝘴𝘭𝘦𝘦𝘱 𝘪𝘯 𝘦𝘯𝘥𝘭𝘦𝘴𝘴 𝘴𝘩𝘦𝘦𝘵𝘴 𝘰𝘧 𝘨𝘳𝘢𝘺.)

______
Song: Soulmate - flora cash

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro