Chương 23: Mất tập trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Âm: "Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi, thì tôi sẽ đồng ý không đi."

"Ai quan tâm đến em chứ?" Thịnh Tư như nghe thấy trò đùa gì đó kinh khủng lắm, khẽ nhếch môi cười chế nhạo: "Nếu 3' thực sự muốn tìm cái chết thì cứ đi, cho dù em chết ở bên ngoài thì cũng không liên quan gì đến tôi!"

"Vậy tôi đi đây."

"Quay lại đây cho tôi!"

Bước chân của Tô Âm dừng lại, cô quay đầu nhìn Thịnh Tư đang giận dữ trừng mắt nhìn mình.

Mẹ Thịnh không nhịn được cười khúc khích, kéo tay Tô Âm: "Được rồi, Âm Âm ngoan nhé, thời tiết thế này thực sự không thích hợp để lái xe đâu, hãy đợi mưa tạnh rồi để Thịnh Tư đưa con về."

Cuối cùng, Tô Âm cũng ngoan ngoãn cởi giày, đổi lại dép và ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách: "Có được không?"

Cô gái quay sang nhìn người đàn ông hỏi.

"Không được." Người đàn ông cười nhạo: "Tôi là tài xế của em đấy à?"

"Con nói ít thôi." Mẹ Thịnh chỉ muốn khâu miệng đứa con trai chó má của mình lại: "Ngồi xuống đây, chúng ta cùng trò chuyện."

"Tôi còn công việc phải xử lý." Thịnh Tư không cảm xúc quay người, không nhìn lại mà đi thẳng lên lầu về phòng mình.

Khi đẩy cửa bước vào, anh liếc nhìn người giúp việc vừa đi ngang qua: "Mang một tách cà phê vào đây."

"Vâng, thưa thiếu gia."

"Để mắt đến cô gái dưới lầu, khi nào cô ấy định đi thì báo ngay cho tôi."

Nói xong, Thịnh Tư liền đóng cửa lại.

Một lát sau, cửa bị gõ nhẹ.

Tô Âm cầm tách cà phê bước vào, thấy Thịnh Tư đang ngồi tại bàn làm việc, trước mặt là một chiếc máy tính. Gương mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay thon dài liên tục gõ lên bàn phím.

Thực sự mà nói, trạng thái làm việc tập trung của anh thật sự rất đẹp trai.

"Đây, cà phê của anh."

Thịnh Tư dừng gõ bàn phím, trạng thái tập trung của anh vì sự xuất hiện của Tô Âm mà lập tức tan vỡ.

Anh quay mặt sang: "Sao lại là em?"

"Người giúp việc nói anh muốn cà phê, tôi pha giúp anh một tách, coi như trả lễ lát nữa anh đưa tôi về nhà."

Thịnh Tư tựa lưng vào ghế, khẽ cười: "Ai cho em cái sự tự tin nghĩ rằng tôi sẽ đưa em về? Tôi đã đồng ý chưa?"

Tô Âm ngồi xuống ghế sofa đối diện, hai tay tựa lên đệm ghế: "Chắc chắn là sẽ đưa về."

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, biểu hiện không thèm để ý đến cô nữa.

Tô Âm cứ thế nhìn gương mặt anh, nhất thời cảm thấy không thể rời mắt.

Trước đây, Tô Âm thực sự rất ghét Thịnh Tư, vì anh rất độc đoán, kiêu ngạo và cố chấp.

Trong những năm Thịnh Tư theo đuổi cô, mỗi ngày cô đều muốn trốn thoát khỏi người đàn ông vô cùng bá đạo này.

Sau đó, vì ông nội bị bệnh, để ông có thể tham gia vào dự án lưu giữ ký ức con người của Thịnh Tư, Tô Âm đồng ý yêu cầu của Thịnh Tư.

Cô hẹn hò với anh trong một năm, nếu sau một năm Tô Âm vẫn không yêu anh, Thịnh Tư sẽ không bao giờ tìm cô nữa.

Trong năm đó, Tô Âm cảm nhận sự giam cầm chưa từng có, tất cả đều vì... sự chiếm hữu mạnh mẽ của Thịnh Tư khiến cô không cách nào tiếp nhận.

Sau đó...

Vào ngày họ chia tay, thực ra cô...

Tô Âm nhớ lại đến đây, bỗng thấy Thịnh Tư lại dừng gõ bàn phím.

"Ra ngoài, đừng làm phiền tôi!"

"Nhưng tôi có nói gì đâu."

"Tiếng thở của em làm tôi khó chịu!" Thịnh Tư cau mặt, trả lời dứt khoát.

Sự hiện diện của cô thực sự khiến anh... mất tập trung.

Tô Âm: ?

Tiếng thở cũng có thể làm phiền anh sao? Anh đang đùa tôi đấy à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro