Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trước khi bước vào năm học thứ 6 của Hogwarst
Sân ga 93/4

- Hermione!!
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô nàng quay đầu lại, bất ngờ kêu lên:
- Ron! Harry !!
Kèm theo cái vẫy tay rối rít
Ron và Harry chạy thật nhanh lại đến chổ cô và họ lần lượt trao cho mỗi người một cái ôm nồng thắm mừng cho cuộc gặp lại sau khi vừa kết thúc một mùa hè tại quê nhà của mình
- Ôi trời đất! Gặp lại các cậu mình mừng quá! Các cậu biết không? Kỳ nghỉ hè của mình đúng thật là vô vị không thể tả! Bố mẹ mình họ đi Pháp và mình không biết vì một lý do quái quỷ nào đó họ không cho mình theo, và thế là suốt kỳ nghỉ hè mình đã vùi đầu vào những quyển sách! Các cậu không biết đâu, mình đã học được khá nhiều điều cho năm học sắp tới nhờ mấy quyển sách này đấy!
Hermione nói, cô vừa chỉ qua một chồng sách lộn xộn trên xe hành lý của mình. Ron và Harry liếc nhìn nhăn mặt ngán ngẩm nhìn phân nửa xe chỉ toàn là sách đó của cô. Ron nhăn mặt:
- Ồ mình không nghĩ là cậu đã đọc và chuẩn bị nhiều đến thế đó Hermione! Tụi mình thậm chí còn chưa mua sách.
- Đó là tính cách của cậu ấy mà Ron!
Harry chen ngang nhầm không cho cậu bạn này của mình nói những câu ngớ ngẩn trước khi chọc giận Hermione
- Cậu cứ như ông già vậy Ron!
Hermione phán.
- Cậu có nhận được thư của tớ không Hermione? - Harry hỏi
- Oh tất nhiên rồi! Chúng khá nhiều đấy Harry, tớ rất mừng vì cậu nhớ đến tớ, tớ cũng đã hồi âm sau những lần Cú đến và thảy vào phòng tớ những bức thư của cậu và Ron!
- Tớ nhận được Hermione! Các cậu biết đấy, tớ chỉ mong thật sớm để trở lại Hogwarts. Ở nhà dì tớ con Hegwid nó cứ nhảy và la hét suốt ngày vì phải ở trong chiếc lồng không được ra ngoài bay, điều đó là nguyên nhân khiến tớ phải chịu sự lải nhải của ông chú và người dì. Thật là khó chịu!
- Ôi! Tội cho Hegwid và cả cậu nữa!
Hermione thốt lên
- Cậu biết không, tớ nghĩ họ sẽ phải gánh chịu một thứ gì đó nặng nề sớm thôi!
Ron vỗ vai Harry
- Tớ hy vọng là đến lúc đấy tớ không mềm lòng!
Harry nhún vai.
- Harry!!
Tiếng gọi từ xa của một cô gái khiến cho cả ba người quay lại, mà trọng tâm là Harry. Cả bọn đều biết người này cực kỳ quen thuộc
- Ginny!!?
Harry nhìn cô gái có mái tóc màu nâu dẻ thẳng mượt cùng với gương mặt đầy vui vẻ đang vẫy tay và chạy lại phía mình.
- Ôi trời! Con bé lớn quá chỉ mới vừa một kì nghỉ hè thôi mà!
Hermione bất ngờ
- Tớ cũng bất ngờ vì điều đó đấy Hermione! - Harry đồng cảm
- Oh! Chào chị Hermione! Em rất nhớ chị đấy!
Ginny ôm chầm lấy Hermione
- Chị cũng thế! Ginny, chị mừng vì em vẫn khoẻ!
Hermy đáp lại cái ôm của cô bé
- Em làm gì ở đây vậy? Anh nghĩ em lẽ ra phải ở tàu rồi chứ!? - Ron nói
- Không phải chuyện của anh đâu!
Ginny khịt mũi rồi quay lại kéo tay của Harry đi về phía khác
- Chuyện gì vậy Gin? - Harry bất ngờ bị kéo đi
- Lại đây! Bạn của em rất muốn biết anh đấy!
Ginny nháy mắt.
Ron nhìn theo hai người đi rồi lắc đầu nhìn Hermy. Còn cô thì phì cười nhún vai. Ron nhìn xung quanh rồi đi lại gần Hermione nói nhỏ:
- Cậu thấy gì không Hermione?
- Ý cậu là sao?
Hermy nhìn Ron khó hiểu
- À ý là.. Cậu có thấy Lavender, cậu ấy cứ nhìn mình suốt không?
Hermy nghe xong đưa mắt nhìn về phía cái nhướn mày của Ron. Bật cười khi thấy cô nàng tóc xoăn vàng đang nháy mắt với cậu kèm theo cái vẫy tay quyến rũ.
- Oh! Chắc rồi Ron! Và cậu nghĩ định cho cậu ấy bẻ mặt giữa cái nơi đông người này à?
- Tớ e là sẽ không vậy rồi!
- Được rồi! Vậy tớ sẽ lên toa chờ các cậu!
- Được! Gặp lại cậu sau nhé Hermy!
Ron đẩy xe hành lý của mình đi về phía Lavender.
Sau khi Ron rời khỏi, Hermione bắt đầu xách hành lý của mình di chuyển vào trong tàu vì sách của cô khá nhiều nên một phần cô phải ôm trên tay thì mới có thể đẩy xe dễ dàng được.
Khi chật vật đi đến cửa tàu, Hermione một tay ôm sách, một tay xách vali đồ định bước lên thì chẳng biết một người nào đó vô ý hay cố tình giành đường lên trước đẩy cô sang một bên làm cho Hermy mất đà suýt chút nữa đã té ngã may mà cô đã giữ chặt chân lại không cho bản thân mình rơi xuống, nhưng còn sách và hành lý của cô thì đã rớt xuống khỏi tay và lộn xộn dưới đất.
Tên đó cười khẩy - một cách cười quen thuộc và vô cùng hợp với tính cách kiêu ngạo của chủ nhân nó
Hermy bực dọc nhìn lên, hét lớn:
- Này!!
Và cô đóng băng khi nhìn thấy thủ phạm vừa gây ra cho mình tai nạn vừa rồi
- Draco Malfoy??
- Đừng bao giờ gọi hẳn tên của tôi ra như vậy! Cô không có tư cách đó đâu, hiểu không?
Draco cười nửa miệng
Hermione nhăn mặt, đã bao lâu rồi mà hắn vẫn chưa bỏ được cái thói xem thường người khác như vậy?
- Cậu ngưng cái cách tự cho mình là  hơn người đó đi!
- Không hơn người khác được nên nổi giận có phải không, máu bùn?
- Cậu..
- Nếu cô không nói được gì thì xem như giải quyết xong! Tôi đi đây.
Draco cười khẩy, nói xong bước lên tàu, thì giọng nói một lần nữa vang lên khiến cậu đứng khựng lại.
- Đứng lại, Malfoy! Cậu vừa cố tình đụng trúng tôi và còn làm rơi sách của tôi đấy!
Hermy trách móc
- Cô nói gì? Tôi cố tình đụng trúng cô? Nếu vậy thì sao? Cô không có tay à, hay là không biết cách nhặt sách lên!?
- Cậu phải xin lỗi tôi về chuyện này!
Hermy nói, cuối xuống nhặt mấy quyển sách của mình lên và kiểm tra lại chúng có bị ảnh hưởng gì không.
- Nếu tôi không xin lỗi thì sao đây? Rõ ràng là đường tôi đi, cô từ đâu chạy đến rồi làm rơi đồ xong bảo là tôi gây ra. Muốn chơi khâm tôi à?
Hermy bực tức đến đỏ mặt. Chúa ơi, tại sao trên đời lại còn có người vừa hống hách lại vừa cứng đầu, cố chấp đến vậy nhỉ?
Cô bước lên tàu, đứng ngang tầm với Malfoy rồi mạnh giọng, đủ để cho tên trước mặt cô đây nghe:
- Nghe cho kĩ đây! Đừng tưởng lúc nào cậu cũng hơn người. Cậu chỉ giỏi dựa vào cái quyền thế sẵn có của gia đình mình thôi! Bản thân cậu chẳng làm ra được cái gì đâu Malfoy ạ! Còn nữa, đừng có chỉ trích tôi bằng hai từ "máu bùn" đó của cậu mãi, tôi cá là tôi thông minh và hiểu biết hơn so với những người mang trong người dòng máu thuần chủng như cậu đấy Malfoy! Và tôi sẽ không bỏ qua vụ việc ngày hôm nay một cách dễ dàng như vậy đâu nên cậu đừng bao giờ mở miệng nói với tôi cái câu "ba tôi sẽ biết chuyện này!" nữa. Chào!!
Nói xong Hermione dạo bước ngang mặt Malfoy đang đứng hình vì những câu nói của cô, nở nụ cười thoả mãn.
Quay trở lại với toa tàu của mình
- Hermione! Cậu đi đâu vậy? Bọn này định đi tìm cậu đấy
Ron vội vã lên tiếng khi thấy Hermy bước vào.
- Oh! Mình gặp một chút rắc rối với đống hành lí này thôi, nên đã quay lại trễ! Xin lỗi các cậu.
- Cậu ổn chứ Hermy? Mặt cậu có vẻ đang tức giận?
Harry hỏi khi chuyển hộ sách của cô vào
- Oh Không! Mình ổn, chẳng có gì hết mình chỉ là.. hơi mệt xíu thôi!
Hermy dùng tay xoa hai bên trán của mình.
- Không sao đâu! Cậu ngồi nghỉ đi, mình nghĩ tàu sắp chạy rồi đấy!
- Được rồi! Cảm ơn cậu, Ron!
Hermione ngồi xuống nhìn ra cửa sổ và bắt đầu suy nghĩ. Cô nhất định phải bắt Malfoy trả giá cho sự ngang ngược của mình vừa rồi.
****
Bên khoang của Malfoy

- Malfoy? Mày ở đâu vậy? Pansy tìm mày khắp nơi đấy!
Dean vừa mới dứt câu, thì từ đâu Pansy chạy lại nhảy chồm lên người Malfoy và thực hiện một chuỗi ôm hôn hàng loạt làm cho cậu bất ngờ ngã xuống ghế
- Ôi Draco! Anh đi đâu thế hả anh yêu? Có biết là em tìm anh không hả!?
Pansy õng ẹo, làm cho Dean nhìn thấy cảnh này phải đưa tay che miệng nhằm ngăn đi sự buồn nôn của mình
- Pansy, dừng lại!!
Malfoy la lên nhưng dường như nó không có hiệu lực với cô ả này.
- Tôi bảo dừng lại!! Pansy
Lần này Malfoy dùng tay nắm lấy hai vai của cô đẩy ra hết sức có thể và quát lớn khiến Pansy bất ngờ dừng lại mọi hoạt động và ngẩn người nhìn Malfoy. Ả thút thít:
- Draco.. Anh quát em ư?
- Pansy nghe đây! Cô có yêu tôi không?
Pansy từ xụ mặt chuyển sang vui mừng:
- Anh nói gì vậy Draco? Dĩ nhiên là em yêu anh rồi! Hay là anh thấy cách thể hiện em chưa đủ? Em thật sự yêu anh đấy Draco, em..
- Đủ rồi! nghe cho kĩ đây. Pansy, nếu cô thật sự yêu tôi, tôi xin cô sau này đừng đến gần tôi nữa! Nếu không có chuyện gì thì làm ơn cách xa tôi ra một chút và đừng có hành động kỳ quặc nữa, cô làm tôi đau đầu lắm biết không? Chỉ như vậy thôi là tôi đã biết ơn cô nhiều lắm rồi!
Draco chen ngang, nói rõ mồn một từ g chữ cho Pansy nghe thấy rồi đẩy cô ra khỏi người mình, ngồi dậy.
- Draco.. Sao anh lại..
- Thôi được rồi! Quậy đủ rồi đó Pansy. Giờ thì ra khỏi đây đi! Đây là khoang con trai đấy!
Dean túm lấy áo của Pansy kéo cô ra ngoài mặc cho cô vùng vẫy la hét vì không tin Malfoy có thể đối xử như vậy với mình. Dean thảy cô ra rồi kéo sầm cửa lại.
Quay trở lại với Malfoy thấy mặc cậu có vẻ tức giận nên Dean cũng không muốn bén mảng, cậu ngồi xuống rồi tiếp tục với tờ báo Nhật tiên tri trong tay.
Malfoy ngồi bên này, mắt hướng ra cửa sổ. Dẹp Pansy sang một bên, thầm rũa:
"Đợi đấy Hermione, tôi cũng sẽ không để yên cho cô đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro