Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi ngày, Doãn Hạo Vũ 1 tay giữ cặp trên vai, tay còn lại cầm 1 hộp sữa đã thủ sẵn. Cậu nghiêng nghiêng ngó ngó, ngó tới ngó lui mà vẫn chưa thấy bóng dáng thằng chết bầm kia. Đôi chân mày của Doãn Hạo Vũ từ từ nhíu lại, không chịu được mà " hừ " nhẹ 1 tiếng. Đã 6h45 rồi mà còn chưa thấy hắn đâu nữa. Hắn luôn như vậy, luôn chơi sát giờ. Khiến cậu chờ đến nóng cả ruột gan. Mười phút sau, khi núi lửa sắp bùng nổ thì từ phía xa đã thấy thấp thoáng bóng dáng đang cố lao nhanh trên chiếc xe đạp. Tiếng của phanh kêu " kíttt" 1 cái, cuối cùng anh bạn nào đấy cũng an toàn trước mặt Doãn Hạo Vũ. Hắn gãi gãi mái tóc của mình, như có như không hướng ánh mắt đầy hối lỗi về Doãn Hạo Vũ. Chỉ thấy giờ đây gương mặt cậu vô cùng khó coi. Hắn đưa tay bắt lấy tay cậu ra phía yên sau. Trước khi Doãn Hạo Vũ kịp bùng nổ, thì chiếc xe đã bị hắn hung hăng phóng về phía trước khiến cậu không tự chủ mà đập vào tấm lưng đáng ghét kia.

" Châu Kha Vũ!!! "

" Thật sự xin lỗi, tao ngủ quên ". Châu Kha Vũ vẫn chuyên tâm lái xe, giọng nói vô cùng áy náy, nhưng vẫn không khiến sắc mặt cậu dễ chịu hơn.

" Sao mày không ngủ luôn đi ".

" Hạo Vũ thân yêu, xin lỗi mà "

Doãn Hạo Vũ nhíu chặt chân mày, cũng không quấy rầy hắn lái xe. Cậu đưa cánh tên lên vòng qua vòng eo của hắn, ngoan ngoãn ngồi yên.

Cuối cùng cũng tới trường học, may mắn làm sao thời gian vẫn còn dư ra 1 phút. Cậu đưa tay véo mạnh vào eo Châu Kha Vũ rồi túm lấy cổ áo hắn lôi dềnh dệch vào lớp.

Vừa vào tới cửa, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người họ. Cái nhìn hầu hết luôn dồn về Châu Kha Vũ, hắn ta luôn là tâm điểm của sự chú ý, còn cậu chỉ được hưởng theo. Gì chứ? Cũng là chỉ nhan sắc hơn người, chiều cao nổi bật với đôi chân dài, thành tích bá đạo mà thôi. Cậu cũng được coi là hot boy của trường, nổi tiếng đẹp trai với đường nét lai Âu bởi vì cậu là con lai. Nhưng phận đời mà, sao nổi bật bằng hắn ta được.

" Tiểu Kha Kha, nói xem, sao ai cũng thích mày hết vậy? " Doãn Hạo Vũ 1 tay chống cằm, hơi nghiêng đầu về phía Châu Kha Vũ đang ngồi bên cạnh.

" Tất nhiên, không phải vì tao quá đẹp trai hay sao? "

Châu Kha Vũ chớp chớp mắt, nói với giọng điệu " dĩ nhiên là thế ".

Doãn Hạo Vũ lườm nguýt Châu Kha Vũ 1 cái, rồi bơ luôn cái bản mặt đáng ghét của hắn quay ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Châu Kha Vũ dời sự chú ý qua hộp sữa trong hộc bàn của Doãn Hạo Vũ. Hắn nhướng mày hỏi: " Hạo Vũ hộp sữa của tao à? "

" Gì cơ? " Doãn Hạo Vũ quay đầu qua khó hiểu nhìn hắn. Rồi từ từ nhìn theo hướng ánh mắt của Kha Vũ đang nhìn.

" Hộp sữa " Châu Kha Vũ kiên nhẫn nhắt lại 1 lần nữa. Rồi cũng thấy được biểu cảm của Doãn Hạo Vũ, cậu bĩu môi 1 cái, khinh khỉnh nói: " Tính cho mày uống đấy, nhưng xem ra cái mặt mày không biết điều ".

" Mày thấy tao không biết điều chỗ nào hả? " Châu Kha Vũ vênh mặt lên nói.

" Đã đi muộn còn to mồm hả? " Doãn Hạo Vũ không nhịn được mà gằn từng chữ qua từng kẽ răng.

" Tại tao ngủ quên mà! "

" Cũng tại mày đấy thôi! "

" Tao muốn uống! "

" Không cho! "

" Muốn uống! "

" Không cho! "

  ...

  ...

Cãi qua cãi lại, cuối cùng cậu cũng chẳng buồn đấu với hắn nữa. Cái con người này nhây lắm, lúc nào cũng thích cãi cùn. Doãn Hạo Vũ hậm hực lôi hộp sữa ra ném thẳng về phía Châu Kha Vũ, may là hắn nhanh chóng chụp được.

Giờ học bắt đầu, tên hưu cao cổ Châu Kha Vũ lăn ra bàn ngủ như 1 con cóc chết. Doãn Hạo Vũ cũng chẳng buồn nhìn, cậu đã quen rồi. Bởi vậy, không thể tránh nổi sự hoài nghi về sự thông minh trời phú của hắn. Hầu hết ngày nào đến lớp, Châu Kha Vũ cũng ngủ, cảm giác như nhiệm vụ của hắn là đưa Doãn Hạo Vũ đến lớp là xong rồi vậy. Vậy mà thế quái nào thành tích của hắn luôn đứng đầu bảng?

Cho tới khi cả buổi học dài đằng đẳng kết thúc, Doãn Hạo Vũ mới nhẫn nại mà kêu Châu Kha Vũ dậy. Cái tên trời đánh này sao mà ngủ siêu thế không thể hiểu nổi !

" Tiểu Kha Kha, mày mà không dậy thì đừng trách ông đây ra tay quá đáng! " vừa dứt lời, Châu Kha Vũ như 1 cái lò xo bật dậy ngay tức khắc.Ngáp ngắn ngáp dài 1 cái, quay qua nhìn Doãn Hạo Vũ rồi cười ngây ngốc. Doãn Hạo Vũ lườm hắn muốn lòi coi mắt, cái tên chết bằm, lúc nào cũng khiến ông đây tốn hơi vì hắn.

" Về thôi! "

" Hôm nay mày ở nhà tao 1 hôm đi, được không? " Doãn Hạo Vũ vừa theo sau Châu Kha Vũ, vừa lên tiếng thỉnh cầu.

" Sao thế? Ban ngày cũng sợ ma hay là bị sắc đẹp của ông đây quyến rũ rồi? "

" Quyến rũ cái đầu mày! "

" Haha! "

Châu Kha Vũ bật cười, đưa tay vò lấy mái tóc của Doãn Hạo Vũ khiến nó thành ổ quạ không hơn không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kepat