NGAY LÚC NÀY (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buổi tối anh muốn ăn gì?"

"Em."

~

(6)

Khoảng vài tháng sau, tôi và P vẫn nói chuyện với nhau, trong câu chuyện của anh ấy luôn nhắc đến Thiên Tân. Sự tò mò trong lòng tôi trỗi dậy, tôi xin NXB nghỉ phép, đi tàu cao tốc đến Thiên Tân một chuyến. Sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi nghe ngóng được về một bà lão tên là Lâm Lãng.

Lâm Lãng vẫn còn sống, bởi vì bà xuất thân quân nhân, thể chất cực kỳ tốt. Cho dù hiện tại đã hơn chín mươi, thân thể vẫn vô cùng khoẻ mạnh cường tráng. Bà nói, lý do đầu tiên khiến người ta đồn thổi chuyện kỳ ​​lạ như vậy là do khi Châu lão gia cưới bà lúc bà mới mười sáu, mười bảy tuổi, đi ngược với luân thường đạo lý, liền trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi nhà. Lúc đó bà thật lòng thích Châu lão gia, ông ấy hài hước lại thấu hiểu lòng người, vậy nhưng kết hôn với ông cũng chỉ vì để phối hợp hoàn thành nhiệm vụ với nhị thiếu Châu gia. Thứ hai là, khi mẹ kế nhỏ xảy ra chuyện, máu thấm đẫm cả chiếc váy của cô ấy, người không biết nhìn từ xa sẽ tưởng đó là váy cưới. Nói tóm lại, bà cũng hiểu rằng, người mẹ kế ngày ấy là thay bà ra đi.

Tôi nhấp một ngụm nước, nói tôi có thể tìm đến nơi này, tất cả là do Patrick nói với tôi. Lâm Lãng nhất thời không thể nhớ ra đó là ai, tôi bổ sung thêm, "Doãn Hạo Vũ."

Bấy giờ bà ấy dường như đã nhớ ra được, hỏi cậu ấy hiện tại đang ở đâu?

Tôi nói, ở trong cái rương.

Bầu không khí thật sự có chút kỳ dị. Tôi liền cười và nói rằng, cái này đúng là một điều kỳ lạ, nhưng dù sao, tôi cũng đã tìm thấy bà ở đây. Vậy nên hãy kể cho tôi nghe thêm chuyện ngày đó đi.

Bà Lâm gật đầu, "Cậu ấy còn chuyện gì muốn biết không?"

Nhị thiếu gia nhà họ Châu đâu rồi?

"Đến Thiểm Tây tham gia quân ngũ rồi, về sau có mở một nhà hàng. Anh ta có một người con trai, hiện cũng đang là một đầu bếp ở Thiểm Tây." Lâm Lãng kể, "Ta vốn dĩ muốn đi cùng anh ấy, nhưng Trương Gia Nguyên đã muốn ta ở lại Thiên Tân, nên ta liền ở lại. Ta còn nhớ kỹ Trương Gia Nguyên nói với ta rằng nếu Doãn Hạo Vũ đến Thiên Tân, Trương Gia Nguyên muốn ta chăm sóc người đó thật tốt."

Vậy người đó có đến đây không?

"Đã đến, hôm cậu ấy đến, tuyết rơi rất nhiều." Lâm Lãng chậm rãi nhớ lại, "Châu tam thiếu, chính là Châu Kha Vũ cũng đến. Châu Kha Vũ đến tìm một lô hàng của người Đức, nói là muốn giúp Doãn Hạo Vũ tìm cha. Nhưng ta ở đây chưa từng thấy lô hàng đó, sau đó Doãn Hạo Vũ cũng tới, ta cho bọn họ ở trên gác xép nhà ta. Hai người lớn chen chúc cùng nhau trên cùng một giường cũng không chút phàn nàn, sáng hôm sau liền rời đi." Mắt bà lóe lên khi nói đến đây, tôi biết bà cụ không kể toàn bộ câu chuyện nhưng không sao cả, tôi có thể viết thư hỏi P sau.

Còn Châu Kha Vũ thì sao, bà vẫn liên lạc với anh ấy chứ?

"Ta đã lâu không liên lạc với anh ấy, anh hai anh ấy cũng không biết thế nào rồi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Châu tam thiếu là vào ngày anh ấy cưới vợ. Nhà họ Châu lúc đó suy sụp rồi, quả thực rất nhiều chuyện xấu xảy ra. Châu lão gia tìm đến một đạo sĩ, đạo sĩ nói, Châu gia phải lấy một người vợ là nam nhân. " Lâm Lãng cười, "Nhưng tên đạo sĩ thối đó không nói ai là người phải cưới, Châu Kha Vũ vừa vặn có ý trung nhân là nam. Vốn dĩ là hai người đàn ông, kể cả là hiện tại cũng chưa chắc đã ở bên nhau được, nhưng lại gặp chuyện huyên náo tới lui như thế, thật sự đã kết thành vợ chồng rồi."

Tôi mỉm cười, giống như đang nghe một câu chuyện cười của người bạn tốt.

"Nhà họ Châu hôm đó vác kiệu hoa đi đón dâu, tất cả mọi người đều đến xem náo nhiệt. Nhìn xem nam phu nhân trông sẽ như thế nào. Chân to, mặc quần dài, trùm khăn đội đầu màu đỏ, không thể chê vào đâu được. Có muốn ném trứng thối rau thối để dè bỉu cũng không thể tìm được lý do mà làm vậy."

Vừa nói bà vừa cười, "Sau này không gặp lại nhau lần nào. Khi ta trở về Bắc Kinh, nhà họ Châu đã không còn nữa, cậu cả Châu gia quyên góp hết tiền của gia đình cho quân đội, đưa cha đi nước ngoài. Đến bây giờ cũng không trở về. "

Đang nói chuyện thì có người gọi điện thoại cho tôi, là nam sinh viên tên Daniel kia, tôi nói thật ngại quá rồi đi ra cửa nghe điện thoại. Daniel nói lần trước do phát hiện trong nhà có một cụ ông là tam thiếu gia lấy vợ là đàn ông, nên mình mới đến ngoại ô Bắc Kinh tìm nam phu nhân đó của Châu gia. Nói xong cậu ta liền bật cười: "Anh nói xem, người đó không phải đặc biệt xinh đẹp sao, tại sao chỉ có anh nhìn thấy người đó còn em thì không thấy chứ? "

"Có lẽ người ta không muốn cậu nhìn thấy mình thì sao?" Tôi nói "Có lẽ người đó ghét nhà họ Châu trong quá khứ."

Theo suy đoán của tôi, có lẽ Doãn Hạo Vũ đã bị nhốt trong căn biệt viện nhà họ Châu, đến cuối đời cũng không thể ra ngoài nên mới đợi tôi ở đó, chờ tôi giúp anh ấy giải quyết hết những tiếc nuối. Kịch bản phim nào cũng đều như thế cả.

Daniel cũng nói, mặc dù cậu đã xin nghỉ phép, nhưng cũng chuẩn bị phải quay lại Mỹ học tiếp, không biết có cơ hội tìm ra bí mật này hay không. Nhưng cậu dự định sau khi học xong học kỳ này, bản thân sẽ trở lại Bắc Kinh để học cao học sau khi tốt nghiệp vào năm sau. Tôi đáp ở cuộc đời này có duyên thì sẽ gặp được. Daniel cằn nhằn, câu này qua loa quá rồi, tôi hùa theo nói đúng, tôi bên này có việc bận, sau đó liền cúp máy, tiếp tục uống cà phê với bà Lâm.

Quả thật, có nhiều chuyện hỏi rồi cũng không tìm được đáp án. Cuối cùng, Lâm Lãng đột nhiên nói: "Cái rương mà cậu đang nói là một rương đựng trang sức bằng bạc sao?"

Tôi hơi giật mình, có phải thứ đó ẩn chứa bí ẩn gì không?

Lâm Lãng nói tôi nghĩ quá nhiều rồi, cái rương bạc đó là của nước Đức, Châu Kha Vũ lật tung cả Thiên Tân tìm kiếm trong đêm tuyết rơi dày đặc mới tìm được để đưa cho Doãn Hạo Vũ.

__________________

Châu Kha Vũ và anh cả giấu nhẹm chuyện căn biệt viện bí mật của họ đã bị người khác phát hiện, hai người họ không muốn khiến cha lo lắng thêm nữa.

Ngày hôm ấy, Doãn Hạo Vũ vẫn đến Châu gia tìm Châu Kha Vũ như mọi khi, em không nghĩ tới sẽ bắt gặp một cô gái ôm một chiếc hộp đi ra từ trong nhà. Doãn Hạo Vũ đứng một bên quan sát, chỉ thấy họ lén lút mang đồ lên ô tô. Chiếc xe đó rõ ràng không phải xe của nhà họ Châu. Đang âm thầm quan sát, đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng khiến em giật mình, "Đừng nhìn nữa." Châu Kha Vũ ghé vào tai em thì thầm: "Hay là em muốn cùng anh bắt trộm?

"Là trộm?" Doãn Hạo Vũ không thể tin được.

Châu Kha Vũ cười, "Đúng vậy, nhà của chúng ta sắp chẳng còn gì rồi."

Doãn Hạo Vũ không hiểu ý của anh, nhưng em cũng biết Châu gia tình cảnh không tốt, có lẽ là cầm đồ để lấy tiền trả nợ hay gì đó. Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng nắm tay anh, ngón tay mềm mại phủ lấy lòng bàn tay đối phương, "Đừng quá đau buồn, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. "

Nỗi buồn của Châu Kha Vũ đã qua rồi, anh biết anh hai mình phúc lớn mạng lớn, nhưng nghĩ đến sự ra đi của người mẹ kế luôn khiến trái tim anh quặn thắt. Việc kinh doanh của gia đình nhà họ Châu quả thực càng ngày càng trở nên khó khăn. Một số gia đình trước đây có quan hệ tốt với họ nay đều tránh mặt, quay ra thông đồng với người Nhật. Châu lão gia mắng lũ người đem phụ nữ người Hán ra làm chó săn là đồ cặn bã, còn nói dù có chết đói ngoài đường Châu gia cũng không bao giờ làm kiểu trục lợi vô lương tâm đó.

May mắn thay, nhà họ Châu vẫn chừa lại cho mình một đường lui.

Nhưng Châu gia không thể nào vô duyên vô cớ mà không còn lại gì. Anh cả nói, trước tiên để một vài nữ quyến đi trước, sau đó quyên góp một ít, số tiền còn lại để cho Châu Kha Vũ tiêu xài.

Châu lão gia nói nếu làm như thế, những người khác nhìn vào sẽ không nghĩ lão gia họ Châu phát điên rồi chứ.

"Cứ cho là điên rồi đi, chúng ta làm những chuyện này coi như là có lý do rõ ràng, làm vậy để xua đuổi tà khí." Anh cả nói, "Chuyện này trước mắt cha đừng quan tâm đến, cứ để bà nội cùng mấy người phụ nữ kia đi trước đã."

Đại ca vốn dĩ muốn giữ chút thể diện cho đám nữ nhân này, nhưng ai biết một thời gian sau bọn họ lại tự mình đi tìm căn biệt viện đó. Cuối cùng bị lão gia phát hiện, đều bị bắt về chịu phạt đánh. Mấy người phụ nữ đó ra ngoài luôn miệng nói rằng nhà họ Châu muốn đánh chết người. Một đồn mười mười đồn trăm, truyền đến tai Doãn Hạo Vũ. Em liền chạy đến hỏi nhà Châu gia có phải xảy ra chuyện gì không? Châu Kha Vũ vẫn trấn an nói em đừng lo lắng, chuyện không có gì to tát.

Nhưng cũng chưa có ai thật sự từng nhìn thấy mấy người phụ nữ đó có kết cục thế nào. Một số nói rằng họ thật sự bị đánh chết, một số khác lại nói Châu gia trả cho họ muốn khoản tiền để bịt miệng rồi đưa đi nơi khác.

Doãn Hạo Vũ luôn cảm thấy kể từ cái ngày em nói "không muốn" với Châu Kha Vũ, thái độ của anh đối với mình có chút thay đổi. Nhưng những lời em nói lúc ấy cũng là nói thật, thời điểm này nói về chuyện tình yêu có chút không thích hợp. Tuy nhiên, điều khiến em thất vọng nhất là gần đây Trương Gia Nguyên không còn nhắc đến chuyện về việc đi Thiên Tân với em nữa. Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác(1), Doãn Hạo Vũ biết rằng lần sau em sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.

(1): Nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.


Hôm nay, Doãn Hạo Vũ hỏi anh có thể cùng nhau đi công viên ở ngoại ô Bắc Kinh không, Châu Kha Vũ cười em, anh nói, đó không phải là công viên, chỉ là một khoảng đất hoang thôi.

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, ý muốn nói là, em bảo đó là công viên thì chính là công viên.

Châu Kha Vũ nói, cuối tuần đi, cuối tuần này nếu trời không mưa chúng ta sẽ đến đó chơi.

Nghiêm túc mà nói, gần đây Châu Kha Vũ gần như tuần nào cũng phải tới ngoại ô Bắc Kinh ít nhất một lần, đã sớm phát chán với việc phải đi tới đó. Nhưng Doãn Hạo Vũ đã mở miệng đề nghị, bản thân anh cũng không có cách nào từ chối em. Kể từ ngày Châu gia xảy ra chuyện đến nay, hai người cũng giữ khoảng cách với nhau hơn trước, vì sợ khi nói đến đêm mưa gió đó, một người mất cơ hội tìm cha, một người mất đi mẹ kế, thật sự là đủ thảm thương.

Cuối tuần hai người vừa đến ngoại ô Bắc Kinh, thời tiết thoáng cái liền thay đổi. Mưa ở ngoại thành luôn kèm theo gió lớn, cành cây bên đường nghiêng trái nghiêng phải. Hai người họ không dám xuống xe, nhưng cứ dừng một chỗ trong thời tiết như thế cũng không an toàn. Châu Kha Vũ bất đắc dĩ nói, anh biết ở gần đây có chỗ trú mưa.

Anh lùi xe lại nửa dặm, tới đầu một con ngõ nhỏ, liền lái xe đi vào. Xe đang lên núi, bánh xe rất dễ trượt gây ra lở đất. Châu Kha Vũ tốn không ít sức lực mới lái xe lên đến nơi an toàn. Doãn Hạo Vũ cầm ô, giúp anh mở cửa xe, hai người cầm túi đựng đồ ăn nhẹ chạy vào một mái đình bát giác(2), lúc này thở phào nhẹ nhõm.

(2): Hay còn có các tên gọi khác như lầu bát giác, nhà chòi bát giác, lầu vọng nguyệt, lầu trà ,...Đây là 1 dạng nhà có kiến trúc truyền thống xuất hiện ở các khu vui chơi, nhà hàng, khu nghỉ dưỡng, những công trình nhà thờ họ hoặc sân vườn của những căn biệt thự rộng lớn.


Bây giờ khi đã đến đây rồi, Châu Kha Vũ cũng không định đưa em vào trong gian nhà chính của biệt viện xem thử, nhưng Doãn Hạo Vũ lại nói: "Phía trước có một căn nhà, không biết có ai ở không."

Em vừa nói vừa cởi bỏ quần áo ướt của bản thân, "Anh có lạnh không?" Em hỏi anh, "Em sẽ tới gõ cửa và hỏi xem chúng ta có thể vào ngồi một lúc không." Sau đó, Doãn Hạo Vũ liền muốn chạy khỏi đình bát giác, định đi gõ cửa Châu gia. Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay em, "Này, em muốn đi thật à?"

Não Châu Kha Vũ có lẽ đã thực sự úng nước vì cơn mưa này rồi, anh vô thức nói: "Để anh đi với em."

"Không cần đâu, vừa rồi anh lái xe đã rất mệt rồi, để em đi cho."

"Em đi một mình thì giải quyết được gì?" Châu Kha Vũ nhìn em, dường như chỉ mất một giây, liền hạ quyết tâm nói, "Chìa khoá ở chỗ anh, em đi một mình làm sao mở được cửa?"

Doãn Hạo Vũ vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới nơi này là đất của Châu gia. Em tại sao bình thường không thấy anh nhắc tới, Châu Kha Vũ liền nói không ai biết về ngôi nhà này, chỉ có người nhà họ Châu mới có thể bước vào cánh cửa ấy.

"Như thế nào được gọi là người nhà họ Châu? Em không vào được sao?"

"Được, chỉ cần em nguyện ý là người của Châu gia."

"Nhưng em không phải."

"Em có thể trở thành người nhà họ Châu."

"Anh thật là..." Doãn Hạo Vũ thẹn quá hoá giận, đẩy anh một cái, "Anh có ý gì?"

"Aiz, không có ý gì cả." Châu Kha Vũ cũng không định cùng em dầm mưa tranh cãi, "Đùa em thôi." Nói xong, dùng chìa khoá mở cửa, đẩy ra cánh cửa nặng nề. Từ bên trong toả ra một mùi gỗ lâu năm. Chưa kịp nhìn kỹ, cánh cửa phía sau đã đóng lại. Cả căn phòng đều không được sử dụng thường xuyên, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, ngay cả rèm cửa cũng không được mở ra. Trong phòng chất đống một số tác phẩm điêu khắc bí ẩn, ma quái trông có chút doạ người.

Căn nhà cổ này không có điện, Châu Kha Vũ thắp vài ngọn nến. Anh vóc dáng cao lớn, nắm chặt tay Doãn Hạo Vũ đi lên lầu hai, nói lầu hai có mấy bộ quần áo, luôn để đó đề phòng cần dùng đến. Châu gia giữ gìn ngôi nhà này gần trăm năm, để tất cả gia sản ở đây. Ban đầu nhà họ Châu dùng để mùa hè đến nghỉ mát ngắm cảnh, nhưng sau này tình thế phức tạp, nó trở thành nơi ẩn náu cuối cùng của gia đình họ Châu từ xưa.

Có tia sét loé lên bên ngoài cửa sổ.

Doãn Hạo Vũ vội vàng nắm chặt tay anh, Châu Kha Vũ thuận thế mang em ôm vào lòng. Trong căn nhà tối tăm mục nát này, hai người lặng lẽ nhìn đối phương. Châu Kha Vũ biết Doãn Hạo Vũ chẳng để tâm chỗ này có bao nhiêu tài sản, cũng sẽ chẳng suy nghĩ nơi này ngoài tài sản còn ẩn chứa bí mật gì hay không. Doãn Hạo Vũ vô cùng đơn thuần, Trương Gia Nguyên từng nói với anh, hắn luôn cảm thấy tội lỗi khi nhìn vào mắt em, vì thế khi đứng trước em ấy, hắn không thể nào nói dối được.

Doãn Hạo Vũ không dám tắm một mình, Châu Kha Vũ liền ngồi ở cửa nhà vệ sinh nói chuyện với em. Anh nói những chuyện ở đây không nên để người ngoài biết. Nhiều tiền sẽ nhiều rắc rối. Căn nhà này đã được xây dựng hơn một trăm năm, khả năng còn có bí mật khác, ở thời đại này, ai cũng sợ bị chụp mũ(3).

(3): Ý chỉ bị đổ oan.

Doãn Hạo Vũ nói em hiểu rồi, em nhất định sẽ quên hết những chuyện ở đây.

"Em đừng quên tất cả."

"Anh kì lạ thật đấy."

"Kỳ lạ à?" Châu Kha Vũ ngay lập tức đứng dậy, Doãn Hạo Vũ vội vàng gọi anh lại, anh trấn an: "Anh không đi, anh đi lấy quần áo cho em."

Doãn Hạo Vũ thở phào nói cảm ơn, em tắt nước, tiện tay cầm lấy khăn tắm trong phòng, chỉ thấy trên đó có một sợi tóc dài của phụ nữ. Em không nói gì, lau người rồi ra ngoài. Châu Kha Vũ đi vào phòng tắm ngay sau đó. Em đi đến giường ngủ, kéo chăn ra, lại nhìn thấy trên đó có vài sợi tóc khác.

Châu Kha Vũ tắm xong, ra ngoài liền nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đã chui vào chăn, không nhịn được tiến đến ôm lấy em từ phía sau, "Trông em giống như đã rất quen thuộc với nơi này rồi vậy?"

Doãn Hạo Vũ bị anh ôm chặt, nắm trong tay sợi tóc lúc nãy hỏi, "Lúc trước anh có đưa phụ nữ tới đây à?"

Có vẻ như đám oanh oanh yến yến của Châu lão gia còn phức tạp hơn anh tưởng. Châu Kha Vũ nói: "Châu gia có bốn người đàn ông, tại sao em cứ nghi ngờ anh thế?"

"Không phải anh à?"

"Không phải." Châu Kha Vũ sợ em hiểu lầm, liền đứng bật dậy giơ tay thề thốt, "Anh chưa từng thích ai khác ngoài em."

Thấy anh nói vậy, Doãn Hạo Vũ cũng không phải kiểu người cắn mãi không buông, em vứt sợi tóc trên tay xuống đất, cúi người hôn Châu Kha Vũ một cái, em hỏi: "Buổi tối anh muốn ăn gì?"

"Em."

"Anh nói gì vậy hả?" Doãn Hạo Vũ nhanh tay chặn miệng anh lại, "Nói ở đây không tốt lắm đâu."

"Có cái gì không tốt đâu, cũng đã tới đây rồi, em chính là người của Châu gia." Châu Kha Vũ cười, "Em nhất định không được rời xa anh."

"Sẽ không có chuyện đó đâu."

Nói xong, cơ thể bị đôi bàn tay thon dài của anh lột sạch sẽ, Doãn Hạo Vũ ngoài miệng nói không muốn nhưng bản thân lại thở hổn hển đầy mong đợi. Em nhìn kỹ khuôn mặt Châu Kha Vũ qua ánh nến mờ ảo, ngón tay em mơn trớn từ lông mày đến sống mũi cao thẳng, giống như muốn khắc ghi dáng vẻ của anh. Tình yêu điên cuồng của Doãn Hạo Vũ nhuốm màu buồn bởi tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Như một loại mập mờ mà lặng lẽ, sự dây dưa giữa môi và lưỡi mang lại những cảm xúc mãnh liệt và tinh tế như cơn mưa rào bất chợt kéo đến.

Đột nhiên sấm sét âm u, núi cao mưa lớn, mây mù cuồn cuộn như sóng biển.

Mưa như trút nước, cuộc yêu như nước chảy mây trôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro