CHAPTER 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai đó đã gõ cửa. Tôi chỉ quay đầu về phía cửa vì đang nằm trên giường. Tất nhiên là họ sẽ ghé thăm phòng tôi.

"Tiểu thư, là tôi Penel ạ."

Quản gia, một trong những người tôi đang mong đợi, đã tự tuyên bố.

"Vào đi."

Tôi nghe âm thanh của tiếng tay nắm cửa, và sau đó có tiếng cửa mở.

Tôi lên tiếng chào lại quản gia.

"...Tiểu thư. Người thích tắm nước mưa sao?"

Ông quản gia vừa mới bước vào, mở to mắt khi thấy tôi như thế.

"Tôi xin lỗi. Tôi nghe Emily nói là người đã đi dạo về nhưng...."

Đột nhiên, quản gia cúi đầu và xin lỗi. Tôi liếc nhìn ông ta và trả lời.

"Không, ta vừa mới về tới. Chỉ là ta đang thư giãn thôi."

"Người không nằm trong tư thế thẳng."

"Ta đang định đứng dậy. Có chuyện gì vậy?"

"Công tước..."

Người quản gia do dự một chút và sau đó thú nhận về công việc của mình.

"Công tước nói ông ấy muốn có một bữa trưa ngắn với tất cả các thành viên trong gia đình."

"............bữa trưa?"

Tôi nhăn mặt ngay lập tức. Tôi đã không tham gia vào lời mời ăn tối mà Renald gửi gần đây. Nó khá là thô lỗ, nhưng Công tước không hề phản ứng gì về chuyện đó. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.

"Có lý do nào khác khiến ta phải tham gia không? Hôm nay ta chỉ muốn ăn uống qua loa và thư giãn trong phòng của mình."

"Công tước có chuyện muốn nói, nên mong người hãy tham gia."

Chuyện gì vậy?

Tôi nhẹ thở dài để người quản gia không nghe thấy.

Tôi không muốn tham gia vì từ "giữa tất cả các thành viên trong gia đình".

Ngoài Công tước và Renald, tôi còn phải thấy mặt đứa con trai đầu lòng của ông, và tôi không muốn.

"Vậy thì hãy lấy cho ta cái gì đó ngay. Một cái bánh mì đơn giản hoặc một món súp."

"...vâng? Bữa tối sắp tới, tại sao..."

"Ta không muốn chết đói một lần nữa trước khi ăn."

"Ôi, tiểu thư."

Quản gia gọi tôi một lần nữa trong khi vai ông căng cứng.

"Không bao giờ, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa."

Quản gia hành động như thể tôi đã phun ra bất kỳ điều cấm kỵ nào và điều đó hơi buồn cười. Tôi quay lại.

"Sao ông có thể chắc chắn như vậy?"

"Trong thời gian người tham gia vào cuộc thi săn bắn, chúng tôi đã thay thế tất cả người hầu của phòng ăn."

Đó là một tin khá bất ngờ. Nhìn lại tôi với ánh mắt lấp lánh, ông quản gia tiếp tục. Vì một lý do nào đó, ông ấy trông có vẻ hơi nghiêm nghị.

"Và địa điểm ăn ngày hôm nay không phải trong phòng ăn, thưa tiểu thư."

"Vậy nên?"

"Công tước đặc biệt ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị bữa ăn trong nhà kính thủy tinh."

"Kính... ...Nhà kính?"

"Vâng, những bông hoa mùa thu đang nở rộ. Tôi hy vọng tiểu thư cũng sẽ đến và xem nó."

Lần này mắt tôi đã mở to hơn. Có một số khu vực cấm trong dinh thự này mà tôi không thể đến. Công tước đã ra lệnh đóng cửa những nơi có vẻ đầy ký ức về nữ công tước đã chết hoặc đứa con gái út mất tích của ông.

Một trong số đó là nhà kính lớn ở sân sau. Trong suốt thời gian tôi ở đây, tôi chưa bao giờ đến đó, chỉ có thể nhận ra sự tồn tại của nó từ xa mỗi khi đi qua sân sau vài lần.

"Sao tự nhiên chúng ta lại ăn trong nhà kính?"

"Phòng ăn trong dinh thự sắp được cải tạo thưa ngài."

"Cải tạo ư?"

"Vâng, vì vậy tôi e rằng chúng ta sẽ không thể sử dụng nó trong thời gian tới."

Ông quản gia nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt mãnh liệt trong khi ông đang trả lời câu hỏi của tôi, có vẻ ông cũng không nhận ra điều đó. Tôi không thể hiểu tại sao việc cải tạo lại diễn ra, nhưng dù vậy tôi vẫn gật đầu và chấp nhận nó.

"Điều đó có tốt cho ta không?"

Nếu ngài Công tước muốn ăn ở phòng ăn, có thể ông ấy đã không dùng đủ lý do để biện minh. Thành thật mà nói, họ không thấy khó chịu sao? Khi phải ép bản thân ăn ở một nơi đầy những kỷ niệm tồi tệ. Và sau đó ông ấy có thể khiến tôi bị đói khi trở lại?

"... ta hiểu rồi."

Nhưng cuối cùng tôi đã đưa ra một câu trả lời tích cực. Không phải vì địa điểm cho bữa tối đã thay đổi, mà vì tôi đang nghĩ đến việc kiểm tra xem Derek và Renald đã thay đổi như thế nào.

"Trời vừa mưa, vì vậy ta sẽ tắm rửa trước và ghé nhà kính đúng giờ."

Khuôn mặt quản gia sáng lên ngay khi tôi nói điều đó.

"Hãy nói lại với ta khi mọi thứ sẵn sàng."

Sau khi gật đầu lịch sự, quản gia rời khỏi phòng.

*  *  *

Theo sau quản gia, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nhà kính.

Nhà kính thủy tinh khổng lồ trông thật ấm áp và thơm tho. Trần nhà và cột trụ được cột bằng những giàn nho xanh lá cây, và rất nhiều bông hoa đang nở rộ.

Bàn ăn tối được đặt ở giữa nhà kính, với hoa violet điểm xuyến xung quanh. Có thể thấy ba người đàn ông với khuôn mặt khó ở trong bối cảnh lãng mạn.

"Con đã đến rồi."

Công tước, người đang ngồi ở cuối bàn, nhìn tôi và lên tiếng.

Tôi cúi đầu và nhẹ mở miệng.

"Con xin lỗi vì đã đến muộn một chút."

"Hả, một chút? Cô đến muộn kinh khủng......"

Renald lớn tiếng với tôi nhưng đột nhiên lại im miệng. Tôi ngẩng đầu lên, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh ta chỉ đang gãi mũi với một khuôn mặt không hài lòng, nhưng anh ta không nói gì khắt khe hơn nữa.

"Được rồi, ngồi xuống đi, Penelope."

Trước sự ồn ào như vậy, Công tước, liếc nhìn Renald rồi quay đầu về phía tôi và nói một cách bình thường.

Tôi tưởng Công tước sẽ nói gì đó về việc đến muộn, nhưng thật bất ngờ. Derek cũng chỉ liếc tôi bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng anh không nói gì cả.

Tôi lại ngồi bên trái Công tước mà không rõ lý do. Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi nhìn thoáng qua cả hai đỉnh đầu của ML và thanh đo của họ.

[Kiểm tra độ ưa thích]

Ahh.

Quá rõ, mức độ ưa thích đã được che phủ hoàn toàn. Ngoài ra, thanh đo cũng được tô màu.

Tôi gật đầu khi nhìn qua đầu Derek, cái đầu chuyển sang màu cam sáng như một dấu hiệu cảnh báo.

Well, dù sao cũng không phải là anh ta.

Khi tôi quay mặt sang, ngay lập tức mặt tôi nhăn lại vì mái tóc hồng.

Cái gì vậy?

Thanh đo trên đầu Renald đã biến thành màu tương tự như tóc của hắn.

Màu này có nghĩa là gì?

Ngay lúc đó, tôi vô tình chạm vào một cặp mắt xanh.

"Cô đang nhìn gì vậy?"

Người đàn ông đeo khăn ăn trên cổ áo gãi gãi lông mày và hỏi một cách khó hiểu.

"Em không nhìn anh."

"Vậy nên?"

"Em chỉ đang nhìn phía sau anh."

"Cô trông giống như sắp giết tôi vậy?"

Renald liếc nhìn và hỏi lại như thể anh ta đang bối rối. Chắc chắn là tôi đã nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt khinh bỉ.

Tôi ho một cách lúng túng và đưa ra một lý do muộn màng.

"Vì những bông hoa rất đẹp..."

"Đó là hoa hồng Ellenwick."

Đột nhiên có một câu trả lời từ bên cạnh. Tôi không nói gì hết, nhưng Công tước nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm trang và nói,

"Nếu con thích nó, sao con không hái chúng và đặt chúng vào bình?"

Tôi có một hướng nhìn đẹp về phía những bông hoa đằng sau Renald mà tôi chưa từng thấy trước đây. Một bông hồng lớn màu hồng san hô đầy tham vọng.

"Nó có mùi thơm. Sẽ rất tuyệt nếu con để nó trong phòng của mình."

"Không, không sao đâu ạ."

Tôi lắc đầu ngay lập tức. "Đây là cách đẹp nhất để thấy những bông hoa nở rộ."

"Đúng vậy."

May mắn thay, Công tước đã đồng ý với câu nói tôi. Chẳng bao lâu sau, Công tước rung chuông trước mặt mình và ngay lập tức, thức ăn bắt đầu được mang đến.

Tôi đã thay máu cho toàn bộ nhà bếp. Donny, tôi đoán là bà không phải rời đi một mình.

Tất cả những người hầu đem khay và đĩa đều là những gương mặt mới.

Sau một thời gian, những món ăn có chứa thức ăn được đặt gọn gàng trên bàn. Thực đơn cũng rất nhẹ. Mặc dù có nhiều loại khác nhau, nhưng nó được làm từ những món hầm, bánh mì, salad và sandwich.

Với tôi thì menu ngày hôm nay rất ngọt ngào. Tôi có thể ăn nhanh chóng, và tôi có thể lấy nó bằng tay.

"Ăn thôi."

Thật may mắn, lần này tôi được tặng một món đồ ăn hoàn hảo. Tôi nhìn xuống cái đĩa đặt trước mặt tôi và nhìn lại để xem có trò đùa gì không. Công tước đang uống trà, dừng lại và lên tiếng.

"Tại sao con không ăn."

"Con sẽ ăn chúng ngay bây giờ."

Khi ông ra hiệu, tôi nhấc cái muỗng lên với khuôn mặt nhăn nhó.

Sao hôm nay ông ấy lại để mắt đến tôi như vậy?

Tôi không làm gì sai ngoại trừ việc lờ đi bữa tối lần trước. Nên tôi chắc là ông ấy sẽ không lo lắng về việc tôi có đang ăn hay không. Nếu ông ta là một người tỉ mỉ như vậy, ông ta sẽ sớm nhận ra rằng Penelope vẫn luôn tự bỏ đói mình.

Ồ, có lẽ là do cái bàn nhỏ quá.

Tôi phát hiện ra lý do tại sao Công tước có thể nhận ra rằng tôi không cử động. Bàn ăn trong nhà kính nhỏ hơn nhiều so với bàn ăn trong dinh thự.

Do đó, khoảng cách với những người ngồi trên bàn trở nên gần gũi hơn. Ngay cả khi tôi không quan tâm, tôi vẫn có thể nhận thấy điều đó qua cách lắp đặt dao dĩa ở mỗi chỗ ngồi.

Tôi từ từ nếm thử món thịt hầm bằng chiếc thìa mà tôi đang cầm, tự thuyết phục mình.

Một bữa ăn yên tĩnh bắt đầu, xung quanh là mùi hoa thơm. Sau một thời gian, khi bụng no, tôi thìa xuống ngay lập tức.

"Con không ăn thêm sao?

Công tước lại là người đầu tiên phản ứng lại với âm thanh chạm thìa của tôi.

"Vâng, con nghĩ như vậy là đủ rồi."

"Con có muốn yêu cầu món tráng miệng không?"

Tôi lắc đầu. Tôi không thấy ngon miệng nên không muốn ăn thêm nữa

"Có phải ăn như vậy là quá ít không? Hãy lấy một ít bánh sandwich và mang chúng vào phòng con."

"Không, thưa cha. Không sao đâu."

Tôi nhanh chóng ngăn Công tước.

"Thay vì vậy, nếu con đã ăn xong, con có thể lên lầu bây giờ không? Con đã đi dạo từ sáng đến giờ và con thấy hơi mệt."

Tôi đã nói rất vội. Vậy nên ông ấy chỉ cần nói cho tôi biết mục đích ông gọi tôi đến ngay bây giờ.

"...... được rồi."

May mắn thay, Công tước mở miệng nặng nề.

"Lý do ta cho gọi cho con hôm nay là để nói với con rằng ta sẽ đưa một họa sĩ đến, ông ấy vẽ chân dung gia đình chúng ta sau một thời gian dài."

Tin tức bất ngờ khiến mọi người đều xôn xao. Không chỉ Renald mà cả Derek dường như còn bối rối hơn vì anh chưa bao giờ nghe tin này trước đây.

"Bức chân dung nào, thưa Cha?"

"Không phải một tháng nữa là sinh nhật Penelope sao?"

Tôi nhìn lại Công tước khi nghe ông ta nói.

Ngày sinh nhật...

Đầu óc tôi trống rỗng. Sinh nhật là gì? Là ngày Penelope đến tuổi trưởng thành.

Nhanh vậy sao?

Giữa sự không tin tưởng, Công tước đã đưa ra bản án tàn nhẫn hơn.

"Ta đang nghĩ đến việc vẽ một bức chân dung gia đình và treo nó lên cầu thang sảnh trung tâm trước khi tổ chức bữa tiệc trưởng thành."

Ngày Công nương thật sự quay lại là ngày kết thúc trận đấu cuối cùng với chế độ khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#new