CHAPTER 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, tôi để Ecklise trở lại doanh trại của cậu ấy vì cậu không muốn lấy chiếc vòng cổ ra.

"Người có thể đển đây không, tiểu thư?" Người quản gia chào đón tôi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, quản gia?"

Tôi rất khó hiểu, vì trước khi gặp Ecklise, tôi đã nói chuyện rất lâu với ông ấy.

"Có một tin khẩn cấp."

"Khẩn cấp? Tin tức loại gì? Ta đã nói với ông rằng hãy từ chối mọi lời mời."

Sau khi đưa ô và khăn choàng cho Emily, tôi đến bàn và ngồi xuống.

Có lẽ vì vị trí nữ hoàng săn đón tại cuộc thi săn bắn, mấy ngày nay những lời mời được chuyển đến liên tục.

Người quản gia đã đề nghị tôi thử tham dự một bữa tiệc được tổ chức tại một gia đình danh giá, khoảng một hoặc hai người, nhưng tôi đã ra lệnh cho ông ta lấy tất cả thư mời đó làm nhiên liệu đốt lửa. Bởi vì tôi không đủ khả năng để đối phó với một Kellin thứ hai.

"Cái đó...."

Người quản gia trả lời với một chút do dự cho câu hỏi của tôi.

"Đó là một bức thư từ sứ giả Hoàng gia, vì vậy tôi không thể xử lý nó theo cách của mình."

"Hoàng... .. Cung điện?"

Khi tôi nhìn người quản gia với ánh mắt khó hiểu, ông ta thốt lên điều gì đó với vẻ mặt xấu hổ.

Bao thư sang trọng được khắc hình rồng vàng lấp lánh. Có một cảm giác deja vu đột ngột.

Tôi chắc rằng nó sẽ...

"Ôi trời! Tiểu thư đã rất tích cực trong cuộc thi săn bắn, vì vậy em đoán chúng ta sẽ được mời đến cung điện!"

Không biết về tất cả câu chuyện từ cuộc thi săn bắn, Emily trừng lớn mắt và thốt ra những lời khủng khiếp.

"Ha...."

Tôi thở một hơi dài.

Nó ở đây, nó ở đây.

Sau khi rời khỏi Cung điện như chạy trốn, tôi từ chối mọi tiệc tùng mời mọc và cố nhốt mình trong nhà.

Đó là bởi vì tôi nghĩ rằng nó sẽ đến tai của Thái tử, cho dù tôi không nói gì. Tôi nghĩ mình có thể ứng phó được vì không có nhiều phản hồi.

"Đưa nó cho ta."

Với một tiếng thở dài, tôi nhận được lá thư từ người quản gia.

Sau đó, tôi mở phong bì bằng một con dao rọc giấy, lấy nội dung ra và bắt đầu đọc chúng.

[Thưa công nương Penelope Eckart, à không, bây giờ ta có nên nói "Người yêu dấu" không?

Với tất cả sự kính trọng, thưa công nương.

Có rất nhiều thứ mà ta không được biết trong cuộc trò chuyện cuối cùng mà chúng ta có khi ta thức dậy.

Tòa án đã làm ầm ĩ chuyện đó và khiến ta rơi vào tình thế vô cùng khó xử.

Trong thời gian chờ đợi, ta đang cố gắng sắp xếp nó và gửi một bức thư ngay bây giờ.

Ta nghĩ công nương và ta cần phải nói chuyện nghiêm túc lại với nhau, người nghĩ sao?

Hãy đến Cung điện càng sớm càng tốt.

Nếu không, người sẽ hối tiếc.

- Callisto Regulus]

"Arghh, đồ điên!"

Tôi vò tờ giấy như thể đó là bức thư đầu tiên của tôi.

"..... Ngài có muốn gặp lại cô không, tiểu thư?" Người quản gia hỏi với vẻ lo lắng trước tiếng hét của tôi.

Hãy nói cho tôi biết việc gì đang xảy ra.

Miệng tôi cảm thấy đau.

Với một tiếng thở dài thay cho câu trả lời, quản gia dường như đã hiểu ra và trở nên quen thuộc với điều này.

Tôi quay đầu lại với vẻ mặt u ám.

Thái tử, người đã bị tôi ruồng bỏ, trong khi vẫn còn tình cảm yêu đương với nhau, giờ tôi không biết anh ta có muốn tin vào một lời bào chữa khác nữa hay không.

Lúc đó tôi có nên nói rằng tôi đã gọi riêng anh ta vào rừng để tỏ tình không?

Nhưng bây giờ đã quá muộn để hối hận về những gì tôi đã nói với thẩm phán. Hơn nữa, nếu tôi nói theo cách đó, nó có thể dẫn đến một tình huống nghiêm trọng hơn.
— Công nương vẫn còn yêu ta. Tại sao người lại giả vờ như không phải?

Tôi rùng mình khi nghĩ đến những gì anh ta có thể nói với tôi.

Được rồi. Anh ta có thể làm gì nếu tôi còn không đến đây?

Tôi nghĩ vậy, và bắt đầu vắt óc tìm cách để không vào cung.

Không có ai bị thương, vì vậy bây giờ không có lý do gì để bị thương.

Tôi không thể nói rằng tôi đột nhiên ốm nặng vào buổi sáng ....

Tôi nhờ người quản gia giúp đỡ vì tôi không có lý do chính đáng để nghĩ ra.

"Lý do gì sẽ tốt cho lần này đây, ngài quản gia? Một lý do để không thể di chuyển trong thời gian dài."

"Eumm." Giống như Công tước, ông ấy ngay lập tức trở nên bối rối và không có câu trả lời.

Và đột nhiên ông ấy nghĩ ra một câu trả lời rất hay. "Chỉ cần nói thế này, tiểu thư, không phải người đã làm điều đó trong cuộc thi săn bắn và bị đau cơ rất nhiều sao."

"Thật tuyệt. Ta sẽ không thể đi thêm một bước nào trong thời điểm hiện tại."

"Đúng thế. Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay, thưa cô..."

"Được rồi, làm tốt lắm."

Nhờ quản gia vội vàng ra tay, bệnh tình nhanh chóng hoàn thành.

"Được rồi, ta có thể dùng lý do này để ở lỳ trong dinh thự." Tôi nở một nụ cười mãn nguyện.

Chuẩn bị xong xuôi, quản gia vội vàng ra khỏi phòng tôi.

Bây giờ việc tôi phải làm là gửi thư trả lời đến Cung điện bằng cách đính kèm một bức thư của một bác sĩ thay vì tôi.

"Người bị ốm sao, tiểu thư?"

Emily trở về muộn sau khi thu dọn khăn choàng hỏi với vẻ khó hiểu khi nghe tin về bác sĩ.

Và tôi gật đầu không do dự.

"Đúng vậy. Ta cảm thấy buồn nôn từ hôm nay."

***

Vài ngày sau, quần áo của Ecklise đã được làm xong. Khi tôi đang đóng gói, quần áo đã chất đầy một thùng lớn, và tôi không thể tự mình mang theo. Tôi là đã ủy thác cho người quản gia buộc phải giao nó cho cậu ấy trước mặt tất cả các hiệp sĩ.

"Ôi tiểu thư!"

Bruk, đột nhiên cánh cửa mở ra và Emily xông vào.

"Tiểu thư! Ôi, người phải ra khỏi đây!"

"Emily, ta đang có một cuộc trò chuyện quan trọng với quản gia. Thật không lịch sự...."

"Đó không phải là vấn đề ngay bây giờ!" Emily hét lên, không như mọi khi, kể cả trước giọng lạnh lùng của tôi. "Bên ngoài, bên ngoài bây giờ, có Thái tử...."

".....Gì?"

"Thái tử đã đến và đang ở trước dinh thự!"

Trong khi đó, trước dinh thự có một cỗ xe bằng vàng lộng lẫy khắc rồng vàng.

Người đàn ông ung dung bước xuống, xõa mái tóc vàng rực rỡ như được dát vàng trên bề mặt cỗ xe.

"Xin chào, Công tước."

Callisto chào Công tước đang đứng trước dinh thự.

"Ngài đến gặp ta sao? Ta không biết phải làm gì với điều này."

Công tước, người đã chạy ra ngoài ngạc nhiên khi được thông báo rằng một chiếc xe ngựa có biểu tượng của hoàng gia đã đến trước cổng, chào đón Thái tử với vẻ miễn cưỡng.

"Thưa Điện hạ, ngài đã đến tận nơi tồi tàn này mà không cần thông báo gì sao?"

"Đây là một nơi mà ta sẽ ghé thăm thường xuyên trong tương lai. Vậy mà vẫn cần ta phải thông báo trước sao? Thật thất vọng."

Khuôn mặt của Công tước bị biến dạng trước những lời nói bất ngờ của Thái tử.

"Đó là ý gì?"

"Rất vui được gặp ngài, Công tước. Hay ta nên gọi ngài là cha vợ một cách riêng tư?"

".... Huh?!"

Công tước mở to miệng.

Bất kể thế nào, Thái tử cũng không biết xấu hổ nhìn quanh tìm ai đó.

"Nhưng ta không thể nhìn thấy người yêu cũ đã chia sẻ tình cảm với ta. Cô ấy còn chưa thay quần áo xong à?"

Sau đó, anh ta tự nhiên bước qua cổng trước. Tất cả nhân viên bên ngoài bao gồm cả Công tước đều bị sốc và gần như không thể thoát khỏi nó.

"Điện hạ!"

Công tước tỉnh lại và vội vàng chặn Thái tử lại.

"Cái, cái mớ hỗn độn này! Và người sẽ đi đâu! Thái tử, không cần biết ngài nói gì trong trường hợp này.... "

"Chà, bây giờ. Đầu tiên chúng ta hãy đến phòng tiếp tân và nói chuyện, Công tước. Ngài định để khách của mình bên ngoài dinh thự sao?"

Thái tử đẩy lưng Công tước và cố gắng tiến vào dinh thự.

"Không, khách nào, khách là ai!"

Không thể sử dụng vũ lực chống lại gia đình Hoàng gia, khuôn mặt Công tước trở nên đỏ bừng.

"Đây là một sự xâm phạm! Nếu các người cứ thúc ép, ta buộc phải nói chuyện với Hoàng đế ngay lập tức."

"Xâm nhập trái phép! Ngài thật xấu tính đấy Công tước, đừng coi nó như vậy. Có thể trong tương lai chúng ta sẽ trở thành một gia đình."

"Điện hạ!!!"

Công tước hét lên. Tuy nhiên, ông không thể ngăn được Thái tử lao vào.

"Tên khốn điên rồ đó!"

Và ở trên đây. Tôi thực sự rùng mình khi nhìn xuống, tất nhiên là bí mật qua cửa sổ.

"Tiểu thư...."

Người quản gia đang nói chuyện với tôi một lúc trước, đã gọi tôi bằng một giọng đáng tiếc. Không ai biết gã điên đó sẽ đến dinh thự khi tôi gửi cho anh ta một tin nhắn trả lời rằng tôi bị ốm.

"Đây có phải là ý của hắn, khi hắn nói rằng ta sẽ hối hận?"

Tôi rùng mình với bàn tay nắm chặt, vừa khóc vừa gọi Emily chuẩn bị.

"Emily"

"Vâng vâng?"

"Đi kiếm thêm một người giúp việc khác."

"Dạ?"

Tôi nghiến răng khi thấy cô ấy đang nghiêng đầu.

"Mặc quần áo cho ta, giống như một người bệnh sắp ngã chết..."

Tất nhiên, ngay cả khi tôi không làm vậy, tôi đã gần như ngất xỉu trước sự hiện diện của Thái tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#new