150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như có một khoảng lặng, mọi thứ như dừng lại trước cơn bão. Tôi thẫn thờ nhìn bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé lao ra từ phía sau Eclise mà không hề chớp mắt.

Có một miếng băng gạc trên trán của người phụ nữ ấy. Giống như cô gái da trắng bị thương bởi phép thuật mà tôi đã thi triển lần trước ở tầng hầm của Đảo Soleil.

"Anh đang nói dối, đúng không?"

Đó không phải chuyện của tôi cho dù người lãnh đạo đám tàn dư - Leila đó có phải là công nương thật hay không. Điều tôi quan tâm vào lúc này là chưa đến lễ trưởng thành của tôi. Đúng ra, tôi còn năm ngày nữa.

"Tại sao?"

Tôi rời mắt khỏi Yvonne và nhìn lại Eclise. Anh ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi ngay từ đầu với một khuôn mặt vô cảm. Cứ như thể anh ấy đang chờ xem tôi sẽ phản ứng như thế nào.

Vài ngày trước, anh ấy nói rằng sẽ ở bên cạnh tôi dù có chuyện gì xảy ra. Ngài công tước sẽ đảm bảo rằng tôi không nói lảm nhảm về ai nữa, và tôi sẽ cố gắng làm cho mình thật hạnh phúc.

"Nhưng tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chỉ là vì sao?"

Câu hỏi ấy đã chiếm hết tâm trí tôi. Khi tôi cố gắng bắt được hơi thở ngày càng gấp gáp của mình, một sự im lặng ngột ngạt ập xuống. Khi Ngài Công tước, người không nói một lời nào, chạm vào khuôn mặt đáng yêu của Yvonne đang rơi nước mắt. 

"Renald, Penelope."

Ngài Công tước phá vỡ sự tĩnh lặng, và nặng nề mở miệng. "Các con cũng nên về phòng của mình".

"Cha!"

Renald đã phản ứng trước tôi. Tuy nhiên, anh vẫn im lặng trước lời cảnh báo "Chậc chậc" của Công tước.

Tôi có thể nghe thấy anh ta rên rỉ với tôi, anh ta đã không hề nhúc nhích khỏi vị trí của tôi sau khi nghe mệnh lệnh. Nhưng tôi không thể đưa ra câu trả lời nào. Có vẻ như một quả bom đã được thả vào sáng sớm nay và nó khiến mọi người đều bối rối. Mặc dù tôi không quay lại, Công tước vẫn quay sang Yvonne.

"Và cháu là"

Tôi đã nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc đó. Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Eckart giờ trở nên méo mó bởi một nỗi khát khao và nỗi buồn cay đắng.

"Hãy đi theo ta." Công tước nói với tất cả lý do của mình.

"Cho đến nay đã có vô số người đã lừa dối ta bằng vẻ ngoài của họ. Con phải trải qua một số bài kiểm tra để chứng minh rằng con thực sự là con gái của ta ".

"Bài kiểm tra?"

Đôi mắt xanh của Công tước rung động. Cô gái đáng thương và trong sáng hơn ai hết. Đương nhiên, trong trò chơi, nhân vật nữ chính đã vượt qua tất cả các "bài kiểm tra".

Cô ấy đã đoán đúng tất cả những gì thuộc về Nữ công tước đã mất, chẳng hạn như cấu trúc và một số điểm khác biệt của biệt thự. Đó là một tính năng thần thánh. Vì vậy sẽ khó để có thể biết tất cả nếu cô ấy không liên quan đến người có liên quan. Cho đến nay vẫn chưa có ai truyền ngôi vị Công nương thật sự.

"Nếu cháu không phải là con gái ta, cháu có thể bị án tử hình vì sự khinh thường của giới quý tộc." Ngài Công tước cảnh báo bằng một giọng nghiêm khắc.

"Cháu định làm gì bây giờ? Cháu sẽ tiếp tục đi theo ta chứ?"

"Cháu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ, nhưng cháu vẫn nhớ một số thứ"

Mặc dù hôm nay không phải là lễ trưởng thành.

"Cháu sẽ thử" Yvonne gật đầu với vẻ kiên quyết. 

'Mọi thứ đang diễn ra như trong trò chơi.' Tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Công tước, người quay đầu lại, đã ra lệnh cho Dereck "Và Derick."

"Vâng."

"Giữ anh ta dưới lòng đất. Ta sẽ phải hỏi anh ấy về những gì đã xảy ra. " Derick đến thẳng Eclise.

"Khoan đã."

Thật kỳ lạ, tôi đã cố gắng ngăn Công tước một cách vội vàng. Nhưng Yvonne đã đi trước tôi một bước. "Cháu sẽ làm bài kiểm tra nên đừng làm vậy. Eclise là người đã giúp đỡ cháu ".

Yvonne nói với Công tước một cách đáng thương. Nhưng Ngài đã lắc đầu chắc chắn.

"Điều đó không thuộc thẩm quyền của cháu. Anh ấy là người học việc cho gia đình chúng tôi" "Vâng, nhưng"

"Sẽ không thể ra ngoài nếu không có sự cho phép rõ ràng. Hãy tìm hiểu xem đứa trẻ này đã có được điều đó như thế nào". Derick và tôi cảm thấy xấu hổ trước mệnh lệnh của Công tước.

"Đừng kéo anh ấy đi."

Khi Yvonne im lặng, tôi bước tới. "Đó là Hộ vệ của tôi, vì vậy anh ấy là người của tôi."

"Penelope."

Công tước và Derick có vẻ ngạc nhiên khi họ quay lại. Họ dường như không nhận ra tôi vẫn ở đây.

"Tôi cần nói chuyện với anh ấy."

Đầu tôi quay cuồng, nhưng ngay bây giờ tôi phải hỏi. "Penelope."

Tôi vội vàng đi về phía Eclise. Không ai ngăn cản việc đó. Người hầu gái đứng cạnh anh ấy nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Eclise đột nhiên duỗi tay ra, không quan tâm đến ai. Sau đó tôi nắm lấy áo khoác của anh ấy như thể đang kìm lại máu thịt của mình.

"Cậu"

Đó là thời điểm.

Bạn có muốn kiểm tra khả năng yêu thích của Eclipse không? [18 triệu vàng / 400 Danh vọng]

Tôi nhấn ngay [18 triệu vàng]. Nhưng mà

Không đủ tiền! (Vốn dự trữ: 12.000.000 Vàng)

Chữ viết màu trắng thay đổi ngay. Tôi cố gắng giữ đầu mình ở trên mặt nước và chọn lại [danh vọng 400].

Thiếu danh vọng! (Tổng mức độ trung thành: 360)

Tôi biết tôi đã sử dụng tất cả số tiền của mình để kiểm tra mức độ yêu thích của anh ấy mà không do dự. Tôi tự tin rằng mình sẽ sớm đạt được 100%. Hơn nữa, tôi tin rằng điều đó sẽ không thành vấn đề vì tôi đã nhận được tin từ người quản gia rằng việc bán viên ngọc lục bảo được xử lý ma thuật đã bắt đầu.

Nhưng tôi có biết rằng bản án ngu ngốc sẽ trở lại như thế này không ......

Khi tôi không có cách nào để thổi bay cửa sổ hệ thống trước mắt mình, tôi có cảm giác giận giữ và muốn ném một thứ gì đó thật mạnh. Tay tôi đang nắm cổ áo Eclise run rẩy không ngừng, nó run rẩy đến mất khiến chiếc áo anh ta đang mặc thật lộn xộn.

"Penelope! Dừng lại và lùi lại. "

Công tước đã cảnh báo tồi lần thứ hai. Khi tinh táo lại, tôi nhìn thấy đôi mắt anh ấy phản chiếu ánh đèn.

Anh ta hơi ngạc nhiên, và mắt anh ta càng lớn hơn. "Chủ nhân."

"Chỉ là vì sao?" Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi như một kẻ ngốc.

'Trong tất cả mọi người, tại sao ANH phải phản bội tôi và mang tới công nương thực sự.' 

"Tại sao?"

Vì vậy, tôi chỉ lặp lại từ đó. Khuôn mặt tôi trong đồng tử của Eclise méo mó kinh khủng. Anh ta nhìn xuống tôi một cách vô nghĩa, và ngay sau đó đã mở miệng.

"Tôi chỉ là một nô lệ từ đất nước bại trận, nhưng tôi mắc nợ gia đình Eckart. Tôi biết gia đình đang tìm cô ấy, vì vậy tôi không thể để cô ấy lại đó" "HA, HA HA "

Eclise trả lời như thể anh ta đã làm một hành động thật xuất sắc, một tiếng cười chua chát bật ra. Có một lượng axit từ dạ dày trào ngược lên thực quản của tôi. Tôi thật sự cảm thấy thất vọng với kinh nghiệm nhìn người của mình.

"Đừng chạm vào tôi, đồ khốn nạn."

Tôi nghiến răng.

"Vẻ ngoài của anh, mọi thứ anh có được đến từ tôi, không phải từ gia đình Eckart! TÔI LÀ NGƯỜI ĐÃ ĐƯA ANH RA KHỎI CHỖ ĐÓ!"

Tôi biết trông tôi thật thảm hại và ngu ngốc. Nhưng dù anh ấy biết như thế, tôi vẫn không kìm được cơn giận của mình. Có một bàn tay đã chặn lại, ngay trước khi đôi tay tôi định chạm vào má anh ta.

"Penelope!" Ngài Công tước lên tiếng. "Quản gia! Đưa anh ta đi "

"Không! Tôi vẫn còn điều gì đó muốn nói" "Penelope Eckart "

Lần này Derick gọi tôi lạnh như băng. "Cô không hiểu tiếng Anh?"

"Tôi chỉ hỏi người hộ vệ của tôi!"

"Cô không còn là một đứa trẻ nữa, tôi còn phải nhìn cô làm điều ác bao lâu nữa"

Tôi chán ngấy ánh mắt của anh ta. Tôi phát ngán với cô gái đang đứng yên bên cạnh như thể cô ấy là "công nương thật" xuất hiện và nhìn "công nương giả" độc ác, thối nát đến tận cùng với lòng ghen tị.

Không chỉ có bọn họ, Ngài Công tước, Leonard, Quản gia và những người hầu đến xem náo nhiệt. Tôi nhìn quanh gương mặt họ, từng người một với một vẻ sợ hãi hiện rõ.

Đỏ đậm, cam, hồng nhạt. Thanh đo khả năng yêu thích của Eclise sáng lấp lánh. 

"Tiểu thư, xin hãy rời đi."

Người quản gia nói với tôi bằng một giọng nặng nề. Tay tôi đưa lên hết cỡ để đánh Eclise. Giữa tất cả những điều này, giờ đây tôi lo lắng về điểm danh tiếng của mình đang giảm mạnh.

Sức mạnh của bàn tay đã giảm dần. Tôi nghiến răng và từ từ quay lưng lại với người đàn ông chết tiệt đó. Ngay sau đó tôi buộc phải theo bước chân của quản gia.

Đó là một bầu không khí đẫm máu, và tôi không biết phải làm gì.

Tôi giao tiếp bằng mắt với một người đang đứng tại chỗ. Khuôn mặt của người phụ nữ kìa thì méo mó với những lời xin lỗi và hối lỗi.

Nàng công nương ở chế độ bình thường hiền lành và tốt tính. Và, một công nương giả mạo trong chế độ khó khăn, người đang cảnh giác với ngoại hình và hành vi của mình.

Bằng cách nào đó mà điều đó đã diễn ra trong cùng một trò chơi, và sự rùng rợn đột nhiên ăn mòn đầu lưỡi tôi.

Trở lại phòng dưới sự theo dõi của quản gia, tôi đi thẳng đến bàn của mình và ngồi xuống. Có lẽ Emily, cô hầu gái của riêng tôi đã nghe tin, cô ấy đang đợi tôi trở về và nhìn tôi một cách cẩn thận.

"Ah, thưa cô."

"Ra ngoài" "Nhưng"

Gương mặt lấm tấm tàng nhang và đôi mắt nâu của cô ấy nhìn tôi như một con cua. Có lẽ cô ấy đang hối hận vì đã đi theo tôi. Và có lẽ cô ấy đang tìm cách nói với công nương thực sự rằng cô ấy sẵn sàng từ bỏ vai trò hầu gái riêng của tôi.

"Cô không nghe thấy tôi nói sao? Tôi có chuyện cần suy nghĩ, vì vậy hãy đi ra ngoài" Emilie đã bỏ qua lời nói ấy, tôi hét lên.

"Vâng vâng! Tôi sẽ đợi bên ngoài. Hãy gọi cho tôi nếu cô cần tôi, thưa cô." Cô ấy trả lời trong sự ngạc nhiên và vội vã ra khỏi phòng.

Tích tắc.

Chẳng bao lâu nữa, căn phòng này sẽ trở nên hoang tàn đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng kiến ​​bay ngang qua. "HA"

Tôi đau nhói, nhức đầu, thở dài thườn thượt và vùi mặt vào tay.

Trời vẫn chỉ là buổi sáng, mới bắt đầu một ngày, và tôi mệt mỏi và kiệt sức như đã qua đêm suốt nhiều ngày. Nhưng ngay cả cảm giác như vậy cũng là một điều xa xỉ.

'Hãy nghĩ rằng mình không thể chết như thế này.'

Tôi níu giữ tinh thần yếu đuối và bó tay. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào không trung và ngẩng cao đầu.

Vì một số lý do mà tôi không biết. Eclise đã phản bội tôi và đến với Yvonne. Tôi không muốn thoát ra như thế này và bị cuốn vào chế độ bình thường, trở thành một người phụ nữ phản diện và chết một cách thảm hại.

Tuy nhiên, tôi không thể nản lòng mãi được. May mắn thay, trò chơi đã không xuất hiện trong buổi lễ trưởng thành.

"Tôi vẫn còn năm ngày nữa."

Có nghĩa là tôi vẫn còn một cơ hội khác để trốn thoát. '99%! Mình chỉ cần nghe được câu nói anh yêu em sau 100%'

Dù công nương thật có xuất hiện hay không, đó là tất cả những gì tôi phải làm. "Tôi cần gặp tên khốn kia."

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào khoảng không mong manh và chờ đợi ánh chiều tà. Tôi cũng không biết lấy đâu ra tiền để kiểm tra thanh đo tình cảm của anh ta và cả việc bao biện về người thầy dạy kiếm đã ngầm trao cho anh ta với ngài Công tước.

Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi bắt đầu ngồi ở đây để chờ đợi?

Knock-knock "Tiểu thư, đây là Penel"

Cuối cùng thì tin tức đã đến cửa. "Vào đi. Quản gia."

Tôi đã vội bán chiếc vòng. Quản gia bước vào thông báo.

"Tiểu thư, chiếc vòng cổ ngọc lục bảo đầu tiên mà cô đưa ra trong buổi đấu giá tối qua giờ đã có chủ nhân. Số tiền thu được vừa được chuyển đến dinh thự qua bục Thỏ Trắng ".

"Tiền đã được gửi?" "Vâng."

'Okay'

Mặc dù không phải tin tức về Eclise, nhưng đó là một tin tức đáng giá vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh