Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Derrick đưa một tay về phía tôi.

'Anh ta ăn trúng gì à?'

Tôi ngây người nhìn Derrick, người đang muốn hộ tống tôi.

Một lúc sau, anh ta cau mày.

"Cô không định xuống xe sao?"

Tôi định thần lại và nhìn xung quanh.

Ánh mắt của những quý tộc vừa đến đây đều hướng về phía chúng tôi.

"Cảm ơn."

Tôi vội vàng nắm tay Derrick và bước xuống xe.

Tôi khoác tay anh ta, chúng tôi bước lên cầu thang dẫn đến đại sảnh.

"Ngài Derrick Eckart và tiểu thư Penelope Ekart đã đến!"

Một cánh cửa lớn mở ra sau tiếng hô của người quản gia.

"Đừng hành động ngu ngốc."

Lời nói lạnh lùng của Derrick truyền đến tai tôi.

"Cô nên nhớ rằng thời gian cấm túc của cô vừa mới kết thúc ngày hôm qua thôi."

"..."

"Nếu cô lại gây rắc rối, nó sẽ không chỉ kết thúc với việc bị cấm túc đâu."

Cảm giác phấn khích của tôi lập tức biến mất sau lời nói của anh ta.

Tôi muốn phản bác lại những lời lẽ khó chịu của Derrick, nhưng tôi đã kìm chế lại.

"Vâng, em sẽ cẩn thận."

Tôi cố gắng nở một nụ cười. Sau khi tôi nói xong, Derrick quay mặt đi.

'Chậc.'

Tôi tặc lưỡi lúc anh ta không nhìn thấy.

Bữa tiệc tổ chức tại cung điện diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng nó cũng rất nhàm chán.

Ngay sau khi chúng tôi bước vào, Derrick tách ra khỏi tôi và bây giờ anh ta đang bận chào hỏi những vị quý tộc khác.

Trái ngược với anh ta, không có ai đến bắt chuyện với tôi cả.

Có vẻ như những tin đồn về tôi được lan truyền khá rộng rãi.

Tôi nhìn quanh và thấy những tiểu thư quý tộc trạc tuổi Penelope đang nhảy múa và tụm lại một nhóm nói chuyện.

Tôi đứng quan sát ở góc không có nhiều người qua lại.

'Mình không cô đơn.'

Đây không phải là tự an ủi bản thân đâu.

Tôi có lý do để đến đây, và tôi có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt này nếu tôi thành công.

'Ah! Khi nào thì tên thái tử đó mới đến chứ!'

Thời gian dần trôi qua và càng có nhiều người bàn tán về tôi.

Ngay lúc tôi đã hết chịu đựng nổi những ánh mắt đó...

"Hoàng hậu và nhị hoàng tử tôn kính đã đến!"

Cuối cùng thì sự kiện chính trong ải này cũng đã bắt đầu.

Các quý tộc đang cười nói lập tức quay mặt về phía cửa và cúi đầu xuống.

Tôi cũng cúi đầu theo bọn họ.

Hoàng hậu và nhị hoàng tử bước đi uy nghiêm trên thảm đỏ, nhìn như họ đang muốn nói: 'chúng tôi là hoàng tộc.'

Mái tóc màu vàng vốn là biểu tượng của hoàng gia tỏa sáng rực rỡ dưới anh đèn.

Họ đi qua đại sảnh, đến cầu thang và đi lên. Phía trên là những chiếc ghế mà chỉ những người hoàng gia mới có quyền ngồi lên nó.

Tôi, người đang nhìn mọi việc đã rất ngạc nhiên khi thấy nhị hoàng tử ngồi lên ghế.

'Chẳng phải đó là ghế dành cho hoàng thái tử sao?'

Chiếc ghế mà nhị hoàng tử đang ngồi là chiếc ghế ở giữa, cao hơn những chiếc ghế còn lại.

Đó là ngai vàng được trang trí hình con rồng.

Là chỗ ngồi dành cho hoàng đế.

Tuy nhiên trong game, hoàng đế hầu như không bao giờ xuất hiện, nên hoàng thái tử là người ngồi lên chiếc ghế đó.

'Nhưng sao lại là nhị hoàng tử?'

Tôi đứng hình khi thấy hoàng hậu và nhị hoàng tử rất bình tĩnh. Như thể chiếc ghế này vốn dành cho nhị hoàng tử.

Vì đây là sinh nhật của nhị hoàng tử nên được phép sao?

"Tất cả bình thân."

Nhị hoàng tử ra lệnh. Mọi người cũng đứng dậy.

"Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của ta, dù mọi người rất bận rộn. Hôm nay ta không chuẩn bị gì nhiều nhưng ta hy vọng mọi người sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ."

Bài phát biểu của nhị hoàng tử kết thúc, buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Mọi việc đáng lẽ là như vậy cho đến khi...

'Rầm-!'

Một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ cửa.

"Gì thế?"

"C... có chuyện gì vậy?"

Các quý tộc đều quay mặt về nơi phát ra tiếng ồn và bắt đầu bàn tán xôn xao.

Một bóng người bước qua đám đông, tiến vào đại sảnh.

'Cộp cộp.'

Tiếng bước chân vang lên. Đồng thời, âm thanh của một thứ gì đó bị kéo lê trên sàn cũng được nghe thấy.

"Đ... đó là hoàng thái tử!!"

Có người hét lên, tôi vội quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Mái tóc vàng rực như được dát vàng khẽ bay trong gió. Dường như mái tóc vàng óng ánh của hoàng hậu và nhị hoàng tử cũng chẳng sánh được.

Người đàn ông với mái tóc vàng, mang áo choàng đỏ thu hút ánh nhìn của mọi người.

"K... không phải... không phải đó là một con người sao?"

"Đ... đó là...!"

Những người đứng gần hoàng thái tử bắt đầu la hét.

Tôi không nhận ra do mải chú ý vào sự xuất hiện của thái tử.

Rằng thứ mà anh ta kéo vào đây là một con người không còn cử động.

"Sinh nhật vui vẻ nhé, em trai."

Thái tử đi đến cầu thang, ném người trong tay xuống.

"A... anh trai!"

"H... hoàng thái tử!"

Hoàng hậu đứng bật dậy và chỉ tay về phía thái tử.

"N... ngươi đang làm điều đáng xấu hổ gì vậy!?"

"Làm sao mà một người anh đi dự tiệc sinh nhật của em trai mình lại là một điều đáng xấu hổ vậy mẹ?"

"Ngươi là hoàng thái tử nhưng ngươi lại làm chuyện ghê tởm này tại nơi mà thậm chí ngươi còn không được mời!"

Khuôn mặt của hoàng hậu đỏ bừng và run rẩy, bà ta cố không để ý đến người bị lôi vào đây.

"Người có ý gì khi nói con không được mời? Thật là buồn đó."

"Ngươi nghĩ mình là ai mà lại dám đến một nơi như thế này!"

"Chính vì được mời nên con mới gác lại mọi công việc của mình để chạy đến đây."

Thái tử nhún vai mỉa mai. Nhìn mặt anh ta thì thấy anh ta chẳng buồn chút nào.

Tôi không thể hiểu được tình hình hiện tại.

'Chẳng phải hoàng hậu là mẹ của hoàng thái tử sao?'

Trong khi tôi đang bận suy nghĩ, hoàng thái tử nói thêm.

"Nhưng tên đưa thiệp mời cho con còn quá non nớt."

Sau đó, hoàng thái tử cúi xuống, kéo mạnh tóc của người đang nằm trên sàn lên.

Khuôn mặt của anh ta đã bị che bởi chiếc mặt nạ màu đen. Tuy nhiên, từ hộ quần áo tối màu mà anh ta đang mặc, có vẻ như anh ta là một sát thủ.

"Tên này không chịu đưa cho con thiệp mời mà lại cố làm những chuyện khác, vậy nên con đã cho hắn ta một bài học nho nhỏ."

"..."

"Em nên chọn một người hữu dụng hơn đó, em trai."

Ngay lúc đó.

'Xoẹt-!'

Thái tử dùng tay còn lại để rút kiếm ra và chặt đầu tên sát thủ.

Máu bắn ra tung tóe.

"Đây là món quà mà anh muốn tặng cho em."

Thái tử hất đầu của tên sát thủ về phía nhị hoàng tử.

"Aaaaaaa!!"

Đại sảnh tràn ngập tiếng hét của hoàng hậu.

Đầu của tên sát thủ lăn lông lốc trên sàn.

Sắc mặt của nhị hoàng tử tái nhợt như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

"Nếu em muốn một món quà khác thì cứ gửi thêm người đến đây."

Mọi người đều bị sốc. Chỉ có thái tử là mỉm cười.

Nụ cười của anh ta giống như một con sư tử đến từ địa ngục.

Anh ta rời khỏi nơi này nhanh như lúc anh ta bước vào, để lại cho mọi người sự bàng hoàng và sợ hãi.

Khi thái tử đã đi khỏi, mọi người đều thở ra một hơi mà họ đã kìm nén nãy giờ.

Tôi cũng vậy.

'Gì...'

Tôi vội ôm lấy ngực, lục lại ký ức của mình.

'Trong game chuyện này chưa từng xảy ra!'

Cho dù tôi có nhớ lại bao nhiêu lần thì vụ việc lần này cũng chưa từng xuất hiện.

Nó quá khủng khiếp để đề cập trong game.

[Hoàng thái tử đã xảy ra chút xung đột với em trai mình, vì tức giận nên đã rời khỏi bữa tiệc sau một sự cố nhỏ.]

Đó là tất cả những gì được nhắc đến.

'Cái game này điên rồi hả! Đây mà là một sự cố nhỏ sao!'

Tâm trạng tôi đang rất hoảng loạn. Nhìn những người hầu đang dọn dẹp cái xác và vết máu.

Đó là khi một khung màu trắng xuất hiện.

[Chặng mới 'Hoàng thái tử máu lạnh Kallisto Regulus' đã bắt đầu. Bạn có muốn đến Khu Vườn Mê Cung không?]

[CÓ/KHÔNG.]

Tôi suy nghĩ một lúc. Tên hoàng thái tử mà tôi thấy còn điên rồ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng khiến tôi có chút do dự.

'Mình nghĩ mình sẽ bị chém đầu ngay khi mình gặp hắn ta.'

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi đó chỉ kéo dài trong một giây. Dù sao tôi cũng đến đây để chết.

'Nếu mình vượt qua được thì mình có thể trở về.'

Và tôi cũng có nút chơi lại mà. Nếu tôi chết mà không trở về được thì tôi còn có thể chọn chơi lại.

Nghĩ vậy, tôi cô gắng trấn tĩnh bàn tay đang run rẩy của mình và nhấn vào nút [CÓ].

Mọi thứ xung quanh bỗng trắng xóa.

Lúc tôi mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang đứng ở lối vào của Khu Vườn Mê Cung.

"Thật là tiện lợi."

Tôi khá lo lắng vì tôi bị mù đường, nhưng tôi không biết rằng game này có thể dịch chuyển.

"Bây giờ, hãy tiến đến cái chết nào."

Tôi chuẩn bị sẵn sàng và bước vào Khu Vườn Mê Cung.

Rất may là tôi không bị lạc.

Có lẽ là do hệ thống chỉ dẫn đã làm sáng lên con đường mà tôi nên đi.

Tôi đi qua mê cung rộng lớn một lúc lâu.

'Chừng nào mới tới đây?'

Tôi đã đi bộ khá lâu nhưng tia sáng vẫn chưa dừng lại.

Chân tôi bắt đầu đau vì đi giày cao gót.

Bỗng một tia sáng ở phía xa trông lấp lánh hơn những tia sáng khác xuất hiện.

Cuối cùng cũng tới.

Tôi đi đến đó, nhìn quanh một lượt.

Nơi này rất rộng, có một chiếc đài phun nước nhỏ và một chiếc ghế dài.

"Gì, anh ta đang ở đâu chứ?"

Tôi nhìn quanh, không thấy một tia sáng nào nữa. Tôi khá chắc rằng đây là điểm cuối của mê cung.

Tuy nhiên, dù tôi có nhìn thế nào đi nữa thì vẫn không thấy dấu vết của hoàng thái tử.

Tôi nghiêng đầu, do dự đi về phía đài phun nước.

Sau đó.

'Xoẹt.'

Tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh và nặng đè lên cổ mình.

"Ta đang tự hỏi là con chuột nào lại dám đi loanh quanh trong đây."

Thái tử đi về phía tôi, thanh kiếm của anh ta vòng qua cổ tôi.

Cảm giác như da thịt của mình bị cắt ra, một thứ gì đó nóng hổi nhỏ xuống.

Nhưng tôi không nhận ra rằng mình đang bị chảy máu.

"Ha, chẳng phải đây là con chó điên nhà Eckart hay sao?"

Mái tóc vàng rực dưới ánh trăng và đôi mắt đỏ như máu.

Hoàng thái tử thích thú nhìn chằm chằm vào tôi, mỉm cười. Tuy nhiên nó chỉ kéo dài trong vài giây.

"Ngươi đã đi theo ta sau khi chứng kiến cảnh tượng đó ở buổi tiệc sao? Có vẻ ngươi đang muốn chết nhỉ?"

Tôi nổi da gà vì khuôn mặt của tên thái tử bỗng trở nên vô cảm.

"Nói, tại sao ngươi lại theo dõi ta như một con chuột lén lút vậy?"

Thanh kiếm cứa sâu hơn vào da tôi. Nhưng điều đáng sợ hơn là luồng khí chết chóc đang bao phủ lấy tôi.

Tôi nhận ra rằng thái tử sẽ nhanh chóng giết chết tôi.

'Nút chơi lại!'

Tôi đưa mắt nhìn quanh, cố tìm nút chơi lại.

Đằng nào thì tôi cũng chết, nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi biết được nó ở đâu trước khi chết.

"Có vẻ như ngươi không trả lời được. Vậy hãy nói lời tạm biệt với gia đình mình đi."

Tuy nhiên, cho dù tôi có nhìn đi đâu,

"Ta sẽ tốt bụng gửi lời trăn trối của ngươi đến công tước Eckart."

Thì cũng không thấy nút chơi lại.

'Nút chơi lại! Mày đâu rồi!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro