Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ chết ở đây mất.

Tôi cảm thấy lo sợ khi độ hảo cảm bắt đầu giảm quá nhanh.

Thế giới này khiến tôi sợ hãi. Tôi thậm chí còn không có thời gian để vui vẻ khi những nguy hiểm luôn rình rập xung quanh mình.

Tôi nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình ở sau lưng.

Sau đó tôi mở miệng nói.

"......Tôi không biết đó là một nơi bí mật. Xin lỗi vì sự bất cẩn."

(💭Note: Penelope nói một cách thân mật vì cô ấy đang giả vờ và cũng là một quý cô cao quý, trong khi Vinter đang nói một cách trang trọng, lịch sự như bất kỳ chủ cửa hàng nào nói chuyện với khách hàng của mình.)

Tôi cần phải hành động như một quý cô kiêu ngạo không biết sợ hãi là gì. Điều đó thật tồi tệ.

Vinter có vẻ hơi ngạc nhiên trước giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào và phong thái tự tin của tôi.

"......Đây không phải là nơi để nói về những uỷ thác. Mời đi lối này, thưa cô"

Anh ấy lịch sự hộ tống tôi ra khỏi nơi này.

Có vẻ như anh ấy muốn đưa tôi ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Tôi đi chậm hết mức có thể, để xem bảng <HỆ THỐNG> có xuất hiện hay không.

Tôi đã đi vào 'nơi bí ẩn và bí mật' như nhiệm vụ đã giải thích, nhưng bảng hệ thống vẫn chưa cho tôi biết liệu tôi có thất bại hay không.

Nhìn thấy độ hảo cảm của Vinter giảm xuống, có vẻ như việc vào và quay trở lại lại mà không bị bắt chính là 'nhiệm vụ ẩn'.

Nếu đúng như vậy, thì tôi đã thất bại.

Có phải tất cả các nhiệm vụ ở chế độ khó đều không thông báo cho tôi về bất cứ điều gì như thế này không?

'Thật là một trò chơi điên rồ. Nhiệm vụ hay bất cứ thứ gì, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận nó nữa.'

Tôi đã quyết định vô số lần trong đầu khi đến gần Vinter.

Ngay khi tôi đến chỗ Vinter, anh ta quay người và di chuyển ra hành lang.

'Anh ta xem tôi là con quái vật sẽ làm hại đến mấy đứa trẻ sao?'

Tôi cảm thấy tồi tệ vì điều này.

Đó là lỗi của tôi khi lẻn vào nơi này, nhưng tôi không thực sự làm bất cứ điều gì ở đây ngoài việc giúp bọn trẻ lấy di tích.

Ngay sau đó.

"Quý cô! Tạm biệt!"

"Lần sau nhớ ghé lại chơi nhé!"

Tôi nhìn ra phía sau và thấy năm đứa trẻ đeo mặt nạ động vật đang vẫy tay với tôi.

Đứa trẻ đeo mặt nạ sư tử đã cố gắng bao che cho tôi đưa một ngón tay lên miệng và nháy mắt 'sh'.

'Chúng đáng yêu ghê!'

Tôi cảm thấy hơi tiếc khi phải ra đi như thế này mà không có cơ hội cảm ơn họ.

Tôi xua tay lại. Mặc dù chúng không thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi qua lớp mặt nạ, nhưng tôi vẫn mỉm cười với chúng.

Sau đó, tôi nhận ra người đeo mặt nạ thỏ đã dừng lại, đang quan sát tôi và tôi phải nhanh chóng đi theo anh ta.

Chúng tôi không nói một lời nào khi đi dọc hành lang.

'Làm thế nào mà mọi thứ lại thành ra thế này.......'

Tôi nhìn chằm chằm vào 3% với đôi mắt chán nản.

Có lẽ tôi đã chết vì tia laser từ anh ta nếu không có những đứa trẻ đứng ra nói đỡ cho tôi.

Vinter sẽ là lốp dự phòng của tôi trong trường hợp độ hảo cảm của Iklies giảm xuống, nhưng bây giờ tôi đang ở trong tình trạng biết ơn vì độ hảo cảm của Vinter không giảm nữa.

'Haiz.......'

Tôi thở dài thườn thượt.

Hành lang ngắn hơn rất nhiều khi chúng tôi đi bộ trở lại. Vinter đứng bên cánh cửa đang mở và đợi tôi đi ra trước.

Tôi đi ngang qua anh ta, trong lòng tôi chợt rùng mình, nhưng vẫn tỏ vẻ là mình ổn.

Vinter rời khỏi nơi này ngay sau khi tôi vừa ra ngoài và quay lưng về phía tôi để đánh dấu lên cánh cửa mà chúng tôi vừa bước ra.

Cọt kẹt- Cánh cửa mở ngang, đóng lại.

'Huh?'

Tôi thẫn thờ nhìn cánh cửa vừa đóng lại.

Đường nét hình chữ nhật cũng hoàn toàn biến mất khỏi bức tường. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể định vị được cánh cửa vào lần quay lại tiếp theo.

Vinter không phản ứng gì nhiều.

Anh ta dường như đã khóa cửa nhiều lần bằng phép thuật với cây quyền trượng của mình. Sau khi làm xong, anh ấy hạ cây gậy xuống và chuyển ánh mắt về phía tôi.

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ bọn trẻ."

"......."

"Nhưng đã quá muộn để nghe yêu cầu của người, vì vậy xin hãy quay lại vào lần sau."

Thành thật mà nói, tôi tưởng anh ấy sẽ hỏi thêm về cách tôi vào được nơi này.

Nhưng anh ta đã không hỏi đến.

Tôi nhìn ra cửa sổ trong khi Vinter đang nói.

Đã trễ rồi và mặt trời bắt đầu lặn. Tôi đã không để ý đến thời gian trồi qua trong ngày hôm nay..

Emily có lẽ nhận ra rằng bây giờ tôi đã rời khỏi phòng được một lúc khá lâu rồi.

"......Tôi mệt rồi."

'Một cuộc trò chuyện với công tước đã xác nhận.......'

Tôi đã muốn khóc.

Bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, tôi quyết định rời đi một cách ngoan cố.

"Tôi không đến đây để yêu cầu bất cứ điều gì mà đến đây vì con thỏ trắng đến tìm tôi và gửi thông điệp rằng tôi nên tự mình đến đây."

"Ah......."

"Tôi đã đợi khá lâu vì không có ai ở đây. Tôi có thể quay lại vào lần sau, nhưng tôi khá bận để quay trở lại."

Thành thật mà nói, tôi có thời gian để quay lại, nhưng tôi đã nói dối rằng tôi quá bận để đến lần nữa.

"Và khi tôi đang chờ đợi thì bọn trẻ đi ra từ nơi đó và yêu cầu tôi giúp đỡ."

Anh hiểu không? Đây không phải lỗi của tôi mà là lỗi của anh vì đã đến muộn.

Tôi chỉ vào bức tường nơi cánh cửa trước đó với vẻ mặt không biết ngượng.

Vinter có vẻ bối rối khi tôi nhắc đến 'con thỏ trắng'.

Có vẻ như anh ta không có khả năng phán đoán xem người bên ngoài bước vào căn cứ bí mật của mình có phải là khách hàng mà anh ta sẽ gặp mặt hôm nay hay không.

Anh cúi đầu xin lỗi.

"Tôi thành thật xin lỗi. Mọi người thường đến một hoặc hai ngày sau khi họ nhận được tin nhắn...Tôi không nghĩ rằng quý cô sẽ đến sớm như thế này. Tôi thật đáng trách."

Mặt tôi đỏ bừng. Thật may mắn là tôi đang đeo mặt nạ.

'Cái gì, có vụ này nữa à?!'

Sao mà tôi biết được rằng các quý tộc thường đến sau một hoặc hai ngày kể từ hôm họ nhận được tin nhắn?

Tôi đã trở thành một người mất kiên nhẫn đi nhận kết quả uỷ thác của mình ngay sau khi tin nhắn được gửi đi.

Và bản tóm tắt của uỷ thác là..

'Tìm kiếm một người đàn ông mà tôi đã thấy trong một bữa tiệc một cách tuyệt vọng......!'

Vinter có thể nhận ra rằng chính anh ta là người mà tôi đang cố gắng tìm kiếm ngay sau khi anh ta nhận được uỷ thác.

Vì tôi đã nhắc đến điều đó khi tôi viết từ 'khăn tay'.

"Được rồi, hãy giả vờ như tôi chưa từng uỷ thác bất cứ điều gì."

Tôi bập bẹ không nói được từ nào vì xấu hổ và quay lại.

Tôi không quan tâm đến nhiệm vụ hoặc phần thưởng bổ sung nữa. Tôi sẽ nghĩ về tất cả những điều đó một lần nữa sau khi rời khỏi nơi này.

Tôi vừa định rời khỏi căn cứ Thỏ Trắng..

"Đợi đã!!"

Giọng nói tuyệt vọng của Vinter ngăn chanẹ bứic chân của tôi.

"Xin hãy chờ một chút."

"......Chuyện gì?"

Tôi quay người lại, không thể bước thêm một bước nữa về phía cửa.

Đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi không thể để ân nhân của mình, một người đã không màng đến tính mạng của mình để chăm sóc bọn trẻ giúp tôi rời đi như thế này, đặc biệt là tôi đã bất lịch sự với tiểu thư khi đã để người phải chờ đợi."

Có một loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trước mặt tôi.

'Sao anh ta lại thay đổi đột ngột như vậy? Trước đó anh ta còn muốn tôi nhanh chóng rời đi mà.'

Tôi đã phủ nhận những lời nói phóng đại của anh ấy.

"Được thôi. Dù tôi đã không làm gì nhiều để được gọi là ân nhân cứu mạng......."

"Xin hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp vì đã phụ lòng tin của tiểu thư."

Vinter cắt ngang lời tôi và cầu xin.

Tôi định từ chối lời đề nghị của anh ấy và định nói với anh ấy rằng hãy bù đắp vào lần sau nếu chúng tôi gặp nhau.

Tôi phải nhanh chóng trở về trước khi mọi thứ trở nên quá phức tạp.

Ngoài ra, tôi phải thay đổi kế hoạch đã bị phá hỏng bởi tôi chấp nhận nhiệm vụ ẩn.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, những chữ cái trên đầu anh ấy tỏa sáng và.

[Độ hảo cảm 6%]

Tôi đã thay đổi tâm trí của mình.

"......Vậy thì hãy nghe kết quả của những uỷ thác từ tôi."

Tôi đến ghế sofa và ngòi xuống một cách tự nhiên.

Ngay sau đó, Vinter bước đến và ngồi vào chiếc ghế đối diện với tôi.

Anh ta đưa tay ra hiệu trên không trung.

Sau đó, một ấm trà và hai tách trà bay ra từ nơi nào đó.

Điều đó thu hút sự quan tâm của tôi khi tôi nhìn tra được tự động rót ra.

Khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi xuất ẩn sau chiếc mặt nạ.

"Mời tiểu thư dùng trà."

Anh hạ tay xuống, ấm trà nhẹ nhàng đáp xuống bàn.

Tôi cầm tách trà và nhấp một ngụm trà đen ở nhiệt độ hoàn hảo.

Vinter mở miệng nói.

"......Tôi không chắc người có biết không, nhưng chỉ có một số rất ít người biết rằng nhóm cung cấp thông tin này được điều hành bởi một pháp sư."

'Tôi còn biết rằng người đó còn là một hầu tước.'

Tôi gật đầu lẩm bẩm.

"Thêm vào đó, những người đã nhìn thấy nơi đó sẽ không bao giờ quay về bằng chính đôi chân của mình được."

Tôi gần như phun ra ngụm trà đen mà tôi đang nhấm nháp vì những gì anh ta nói.

Tôi đặt tách trà xuống hỏi với giọng lạnh lùng.

"Ý của ngài là ngài sẽ giết tôi ngay bây giờ?"

"......Cái gì? Không. Đó là phạm tội."

Vinter bối rối trả lời.

"Ý của tôi muốn nói là phép thuật xoá kí ức sẽ khiến họ buồn ngủ và không thể tự trở về bằng đôi chân của mình được.."

"E..hèm!"

Tôi hắng giọng, cảm thấy xấu hổ.

"Tôi buộc phải xóa ký ức của quý cô, tuy nhiên......."

Mặt khác, Vinter bình tĩnh tiếp tục lời nói của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro